Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia
Chương 6: Bổn vương gặp hoàng huynh!?

"Lạc An... Lạc An... tên rất hay nha. Em biết ý nghĩa tên này thế nào không?" Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ hỏi. Hàn Lạc An lắc đầu, nói "Em không biết, mà ba em nói muốn em vui vẻ an nhàn mà sống, không biết đúng không?"


"Đúng rồi, anh đoán, ba em chắc thương em lắm. Lạc An trong câu ' Tri túc thường lạc, năng nhẫn tự an ', có nghĩa là làm người biết đầy đủ thì vui, biết nhẫn nhịn thì yên. Ba em muốn em nhàn nhã suốt đời đó." Tiêu Vĩnh Thụy nhéo nhẹ má của Hàn Lạc An, đứa trẻ mũm mĩm mập mạp, nhéo cái mà muốn nhéo ra sữa luôn, càng nhéo càng nghiền.


"Vậy tên của anh nghĩa là gì?" Hàn Lạc An tò mò hỏi.


"Vĩnh Thụy có nghĩa là mãi mãi may mắn, cát tường." Tiêu Vĩnh Thụy nói, ngày cậu sinh ra, phụ hoàng túc trực bên cạnh hai mẫu tử. Nhị hoàng tử bình an sinh nở, hoàng cung mở tiệc, pháo hoa khắp trời, phải nói là rộn ràng hơn cả ngày Tết. Phụ hoàng nghĩ cả đêm với mẫu hậu mới nghĩ ra được cái tên này, phải nói là tốn rất nhiều công sức vào cậu. Lúc phụ hoàng băng hà, ông cũng không quên viết trong di chúc bảo vệ cậu không bị giết hại, hỏi trong cuộc đời nào ai quan tâm cậu nhiều nhất thì chính là phụ hoàng và mẫu hậu. Ông là thiên tử của toàn dân, nhưng cũng là người cha bình dị của cậu. Ngày phụ hoàng hạ táng, cậu khóc nguyên ba ngày trước hoàng lăng, ai kêu cũng không chịu về.


"Vậy có phải ba của anh rất thương anh không?" Hàn Lạc An hỏi.


"Đương nhiên, ba mẹ anh thương anh nhiều lắm luôn, thương anh nhất trần đời." Tiêu Vĩnh Thụy cực kỳ tự hào. Hai người, một lớn một nhỏ ngồi trò chuyện cả buổi, vô cùng vui vẻ.


Buổi tối, căn biệt thự ở ngoại ô, một chiếc xe màu đen chạy nhanh vào, dừng ở trước cửa chính. Hàn Lạc An xách cặp bước ra khỏi xe, hai hàng gia nhân đứng hai bên đường chào đón tiểu thiếu gia. Hàn Lạc An vào nhà, thấy trước sô pha xa hoa có một bóng người đang ngồi lật xem tư liệu về "người trong đoạn clip", hắn cũng không buồn quan tâm nhiều về người này, đơn giản chỉ vì hứng thú nhất thời, nam nhân đã thay thường phục, nhưng không mất đi uy khí. Hàn Lạc An nhào vào lòng nam nhân, nói "Ba! Con về rồi!"


Người đó ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, hỏi "Nay đi đâu?"


Cậu bé cười tà, chu miệng nói "Ba biết rồi thì hỏi làm gì, con đi tìm vợ cho ba."


Nam nhân,"...." Cao chưa đến eo ba mày mà còn bày đặt tìm vợ cho ba.


"Con nít con nôi, tìm vợ cho ba làm gì?" Người đó nhéo má Hàn Lạc An, cảm thán mình nuôi thật tốt, ngày càng béo, búng ra sữa được luôn rồi.


"Đương nhiên để cho ba đỡ buồn, con đi học ba đi làm, không có ai chơi với ba." Hàn Lạc An nói.


"Ranh con!" Nam nhân nhéo mũi Hàn Lạc An, cực kỳ sủng nịch. Hàn Lạc An né qua một bên, nói "Ba biết chuyện hồi chiều rồi chứ gì, anh ấy là Tiêu Vĩnh Thụy, ba thấy thế nào?" Mắt lấp la lấp lánh cực kỳ tò mò.


"Đơn thuần, dễ dụ."Nam nhân cười nói, ánh mắt nghiền ngẫm. Còn là một mỹ nhân...


"Đương nhiên, con không thể nào tìm hồ ly tinh về cho ba được! Ba thử tìm hiểu đi, con thấy anh ấy rất thú vị nha." Hàn Lạc An cười ranh ma, có đứa con nào làm tròn bổn phận như bé không? Tìm vợ cho ba, thật là một công việc cao cả.


"Biết rồi, tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi." Nam nhân đuổi Hàn Lạc An về phòng, tiếp tục ngồi nghiền ngẫm về clip vệ sĩ gửi đến. Thân hình rất thon thả a... mặt mũi cũng rất được, vô cùng tinh xảo, còn là một diễn viên bị đóng băng. Hắn lấy điện thoại, gọi vào một dãy số.


"Alo, chủ tịch...." Người đầu dây nghe máy.


"Nghe được tin phim [Hoàng Cung Nội Chiến] của ông đang trong thời kỳ chọn diễn viên?" Nam nhân từ tốn hỏi. Đạo diễn nghe máy hơi giật mình, thời kỳ chọn diễn viên đã qua, sao lại nói vậy, chẳng lẽ... " Vâng, vâng, đang trong thời kỳ chọn diễn viên." Đạo diễn niềm nở nói, chủ tịch đưa ra yêu cầu, ai dám từ chối?


"Tôi có một diễn viên, tên Tiêu Vĩnh Thụy, ông sắp xếp vai diễn phù hợp với cậu ấy đi." Nam nhân nói. Đạo diễn nghe tên liền nhận ra, cái người này là người tạo scandal hỏng bét kia, đã đóng băng không cho diễn một thời gian. Đối với diễn viên phụ mà bị đóng băng, chắc chắn chỉ có con đường chết. Mà "vai diễn phù hợp" chắc chắn là vai diễn đã đưa cho cô diễn viên hạng nhất kia, ngu cũng nghĩ ra.


"Vâng, vâng, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt, chủ tịch không cần lo lắng." Đạo diễn nói.


Tắt máy, nam nhân nhìn màn hình điện thoại đã tắt đi, khẽ mỉm cười vô cùng tà mị "Thật là mong chờ..." Hắn đơn thuần chỉ thấy hứng thú từ thằng con trai thích tìm vợ cho ba nó thôi. Dù gì cũng rảnh, chơi đùa chút cũng tốt.


Cùng lúc đó, bạn nhỏ Tiêu của chúng ta đang ngáy khò khò trên giường, không hề biết có một con sói đang rình mồi, chờ con thỏ tự sập bẫy. Sáng hôm sau, bé Tiêu đờ đẫn ngồi dậy, đều là bị bụng đói gọi. Đánh răng rửa mặt, chưa kịp ăn sáng thì lại bị chuông cửa đánh thức.


"Ai!?" Sáng sớm ai thất đức vậy chứ!? Thật là đáng ghét!


Mở cửa, một đoàn người ồ ạt đi vào, bé Tiêu của chúng ta cũng không chịu thua kém mà bám vào cửa để không bị ngã. "Mấy người a... xâm nhập nhà dân trái phép, ta đi báo công an!" 


Đạo diễn ngày hôm qua nhận được cuộc điện thoại hôm nay cũng tới nhà cậu "Tổ tông a, cậu mau đi thay đồ đi, rồi ra đây cho thợ sửa soạn lại, hôm nay đi buổi lễ ra mắt phim mới."


"Phim mới gì? Mấy người nói gì vậy?" Tiêu Vĩnh Thụy không tin vào mắt mình, cậu cứ tưởng cậu bị đuổi rồi chứ?


Đạo diễn vội vàng đẩy cậu vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói "Là bộ phim khi trước cậu giành mới viễn diên hạng nhất đó đấy, nay vai diễn là của cậu." Lấy bộ đồ đã đặt sẵn "Đây, mặc vào, rồi ra ngoài trang điểm." Tiêu Vĩnh Thụy mơ màng đi tắm, mơ màng mặc đồ, mơ màng ngồi trang điểm, mơ màng lên xe đến buổi lễ.


"Mấy người a... đột nhập nhà dân rồi còn bắt cóc công dân lương thiện, tôi phải báo công an!" Tiêu Vĩnh Thụy ủ rũ ngồi trong xe, làm việc gì mà kỳ cục. Bổn vương dù đã đến hiện đại nhưng cũng không phải muốn thương tổn là thương tổn được nha. 


"Tổ tông à, cậu vui lên tí đi, lát nữa có lãnh đạo đến đấy." Đạo diễn mệt mỏi lấy tay banh miệng cậu ra. Tiêu Vĩnh Thụy ghét bỏ né tránh, bổn vương không phải tùy tiện chạm vào là chạm được.


Tiêu Vĩnh Thụy được đoàn người "hộ tống" đến phía sau sân khấu. Mọi người thấy cậu đều là mắt to trừng mắt nhỏ, vô cùng ngạc nhiên. Nhìn nhìn nhìn, móc mắt ra bây giờ! Tiêu Vĩnh Thụy chưa ăn sáng đang vô cùng bực tức. Trời đánh tránh bữa ăn, ông đây chưa ăn nữa mà. Một lát sau, Hàn Tiểu Hạo cũng đến, thấy Tiêu Vĩnh Thụy đến thì rất vui, le te chạy đến nói chuyện.


"Lát nữa, sẽ có MC gọi tên từng người đi ra, chuẩn bị trước đi." Đạo diễn dặn dò một đám diễn viên khác rồi đi ra ngoài bắt đầu buổi lễ. Đầu tiên, sẽ đọc diễn văn cảm ơn nhà tài trợ, nhà sản xuất, vân vân, Tiêu Vĩnh Thụy ngồi một góc, nghe mà muốn ngủ thêm giấc nữa cũng được luôn. Tiếp theo là đến phần giới thiệu diễn viên.


"Nam diễn viên chính của phim, vai Hoàng thượng, Hàn Tiểu Hạo!"


"Nữ diễn viên chính của phim,vai Tú nữ, Tống Diệp Thanh!"


......


"Nam diễn viên phụ của phim, vai Ly Vương, Tiêu Vĩnh Thụy!" 


Mọi người nghe thấy tên Tiêu Vĩnh Thụy, lúc đầu là sửng sốt, sau đó là lầm bầm không vui. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn khán giả, biểu tình cực kỳ chán ghét. Cậu từ tốn bước ra, từng bước tiêu chuẩn, rất có khí chất vương giả, sân khấu một mảnh im lặng. Tiêu Vĩnh Thụy đi ra, trên mặt đong đưa nụ cười nhẹ, mắt phượng sắc bén lướt qua một vị nam nhân ngồi chính giữa. Thần sắc hơi cứng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi đến chỗ của mình.


Hoàng huynh? 


Sao lại là hoàng huynh?


Đứng vào chỗ của mình, cậu hơi mất hồn, trong đầu toàn hình ảnh hoàng huynh kiếp trước cùng với hoàng huynh kiếp này. Hoàng huynh trong lời của cậu còn ai khác chính là hoàng thượng đương triều, trong lòng chợt có một tia ấm áp cùng nghi hoặc, không biết hoàng huynh còn nhớ cậu không?


Nam nhân ngồi phía dưới cũng khẽ mỉm cười, có trời mới biết hắn mong muốn gặp cậu chân chính đến thế nào? Chỉ một nụ cười, ánh mắt cũng rất câu hồn. Người này... hắn nhất định phải dụ về nhà. Sủng vật của tôi...


Mê mang suy nghĩ, buổi lễ đã đến phần Hỏi - Đáp, cũng là phần các phóng viên mong chờ nhất. Bọn họ nhao nhao muốn hỏi Tiêu Vĩnh Thụy....


"Có phải lúc trước anh và diễn viên hạng nhất kia giành một vai diễn, anh đánh người để giành vai diễn đúng không?"


Tiêu Vĩnh Thụy trầm ngâm một lát, chân mày nhíu lại, rõ ràng không thích nói về vấn đề này. Nhưng để lấy lại trong sạch thì nhất định phải nói rõ ràng. Cậu cầm lấy micro, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói "Sự thật không phải vậy, lần trước tôi đã nói một lần rồi, tôi thừa nhận tôi có đánh người, nhưng cô ta rõ ràng đánh tôi trước. Mấy người định dồn tôi tới đường cùng hay sao?" Nói đến cuối, giọng nói cậu nhỏ dần, hơi khàn, mọi người nghe mà cứ tưởng cậu khóc. Trong đầu tự bổ não ra hình ảnh "Tiểu thỏ con hiền lành lương thiện bị mụ cáo ác độc dồn đến đường cùng phải vùng lên chống lại". Đồng loạt đều nhũn tim ra mà nhìn cậu.


Thật ra không phải cậu khóc đâu, đây là chiêu trò khi cậu bị phụ hoàng mắng đấy, phải cực kỳ đáng thương đến nỗi mọi người rơi lệ thì phụ hoàng mới nể tình tha lỗi cho cậu. Luyện mãi thành quen là đây.Khổ nỗi chiêu này không qua mặt được vị hoàng huynh quý hóa kia, còn bị tên đó bắt nạt nhiều hơn. Mặc dù hồi nhỏ cậu rất sợ hắn, nhưng lớn lên thì không còn sợ nữa đâu. Uy phong của Nhàn Vương đâu phải đùa.


Nam nhân ngồi phía dưới luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, hắn híp mắt lại, đầy hứng thú mà nhìn cậu. Tiêu Vĩnh Thụy bị nhìn mà lông tơ dựng hết cả lên, làm cậu có cảm giác mấy trò vặt này không qua mắt được người kia.


Ca ca đáng ghét!


--- Hết chương 6 ---



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương