Trùng Sinh Nông Phu
Chương 64: Miệng vết thương, hãm hại

Mặc kệ trong lòng chán ghét bao nhiêu, người vẫn phải cứu, Nhị Hoa để cho Phượng Đoan đi trước, miễn cho đến lúc đó nói không rõ ràng, không phải là nàng lòng tiểu nhân, thật sự là không có lòng tin đối với mấy người Mai Hương, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là đem Phượng Đoan trước tránh đi ra ngoài.

Phượng Đoan hành cái lễ với Lô gia phụ tử, cầu xin bọn hắn giúp đỡ Nhị Hoa và Hổ Tử cứu người.

Lô bá nói: "Phượng Đoan ngươi đi nhanh đi, ngươi yên tâm, việc hôm nay chúng ta đều chứng kiến, cùng ngươi một chút quan hệ cũng không có!"

Phượng Đoan tạ ơn Lô bá phụ tử, sau đó đi, hắn không có về nhà, trực tiếp đi đến nhà Trương Thanh Thạch, hắn phải đem chuyện này nói một chút, bởi vì trong lòng hắn luôn có dự cảm không tốt, cảm thấy chuyện ngày hôm nay sẽ không dễ dàng chấm dứt. Mai Hương vừa rồi rõ ràng đã cố ý hướng trên người hắn dựa vào, hiện tại nàng ta lại bị thương, nàng ta có thể bỏ qua sao? Đối với mấy người nhà cũ Trương gia mức độ dày của da mặt và đen của tâm hắn cực kỳ hiểu rõ, Phượng Đoan cảm thấy Mai Hương tám phần sẽ không bỏ qua. Hắn không sợ bị Mai Hương giội nước bẩn, dù sao có người làm chứng cho hắn, nhưng vẫn nên nói rõ ràng trước khi sự tình nháo lên cùng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai còn có Đại Hoa, miễn cho dẫn tới hiểu lầm.

Sau khi Phượng Đoan đi, Nhị Hoa Hổ Tử và Lô gia phụ tử liền từng bước từng bước dè dặt bò xuống phía dưới sườn núi, bởi vì mới vừa mưa xong, trên dốc toàn là lá vụn rêu xanh, trên đất hết sức trơn trợt, dù bốn người đều có chuẩn bị, từng bước từng bước nắm nhánh cây thân cây còn có dây leo v.v.., vẫn suýt bị ngã xuống. Không trách được Mai Hương bị trượt xuống, này thật sự là đủ trơn, Mai Hương ngã không oan. Nhị Hoa cảm thấy Mai Hương chọn lúc như vậy tính kế Phượng Đoan thật đúng là biết tìm thời điểm, nàng ta sẽ không sợ ngã chết sao?

"Lô bá, Lô đại ca, Đại Đường tỷ chảy thật là nhiều máu, làm ta sợ muốn chết! Các ngươi mau cứu nàng!" Lan Tâm thấy Lô gia phụ tử đi xuống, nàng ta khóc sướt mướt nói chuyện, sau khi thấy được Nhị Hoa và Hổ Tử tiếng khóc không khỏi ngừng, "Nhị Hoa, Hổ Tử ca? Các ngươi làm sao lại đến đây?"

Nhị Hoa nói: "Chúng ta làm sao không thể tới? Các ngươi có thể đến, chúng ta đương nhiên cũng có thể đến. Uy, ngươi cứ nhìn Hổ Tử ca làm cái gì? Mau lau mặt của ngươi đi, đều là bùn, khó coi chết đi được!"

Nhị Hoa là cố ý, tuổi càng lớn, tình cảm Nhị Hoa và Hổ Tử càng ngày càng sâu, tiểu cô nương khác nhìn lén Hổ Tử nàng còn có thể nhẫn, dù sao Hổ Tử bộ dạng tuấn tú, nhìn vài lần cũng sẽ không rơi khối thịt nào. Nhưng Lan Tâm nhìn chằm chằm Hổ Tử thì nàng sẽ mất hứng, trước kia Lan Tâm lúc nào cũng đoạt đồ của nàng, bây giờ còn muốn cướp Hổ Tử ca, quả thực chính là khiêu chiến mức độ dễ dàng tha thứ của nàng.

Lan Tâm vừa nghe Nhị Hoa nói trên mặt mình bẩn, nàng ta lập tức móc ra một cái khăn tay lau mặt.

Nhị Hoa còn nói: "Ngươi có khăn tay tại sao không để cầm máu cho Đại Đường tỷ? Gào thét không như vậy làm gì, sau khi nhìn thấy chúng ta liền ngừng khóc, chỉ lo mặt của ngươi, thật không biết ngươi là thương tâm hay là không thương tâm, kỳ thật ngươi một chút cũng không nóng nảy đi?"

"Ngươi nói bậy!"

Lan Tâm tức chết rồi, nghĩ Nhị Hoa thật sự là một chút mặt mũi cũng không lưu cho nàng ta, nàng ấy (NH) là cố ý!

Nhị Hoa vừa đi đến bên cạnh Mai Hương vừa nói: "Hiện tại đừng tranh luận ta nói bậy hay không nói bậy, cứu người trước quan trọng hơn, cùng ta khắc khẩu trọng yếu hơn, hay là Đại Đường tỷ trọng yếu hơn? Nha, thương này thật không nhẹ a!"

Nhị Hoa nhìn đến tình cảnh của Mai Hương sắc mặt liền nghiêm túc, cho dù nàng không thích Mai Hương, lúc này cũng bắt đầu đồng tình Mai Hương.

Chỉ thấy Mai Hương nằm ngửa trên mặt đất, trên mặt bị cắt một cái lỗ hổng lớn thật sâu, chảy máu thật nhiều, nửa gương mặt đều bị nhiễm đỏ, trên đất cũng có không ít máu. Mai Hương sít sao nhắm mắt lại, trên trán của nàng cũng bị thương, đoán chừng là vừa rồi lúc té xuống ngã chạm vào chỗ nào, mà nàng hết sức xúi quẩy mặt chạm đất trước, mặt đụng ở trên một mảnh đá nhọn. Bên cạnh Mai Hương có rất nhiều tảng đá nhọn dính máu.

Lô gia phụ tử thấy được cũng sợ hết hồn, bọn họ thật không nghĩ tới chỉ là từ trên dốc té xuống mà bị thành như vậy.

"Ai da, thương thế kia thật là không nhẹ a! Còn thương ở trên mặt, vết thương lớn như vậy không dễ dàng trị, về sau chắc là sẽ lưu sẹo, thật là đáng tiếc."

Lô bá than thở lắc đầu, Mai Hương còn chưa có gả, vốn là mấy năm này cũng bởi vì danh tiếng hư mà không có gả ra ngoài, nhưng dựa vào gương mặt này cùng đôi tay khéo kia, chỉ cần đừng ra điều kiện cao, vẫn có thể tìm được nhà chồng. Nếu là mặt mũi này bị phá hủy, tìm nhà chồng sẽ khó hơn, hơn nữa phỏng đoán ngay cả một nhà chồng cũng tìm không được.

Hổ Tử hỏi Lan Tâm: "Ngươi nói, chúng ta là đem Đại Đường tỷ cõng trở về hay tìm người nhà các ngươi đến cõng nàng trở về? Đừng nói chúng ta cõng người trở về có cái gì không hay xảy ra ngươi lại đổ thừa đến trên đầu chúng ta."

Lan Tâm nước mắt ròng ròng nhìn Hổ Tử, "Hổ Tử ca, ta cũng không biết, ta hiện tại hoảng hốt cực kỳ! Ngươi nói làm sao bây giờ? Ta tất cả nghe theo ngươi."

Hổ Tử nhíu mày, nghĩ Lan Tâm thật sự là càng ngày càng không ra gì, tỷ tỷ nàng ta bây giờ còn nằm trên mặt đất, nàng ta lại ở chỗ này nháy mắt đá lông nheo với mình, thật sự là quá đáng.

"Ngươi tự mình quyết định đi, ngươi nếu là không nói, chúng ta đi ngay bây giờ."

"Vậy hay là mau cõng Đại Đường tỷ đi về nhà đi! Cứ ở chỗ này nằm cũng không tốt!"

Lan Tâm vội vàng dùng khăn tay của mình lau máu trên mặt Mai Hương, động tác rất nhẹ nhàng, một bên lau một bên khóc, giống như nàng ta rất quan tâm Mai Hương.

Nhị Hoa lại nói: "Không thể cõng, nàng ta bị thương đầu, vạn nhất trong đầu có huyết khối, đến lúc đó cõng lên lưng nói không chừng sẽ bị thương nghiêm trọng hơn. Hổ Tử ca, ca đi gọi người đến, mới Phượng thúc phụ đến, còn có gọi cả người trong nhà bọn họ đến, đem cáng mang đến, đến lúc đó tiện nâng người xuống."

Hổ Tử đáp ứng một tiếng, sau đó đi cực nhanh, mặc dù trơn, nhưng là hắn từ nhỏ đã quen đi loại đường dốc này, đối với Dã Tây dốc cũng quen thuộc cực kỳ, biết rõ ở đâu đi được, cho nên rất nhanh đã đi xuống dốc, cực nhanh chạy về trong thôn.

Nhị Hoa đem vải dầu áo choàng trên người cởi ra trải trên đất, để cho Lô gia phụ tử giúp đỡ đặt Mai Hương lên, miễn cho nàng trực tiếp nằm ở trên mặt đất ẩm ướt.

Lô gia phụ tử cũng rối rít đem vải dầu áo choàng trên người cởi ra, một người cũng đem áo choàng trải trên đất, một người khác đắp trên người Mai Hương.

Lan Tâm ở bên cạnh khóc sướt mướt, nhưng lại không có tháo áo tơi của mình, nàng ta mới không thoát đâu, nếu như thoát đến lúc đó bị một thân nước, vừa khó chịu vừa lạnh.

Phượng lang trung rất nhanh đã chạy tới, ở trên đường hắn gặp được con trai của mình, hắn tự nhiên biết rõ việc này cùng con trai của mình có quan hệ, để cho Phượng Đoan đi về nhà. Theo ở phía sau chạy tới là Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng nhìn thấy Phượng Đoan, Trương Thanh Mộc thấy Phượng Đoan từ trong nhà Trương Thanh Thạch đi ra, trong lòng một mặt lo lắng nữ nhi, một mặt còn có tâm tư ghen tị, nghĩ Nhị đệ chẳng những phát tài, còn tìm được Phượng Đoan con rể tốt như vậy, thật đúng là phương diện nào cũng mạnh hơn mình, thật sự là người so với người làm người ta tức chết a! Tôn Xảo Cô lại một phen nắm chặt Phượng Đoan.

"Phượng Đoan! Ngươi chạy cái gì? Ngươi làm hại khuê nữ ta bị thương, ngươi còn dám chạy?!"

Tiếng rống to này của Tôn Xảo Cô làm cho phụ tử Phượng lang trung đều nhíu mi, Trương Thanh Mộc trừng to mắt, nghĩ đây là có chuyện gì? Làm sao Mai Hương bị thương lại có quan hệ với Phượng Đoan a? Hắn vội vã hỏi Tôn Xảo Cô là ai nói cho thị biết. Đằng sau mấy thôn dân cùng đến giúp một chút cũng hỏi đây là có chuyện gì. Phượng Đoan là niềm kiêu ngạo của thôn bọn họ, tuổi không lớn lắm đã là học trò nhỏ, còn sắp phải đi thi tú tài, còn là con rể tương lai của Trương Thanh Thạch, làm sao hiện tại lại dính dáng đến chuyện Mai Hương bị thương? Đây chính là đại sự, tất cả mọi người đều hiếu kỳ.

Hổ Tử lớn tiếng nói: "Trương đại nương, làm sao ngươi biết việc này cùng Phượng Đoan Ca có quan hệ?!"

Phượng Đoan hé mắt, hỏi: "Đúng vậy, làm sao ngươi biết? Không phải là ngươi và con gái của ngươi sớm đã thương lượng xong?"

Tôn Xảo Cô hoảng hốt, thị ta nghĩ chính mình đây là thế nào? Đúng, thị ta và khuê nữ thương lượng rất kỹ từ lúc Mai Hương đi lên núi tính kế Phượng Đoan, nhưng cũng không có người nói với thị, con gái thị bị thương là có quan hệ với Phượng Đoan! Nói không chừng có lẽ là khuê nữ thị tự mình ngã từ trên dốc xuống, thị làm sao vừa nhìn thấy Phượng Đoan thì đầu óc bị giật dây đây?!

"Là ngươi nói! Hổ Tử ngươi đừng có không thừa nhận, chính là ngươi nói!"

Tôn Xảo Cô hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát liền vu vạ Hổ Tử, thị ta nghĩ mặc kệ cùng Phượng Đoan có quan hệ hay không, mặc kệ lúc ấy bên cạnh có người nào đó, dù sao cứ vu hết vào Phượng Đoan và Hổ Tử là được rồi, đến lúc đó mặc kệ có người làm chứng hay không, đều một mực nói là vì nịnh bợ Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung mà nói láo, này không được sao? Dù sao thị ta phải tìm hảo quy túc cho nữ nhi, nếu vẫn không được thì lấy chút ít bạc, đến lúc đó bất kể là Mai Hương xuất giá hay là làm cái gì khác, trong tay có tiền, như vậy cũng an tâm!

Hổ Tử bị tức một gương mặt tuấn tú trướng hồng, hắn đã sớm biết những người này không biết xấu hổ, không nghĩ tới còn có thể không biết xấu hổ như thế!

"Ngươi nói hươu nói vượn! Ta căn bản chưa nói!"

"Ngươi đã nói!"

Tôn Xảo Cô trừng mắt, nói với Trương Thanh Mộc: "Đương gia, Hổ Tử là nói trước mặt ta. Hắn hiện tại không thừa nhận nhất định là bởi vì có thông đồng với Phượng lang trung! Chúng ta phải làm chủ cho khuê nữ!"

Trương Thanh Mộc không ngốc, hắn còn có thể không hiểu biết thê tử hắn sao? Hắn trực giác cũng có thể cảm giác được đây là thê tử hắn đang nói hươu nói vượn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy vẫn là theo lời của thị làm việc sẽ không sai. Hôn sự Mai Hương là chuyện đau đầu nhất của hắn, nếu như mượn chuyện này có thể giải quyết thì không thể tốt hơn a! Nghĩ đến vừa rồi hắn còn hâm mộ Nhị đệ có Phượng Đoan con rể tốt như vậy đây, nếu như Phượng Đoan có thể thành con rể của mình thì thật tốt quá!

Trương Thanh Mộc lập tức nói: "Việc này nếu là có quan hệ với Phượng Đoan, ta khẳng định làm chủ cho khuê nữ ta!"

Phượng lang trung bị Tôn Xảo Cô nói hắn thông đồng cùng Hổ Tử, hắn cũng rất tức giận, nhưng vẫn nói: "Việc này ai đúng ai sai không nói trước, trước đi cứu người!"

Tôn Xảo Cô tử kéo Phượng Đoan, để cho hắn cùng đi.

Hổ Tử đi qua vươn tay lên liền đem tay Tôn Xảo Cô gỡ ra.

Tôn Xảo Cô lập tức la to nói Hổ Tử đánh người.

Trương Thanh Mộc lớn tiếng trách cứ Hổ Tử.

Hổ Tử lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi cũng đừng tìm mất mặt xấu hổ! Đồng hương môn mới sẽ không nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhớ ngày đó là ai vì ở riêng muốn đạt được nhiều đồ mà lừa Thanh Thạch thúc? Là các ngươi! Hiện tại các ngươi lại muốn lừa Phượng gia, lương tâm các ngươi đâu? Phượng bá phụ là lang trung trong thôn chúng ta, phẩm hạnh ông ấy tốt bao nhiêu mọi người đều biết! Còn có Phượng Đoan Ca, từ nhỏ đến lớn ca ấy đều là hậu bối ưu tú nhất trong thôn chúng ta, nếu ca ấy hại con gái của ngươi có thể trốn sao? Không thể! Rõ ràng chính là các ngươi tìm cách để lừa hắn. Các ngươi bẽ mặt hay không a?!"

Thôn dân đi theo đằng sau rối rít gật đầu, Hổ Tử nói đều là thật, trong chuyện này nếu như thực có sai thì chỉ có một bên sai, nhất định là mấy người nhà cũ Trương gia có sai, nhân phẩm nhà bọn họ thật sự là quá kém.

Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, còn muốn ầm ĩ, lại bị Phượng lang trung ngăn lại.

Phượng lang trung mặc dù tức người một nhà Mai Hương, nhưng hắn đến cùng là người lang trung, nghĩ tới trước cứu người quan trọng hơn, cho nên cũng không muốn để cho Tôn Xảo Cô lại ầm ĩ, kêu Phượng Đoan cùng hắn đi chung một chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương