Trùng Sinh Nông Phu
Chương 65: Hủy dung

Một đám người rất nhanh đã đến nơi Mai Hương gặp chuyện không may, Tôn Xảo Cô vừa nhìn thấy thảm trạng của Mai Hương lập tức liền sợ ngây người, sau đó gào một tiếng liền bổ nhào vào Mai Hương bắt đầu khóc gào.

"Nữ nhi số khổ của ta a! Ngươi vì sao bị thương thành như vậy a?! Khó trách người đả thương ngươi chạy được nhanh như vậy a, hắn đây là sợ a! Nữ nhi đáng thương của ta a, ngươi yên tâm, nương làm chủ cho ngươi, nương dù liều mạng cũng bắt hắn chịu trách nhiệm với ngươi!"

"Uy! Đại bá nương, ngươi nói cái gì đó? Rõ ràng chính là Đại Đường tỷ tự mình không cẩn thận từ trên dốc trợt xuống. Ngươi muốn cho người nào chịu trách nhiệm a? Đừng bắt được một người liền không tha, ngươi cũng phải nói đạo lý chút chứ!"

Nhị Hoa nghe thấy Tôn Xảo Cô gào thì mất hứng, Hổ Tử đã chạy tới nói với nàng chuyện Tôn Xảo Cô vu hãm Phượng Đoan rồi. Hiện tại những lời này của Tôn Xảo Cô chính là những lời đen tối, tính toán đem Mai Hương kín đáo đưa cho Phượng Đoan Ca sao? Thật đúng là nghĩ hay lắm! Muốn cướp tỷ phu nàng cũng phải xem thị ta có bản lãnh kia hay không!

Tôn Xảo Cô thoáng cái ngẩng đầu lên, trừng mắt Nhị Hoa nói: "Nhị Hoa! Ngươi còn định giúp Phượng Đoan gạt?! Thương thế kia chính là của Đại Đường tỷ ngươi! Ngươi không thể bởi vì Phượng Đoan một người nam nhân mà mờ ám lương tâm!"

Nhị Hoa tức giận đến lông mày dựng đứng, "Đại bá nương, trên miệng ngươi có đem cửa không? Nói cái gì vậy? Phượng Đoan là cùng tỷ ta đính thân!"

Người ngoài nghe cũng cảm thấy lời này của Tôn Xảo Cô quá không dễ nghe, nhưng nhìn lỗ hổng lớn trên mặt Mai Hương, cảm thấy Tôn Xảo Cô khả năng là bị làm cho choáng váng, thị ta bình thường cũng không phải người sẽ nói chuyện như vậy.

Trương Thanh Mộc la ầm lên với Tôn Xảo Cô : "Ngươi tránh ra! Trước hết để cho Phượng lang trung xem một chút thương thế của Mai Hương! Ngươi che ở đó khóc không, mắng không có thể có ích lợi gì?!"

Trương Thanh Mộc nhìn mặt Mai Hương trong lòng gào thét "Xong rồi", trong lòng hắn một mảnh lạnh buốt a, nhớ ngày đó nữ nhi này là niềm kiêu ngạo của hắn, trong thôn này ai không nói hắn có khuê nữ tốt, nhất là lúc trước còn có cửa hôn sự với Triệu gia, thật là làm cho hắn phong quang thật lâu. Về sau hôn sự Triệu gia không còn, danh tiếng Mai Hương không dễ nghe bằng trước kia, nhưng Mai Hương còn có một khuôn mặt và một đôi tay khéo, hắn cảm thấy dù thế nào cũng có thể gả nàng ra ngoài. Kết quả hiện tại mặt Mai Hương thành như vậy, nếu là lưu lại sẹo, nàng ta thật sự xong rồi!

Tôn Xảo Cô vội vàng trốn qua một bên, để cho Phượng lang trung xem thương cho Mai Hương, còn ở một bên nói: "Phượng lang trung a, ngươi phải nhìn kỹ, đây chính là con trai của ngươi làm khuê nữ ta bị thương thành như vậy, ngươi không thể không tận tâm!"

"Phượng bá phụ kể từ khi làm nghề y tới nay thì chưa từng có người nói qua y đức của ông không tốt, nhân phẩm của ông đừng nói thôn chúng ta, chính là mười dặm tám thôn cũng không người nói không tốt! Trương đại nương ngươi lời này có ý gì?" Hổ Tử bất mãn nói, thân thể gia gia hắn thời gian qua không tốt, trước kia nhà hắn nghèo, Phượng lang trung miễn phí xem bệnh cho gia gia hắn, thậm chí còn cho nhà hắn thuốc, Hổ Tử rất là tôn kính Phượng lang trung, tự nhiên sẽ bảo vệ ông ấy.

Người ngoài cũng rối rít phụ họa Hổ Tử.

Trương Thanh Mộc quát lớn Tôn Xảo Cô, "Ngươi gấp cái gì?! Phượng lang trung tự nhiên sẽ hảo hảo mà xem thương cho khuê nữ ta, đến lúc đó cũng sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"

Trương Thanh Mộc nghĩ thông suốt, hắn đã nghĩ cứ làm theo lời của Tôn Xảo Cô, mặc kệ thương thế của Mai Hương có phải bị Phượng Đoan làm hại hay không, hắn cũng phải đổ thừa đến trên người Phượng Đoan, nếu không Mai Hươngchín mươi chín phần trăm là gả không được người trong sạch. Nếu như đổ thừa đến trên người Phượng Đoan, chín mươi chín phần trăm là có thể gả được cho Phượng gia, Phượng gia hiện tại cũng coi như gia đình giàu có, Phượng Đoan lại là người có tiền đồ, nếu như Mai Hương gả cho hắn, vậy thì thật là kiếm được rồi! Lúc này hắn cũng bất chấp đoạt con rể Trương Thanh Thạch có thể sẽ đắc tội Trương Thanh Thạch hay không. Hắn nghĩ dù sao mấy năm này Trương Thanh Thạch cũng không biểu hiện ra một chút ý tứ muốn hòa hoãn quan hệ cùng với bọn hắn, vậy không bằng để cho khuê nữ mình gả cho hảo nhân gia.

Phượng lang trung nhìn Trương Thanh Mộc một cái, không để ý hắn ta, hắn nhìn nhìn miệng vết thương của Mai Hương, nhíu nhíu mày, sau đó lại bắt mạch cho Mai Hương. Một lát sau nói Mai Hương không có nguy hiểm tính mạng, để cho người nâng nàng đến trên cáng.

Tôn Xảo Cô liền vội vàng hỏi thương trên mặt Mai Hương có thể hay không lưu sẹo, đây mới là điều thị ta quan tâm nhất.

Phượng lang trung nói phải xem tình huống khôi phục, bản thân không am hiểu phương diện này, phải đi lang trung trấn trên xem. Kỳ thật trong lòng Phượng lang trung đã không còn coi trọng vết thương của Mai Hương nữa rồi.

Tôn Xảo Cô lại khóc lớn lên, lớn tiếng nói Mai Hương có nhiều đáng thương, nói Phượng Đoan có nhiều đáng hận, dù sao thị ta hạ quyết tâm nhất định phải đem chuyện nữ nhi bị thương quan hệ đến Phượng Đoan. Vốn dĩ thị ta thương lượng với Mai Hương là bắt được nhược điểm của Phượng Đoan, đến lúc đó Phượng gia và Trương Thanh Thạch nếu là không muốn để cho hôn sự của Đại Hoa và Phượng Đoan bị hủy thì phải giúp đỡ Mai Hương tìm việc hôn nhân tốt, còn phải cho Mai Hương một khoản đồ cưới phong phú, Trương Thanh Thạch hiện tại có nhân mạch lại có tiền tài, việc này đối với hắn mà nói chính là tiện tay mà thôi. Hiện tại thị ta nhìn mặt của nữ nhi, biết rõ kế hoạch kia là không thể thực hiện được, có nhà người nào có tiền sẽ nguyện ý muốn một nàng dâu trên mặt có vết sẹo a? Cho nên hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng! Nhất định không tha cho Phượng Đoan!

Lô gia phụ tử vội vàng ra mặt giúp đỡ Phượng Đoan giải thích, nói Mai Hương bị thương căn bản không có quan hệ với Phượng Đoan, Phượng Đoan cũng không đụng phải nàng ta, là chính nàng ta một người mạnh mẽ dựa vào Phượng Đoan, Phượng Đoan trốn, Mai Hương không có thấy dưới lòng bàn chân, lúc này mới rớt xuống phía dưới dốc. Bọn họ cũng có thể thay Phượng Đoan làm chứng.

Vài người theo tới rối rít khinh bỉ nhìn Mai Hương trên cáng, nghĩ Mai Hương đây cũng quá không biết xấu hổ, nàng ta muốn lập gia đình muốn điên rồi đi? Lại dám có ý đồ với Phượng Đoan, cũng không nhìn một chút nàng ta xứng hay không xứng với Phượng Đoan! Hơn nữa Phượng Đoan còn là vị hôn phu tương lai của Đại Hoa, đây chính là muội phu của nàng ta, nàng ta cũng thực sự quá mất mặt! Cũng phải, cha mẹ nãi nãi nàng ta không tốt với Trương Thanh Thạch, hiện tại Mai Hương không tốt với Đại Hoa, đó chính là từ trên truyền xuống!

Sắc mặt Trương Thanh Mộc khó coi.

Tôn Xảo Cô lớn tiếng nói Lô gia phụ tử bị mua chuộc, làm cho Lô gia phụ tử tức giận đến phát hung, nguyền rủa thề nói bọn họ không có nói một chữ nói láo.

"Hừ! Dù sao các ngươi nói cái gì ta cũng không tin!"

"Được rồi! Đừng gào nữa, chúng ta mang theo khuê nữ về nhà trước đi!"

Trương Thanh Mộc Lôi kéo Tôn Xảo Cô, hắn đi tới nâng lên một đầu cáng. Tôn Xảo Cô vội vàng đuổi theo ở bên cạnh, giúp đỡ đỡ cáng, một bên nhìn mặt Mai Hương vừa mắng lão thiên gia đui mù.

Hổ Tử nhỏ giọng nói với Phượng Đoan: "Phượng Đoan Ca, vậy phải làm sao bây giờ? Ta xem bọn họ là muốn đổ thừa đến cùng! Chúng ta cũng không thể cứ như vậy ngồi chờ bọn họ giội nước bẩn, phải nghĩ cái kế hoạch a!"

Nhị Hoa nói: "Nghĩ kế hoạch gì? Ca bình thường chủ ý nhiều nhất, ca mau nghĩ!"

Hổ Tử nói: "Ta dù chủ ý nhiều, nhưng là lúc này cũng nghĩ không ra chủ ý gì a. Ta cảm thấy được dù sao Phượng Đoan Ca chết không thừa nhận, lại có chúng ta và Lô bá bọn họ làm chứng, bọn họ gây nữa cũng vô dụng. Ta chỉ là sợ bọn họ cứ làm ầm ĩ vậy đối với danh tiếng Phượng Đoan Ca có trướng ngại, Phượng Đoan Ca sẽ lập tức phải đi thi viện thử, đến lúc đó quấy rầy Phượng Đoan Ca thi tú tài thì thật phiền toái."

Nhị Hoa bĩu môi, nói: "Vậy ca mau nghĩ biện pháp, dù sao không thể để cho âm mưu của bọn họ thực hiện được!"

Phượng Đoan đi được rất nhanh, nhìn những người phía trước kia, hắn đột nhiên nói: "Nếu như Lan Tâm nói thật thì sao?"

"Ồ? Đúng vậy! Nếu như Lan Tâm nói chuyện này không có quan hệ gì với Phượng Đoan Ca, vậy mọi người sẽ đều tin tưởng là Mai Hương tự làm tự chịu! Lan Tâm là người của bọn họ!" Nhị Hoa nhẹ nhàng vỗ tay một cái, trừng mắt liếc Hổ Tử, "Vẫn là Phượng Đoan Ca thông minh, khẳng định là bởi vì ca ấy đọc sách nhiều, Hổ Tử ca, ca cũng phải đọc sách nhiều a!"

Hổ Tử cười một tiếng, nói: "Ta đọc đây! Gần đây ta học một bài thơ, ta niệm cho muội nghe a. Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!"

"Ai da! Ca sao lại như vậy a? Khi ta không hiểu sao? Coi quyền!"

Nhị Hoa mặt hồng, ngay trước mặt Phượng Đoan nàng liền đuổi theo đánh Hổ Tử.

Phượng Đoan nhìn Hổ Tử và Nhị Hoa đùa giỡn, vốn là bởi vì chuyện của Mai Hương mà tâm tình có chút âm trầm cuối cùng xuất hiện một tia ánh mặt trời.

Mai Hương cần đưa đến trên trấn đi xem thương, thì phải ngồi xe, xe bò quá chậm, Trương Thanh Thạch liền đem xe ngựa nhà mình đánh ra ngoài. Bất kể là xuất phát từ phương diện nào, Mai Hương bị thương hắn cũng phải hết sức hỗ trợ. Đến khi nghe được Nhị Hoa nói cho hắn biết hai vợ chồng Trương Thanh Mộc dự định để cho Phượng Đoan gánh cái nồi đen này, hắn liền nhíu mi, không cần người khác nói, hắn lập tức đã nghĩ đến nếu như Mai Hương trên mặt thực lưu sẹo, bọn họ nhất định là tính toán để cho Phượng Đoan cưới Mai Hương. Đời trước chuyện như vậy hắn cũng không phải là chưa thấy qua, hơn nữa lần này vốn chính là Mai Hương muốn dựa vào vu hãm Phượng Đoan để đạt được một số mục đích, hiện tại càng sẽ biết thời biết thế.

Trương Thanh Thạch tuyệt không để cho hôn ước Đại Hoa bị phá hư, Đại Hoa đời này phải hạnh phúc cùng nam nhân nàng thích và cũng thích nàng, thành thân sinh con, tuyệt không thể bị người khác quấy rối!

Trong tiếng khóc mắng của Trương Bà Tử và tiếng ồn ào của đôi vợ chồng Trương Thanh Ngọc vừa trở về từ ruộng, Trương Thanh Thạch đánh xe ngựa đưa Mai Hương đi trấn trên.

Ở trên đường, Tôn Xảo Cô vẫn còn gào thét, nói gần nói xa nói Phượng Đoan hại Mai Hương, phải làm cho Phượng Đoan gánh nhận trách nhiệm. Thị ta nói với Trương Thanh Thạch không thể bởi vì Phượng Đoan là con rể tương lai mà che chở hắn, nói nếu như Trương Thanh Thạch che chở Phượng Đoan vậy thì quá ăn cây táo, rào cây sung, quá vô tình. Còn nói nếu như Trương Thanh Thạch không niệm thân tình, thị ta liều mạng cũng phải làm rối lên chuyện chung thân Đại Hoa, ngay cả Nhị Hoa và Tiểu Hoa cũng không buông tha. Trương Thanh Mộc liên tục không lên tiếng, rõ ràng chính là đứng về phía Tôn Xảo Cô.

Trương Thanh Thạch sớm đã không còn tồn hy vọng với người đại ca này, đối với Tôn Xảo Cô lại càng là chán ghét hơn.

Lang trung trấn trên nhìn thương thế của Mai Hương, nói mặt Mai Hương sẽ lưu sẹo, bởi vì miệng vết thương quá sâu, hơn nữa rất dài, hình dáng kia không phải là bị cắt, mà là bị tảng đá đầu nhọn đâm vào, loại miệng vết thương này còn khó xử lý hơn so với miệng vết thương bị cắt.

Vợ chồng Trương Thanh Mộc triệt để tuyệt vọng, đồng thời, hai người bọn họ cũng hạ quyết tâm bắt Phượng Đoan cưới Mai Hương.

Mai Hương tỉnh, biết mình từ trên dốc té xuống mặt bị tảng đá đâm vào, nàng ta không chịu nổi kêu to lên, hỏi lang trung mặt của nàng ta có thể lưu sẹo hay không. Lang trung tự nhiên sẽ không nói với nàng ta sẽ không để lại sẹo, nhưng cũng không nói nhất định sẽ lưu, chỉ để cho nàng ta hảo hảo mà bôi thuốc, bảo trì tâm tình thoải mái, như vậy miệng vết thương mới có thể rất nhanh liền một chút. Hắn là rất đồng tình với Mai Hương, một cô nương thật tốt, này còn chưa có gả cho người đây, thế nhưng mặt đã hủy dung, về sau gả cho nhà chồng như thế nào đây? Cho dù đã định nhà chồng phỏng đoán tám phần cũng sẽ bị từ hôn. Có điều đợi đến khi hắn nghe được Tôn Xảo Cô nói với Trương Thanh Thạch nhất định phải để cho Phượng Đoan chịu trách nhiệm cưới Mai Hương, lại nghe đến Trương Thanh Thạch nói chuyện này vẫn không thể xác định chính là trách nhiệm của Phượng Đoan. Hắn lập tức không còn đồng tình với Mai Hương. Hắn biết Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng biết Phượng Đoan, Phượng Đoan đây chính là hậu sinh tốt, thế nào lại là người như trong miệng Tôn Xảo Cô nói như vậy đây?

Mai Hương vừa thấy sắc mặt lang trung nhìn không tốt, nàng ta chỉ cho là bởi vì vết thương của mình không có cách nào khác trị, lập tức càng khóc được lợi hại hơn, nàng ta trong lòng suy nghĩ mình nhất định phải gả cho Phượng Đoan, hắn hại mình thành như vậy, hắn phải cưới nàng ta!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương