Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia
Chương 7: Bổn vương độc miệng.

Không quan tâm phóng viên nhà báo bàn tán xôn xao, chỉ mỗi ánh nhìn chăm chú như đang nhìn con mồi của nam nhân thôi cũng làm Tiêu Vĩnh Thụy sợ run lên. Có khi nào hắn cũng nhớ ra cậu không? Trong lòng nảy lên ý nghĩ vui mừng, hoàng huynh nhớ được cậu chắc chắn huynh ấy sẽ không bỏ lại cậu đâu. Tự mình vui vẻ trong chốc lát, MC cất giọng nói "Nhân dịp ra mắt phim mới, nhà tài trợ muốn tặng một phần quà cho diễn viên may mắn nhất hôm nay, được chính tay chủ tịch Hàn thị Hàn Trạch cũng chính là nhà tài trợ chủ yếu cho đoàn phim tặng." Điều kiện vô cùng hấp dẫn, tất cả mọi khách mời, phóng viên đều biết, Hàn thị là công ty đứng đầu trong lĩnh vực giài trí, không có một hạng mục nào không tham gia, hạng mục nào cũng làm vang dội tiếng tăm. Quan trọng là, chủ tịch Hàn thị rất trẻ, lại tài giỏi, ai lọt vào mắt xanh của hắn chắc chắn tiền đô rộng mở.


Các diễn viên đứng trên sân khấu đều có mục đích riêng của mình, chỉ có hai người duy nhất chẳng mảy may tác động. Một là Hàn Tiểu Hạo, mọi người nghĩ y đã là ảnh đế, công ty giải trí cũng phải nhường y ba phần, đương nhiên là kiêu ngạo. Người còn lại là Tiêu Vĩnh Thụy đang ngu ngơ không biết gì, theo lời của vị cầm micro này nói thì chỉ là được tặng quà thôi, có gì lớn lao đâu, cậu khi trước mỗi lần gặp mặt là mọi người đều tặng cả một xe quà cáp mang về cung, toàn những thứ quý hiếm, nhung hươu, dạ minh châu, lụa tơ tằm,... nhiều như thế Tiêu Vĩnh Thụy còn chả thèm đếm xỉa.


"Đề thi là "Tất cả các diễn viên ở đây đều được đóng một vai tùy ý, nhưng phải là cổ trang. Vì bộ phim này theo lối cổ trang. Tất cả khách mời ở đây sẽ bình chọn cho diễn viên nào có khí chất, tư thái giống nhất, ban tổ chức sẽ tổng hợp lại và chọn ra người diễn đạt nhất." MC tươi cười nói, rồi giơ ngón trỏ lên che miệng, bí ẩn nói" Tuy nhiên, khách mời không thể thiên vị a, đây là một trò chơi, thiên vị thì sẽ không vui, phải không ạ?" MC nhìn một lượt các diễn viên, ở chính giữa chính là Hàn ảnh đế và Tống ảnh hậu, cười nói "Trong đây, đối thủ nặng ký nhất có lẽ là Hàn ảnh đế Hàn Tiểu Hạo và Tống ảnh hậu Tống Diệp Thanh a. Mọi người chắc chắn sẽ không thiên vị chứ?" Nói xong liền giơ micro cho khán giả phía dưới.


"Chắc chắn!" Mọi người hào hứng nói, hiếm khi có dịp đế hậu hội tụ, đương nhiên phải công bằng để phân cao thấp rồi.


Tiêu Vĩnh Thụy nghe lời MC nói mà như cá gặp nước, như heo gặp cám, như chim công gặp bạn đời, chỉ thiếu nước xòe đuôi thôi. Hai mắt sáng láng, khóe môi nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt phượng vui vẻ cong lên, thướt tha phong tình, dường như chắc chắn cậu sẽ thắng, những tiếu ý này đều lưu lại hết trong mắt Hàn Trạch - vị nam nhân nhìn chằm chăm Tiêu Vĩnh Thụy cũng là "hoàng huynh" kiếp trước của cậu. Hắn thật chờ mong đến lượt Tiêu Vĩnh Thụy diễn.


Các diễn viên đều đi vào phía sau khán đài chọn trang phục. Cậu cũng làm theo, trong khi chọn lại nghe loáng thoáng có người châm biếm 


"Nhìn tên đó đi, chỉ được cái mặt mà cũng bày đặt diễn với chả xuất." 


 " Phải phải, chắc chắn chỉ lên làm xấu mặt đoàn phim thôi. " 


 "Uầy, người như tên đó sao lại vào được đoàn làm phim vậy?" 


 " Ngu ngốc, đương nhiên đi cửa sau, chắc chắn đã ngủ qua bao nhiêu người mới được vào đây. Cái loại chuyên đi bán mông này trong giới thiếu gì." 


 "Eo ôi, thật dơ bẩn."


 "Đúng vậy."


"Hừ, không ngờ ở nơi khang trang sạch sẽ này cũng có súc sinh, phải kêu nhân viên đến mang đi mới được. Súc sinh thì an phận đi, còn nói năng nhăng nhít, chuyên lo chuyện bao đồng của con người, đúng là loại thiếu bị đánh. Loại này tốt nhất đem lên bàn mổ mổ quách đi cho xong." Tiêu Vĩnh Thụy mắt liếc cũng chẳng thèm liếc, từ tốn nói.


Mấy bà tám khi nãy châm chọc nghe vậy tức giận, rống "Mày nói ai súc sinh!?"


"Tôi nói súc sinh, mấy người nói vậy chẳng lẽ mấy người là súc sinh?" Tiêu Vĩnh Thụy ngạc nhiên nói.


"Thứ dơ bẩn! Cái loại bán mông như mày mới vào được đoàn phim danh tiếng này thì ngoan ngoãn im cái miệng lại đi. Không nói thì người ta không bảo mày câm đâu." Mấy bà tám bị cậu nói móc, tức mà không làm gì được, nghiến răng làm nhục.


"Tôi thích nói thì tôi nói, ai có quyền cấm tôi nói à? Mấy người bảo tôi dơ bẩn thì mấy người chẳng sạch sẽ gì hơn tôi đâu, cùng leo lên từ đáy xã hội cả. May ra tôi còn làm được diễn viên còn mấy người chỉ làm lao công quét rác." Tiêu Vĩnh Thụy mắt không buồn mở nói lại, cãi nhau với mấy người này thật mất phẩm giá, nhưng cậu không nhịn được, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ bị mắng.


"Mày chờ đó! Tao chóng mắt lên mà xem mày bị đóng băng sự nghiệp!" Mấy bà tám tức giận bỏ đi, mấy bà tám, bà chín bị một bụng ức chế. Cậu cười nói "Nói không thì có ích gì, mấy người hành động cho tôi xem nào." Rồi cầm bộ trang phục bỏ đi thay đồ. Ở một góc phía trên nóc nhà, có một chiếc camera siêu nhỏ, chớp lên ánh đèn đỏ rồi chợp tắt, hình ảnh được thu lại. Hàn Trạch ngồi cao ngạo ở chính giữa, hai bên không ai dám ngồi bên cạnh, tuy hắn rất tuấn tú nhưng trên người lại tỏa ra khí lạnh xa cách. Trên tay đang cầm điện thoại vẻ mặt tràn đầy hứng thú xem đoạn video vừa thu được, thầm nghĩ, người này ăn nói thật sắc bén a, thỏ thì cũng phải là thỏ có nguyên một hàng răng nanh sắc nhọn, rất thú vị, cũng không phải là một bình hoa. Hắn đã xem tư liệu sơ lược của Tiêu Vĩnh Thụy cả sự việc dính scandal kia, dường như sau khi trải qua tai nạn thì người này vô tư hơn trước nhiều...


Hàn Trạch thực rất bất ngờ, hắn chưa bao giờ lại chú ý đến một người nhiều như vậy, đặt camera quan sát mọi lúc mọi nơi, cứ sợ người đó xảy ra chuyện nhưng người đó lại mang đến cho hắn một bất ngờ thú vị hơn. Lần trước, nhìn người đó giống như chỉ là một thư sinh trói gà không chặt ai ngờ lại có thể một mình đánh bại năm tên côn đồ. lần này lại rất độc mồm, châm biếm người khác đến tức dậm chân nhìn không có hảo cảm mấy nhưng tại sao khi hắn nhìn thì lại thấy người đó rất khả ái? không biết những lần sau sẽ thế nào, thật chờ mong...


Lên sân khấu đầu tiên đương nhiên là ảnh hậu và ảnh đế. Hàn Tiểu Hạo vì một vai diễn này đã đi học một khóa tư thế, ánh nhìn của đế vương, và đương nhiên Hàn Tiểu Hạo đóng vai hoàng thượng. Còn Tống Diệp Thanh xuất thân từ ca kịch rồi mới sang diễn phim, đóng một vai ca nữ đúng với sở trường của mình nhất. Mọi người ồ ạt vỗ tay khen, chụp hình liên tục, nào là "Ảnh hậu của tui thật tài giỏi" 


 "Không, ảnh đế của tui mới giỏi!" 


"Hừ hừ, mọi người tránh ra, mặt trời nhỏ của tui soái nhất!!!" 


"Sao tui vẫn thấy hai người này không đột phá được thế nhỉ?" 


 " Xùy xùy, tui thấy diễn rất tốt mà!" 


"Hứ, không có mắt! Họ cái này diễn hoài cho chúng ta xem không phải sao? Cầu đột phá!" 


"Cầu đột phá +1." 


"Cầu đột phá + 2."


 "Cầu đột phá + số chứng minh nhân dân."


Bàn luận xôn xao về hai ảnh đế cùng ảnh hậu, tự giác bỏ qua mấy diễn viên tép riu phía sau. Sân khấu bỗng nhiên tối lại, mọi người hoảng loạn, nhao nhao nhìn lại phía trên. "Cộp...Cộp...Cộp...Cộp..." Một bóng người nhỏ nhắn, tóc dài thướt tha được cột đuôi ngựa lên cao, đủng đỉnh đi đến chính giữa sân khấu. Đầu mang trâm ngọc, tai đeo huyết sò, tay nhỏ cầm chiếc phiến tinh xảo, khẽ đong đưa tạo gió. Trên người vận một bộ lục y tao nhã đính bạch hạc, một thân cao quý,ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bức người. Mọi người ngạc nhiên, sao lại có một quý công tử lạc đến đây? Cho đến khi người đó nhẹ nhàng quay người lại, chiếc cằm cân đối nhỏ xinh trắng trẻo kiêu ngạo hơi hếch hơi, khóe môi lưu một nụ cười nhẹ, đôi mắt phượng hút hồn được tận dụng triệt để, ánh mắt nhìn bao quát chúng sinh vạn vật. 


"Hừ, dung mạo cao quý của bổn vương mà thường dân các ngươi cũng dám nhìn?" Giọng nói nhẹ nhàng, thoát tục, mang một thân kiêu ngạo cùng anh khí tự giác nhắc nhở mọi người rằng 'Ta rất cao quý không được nhìn, không được chạm.'


Hết giờ. 


Thời gian trình diễn của từng diễn viên rất ngắn, Tiêu Vĩnh Thụy chỉ mới làm màu thôi mà cũng hết thời gian, MC nhập hồn vào xác nhanh nhất chạy đến niềm nở nói. "Thật lợi hại, không biết Tiểu Thụy của chúng ta làm sao có thể diễn nhập tâm như vậy?"


Tiêu Vĩnh Thụy vẫn chìm trong cảm giác làm vương gia anh tuấn bất phàm khi nãy, kiêu ngạo cầm micro nói "Bổn vương không hề diễn, đây xuất phát từ nội tâm! Còn nữa, cho thời gian dài một chút, mới đi ra đã hết giờ rồi thì diễn được cái gì?" Cậu vô cùng "thẳng thắn" nói, làm cho mọi người ở phía dưới ồ lên cười, thì ra là chưa kịp diễn. Tặng kèm theo biểu cảm bĩu môi khinh bỉ của cậu, mấy fangirl phía dưới hàng loạt trúng tên "Trời ạ, tiểu manh manh này chui từ đâu ra?"


Ha ha, quả thật rất khả ái.... Nam nhân hứng thú nghĩ.


--- Hết chương 7 ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương