Trùng Sinh Chi Quyển Lang
-
Chương 16: Tình không biết sở khởi (nhất)
Khi Trần khoác bả vai Đường Viễn đi đến cửa nhà thi đấu thì ngoài trời cũng vang lên một tiếng sấm rền.
Chân mày Đường Viễn hơi nhíu lại, tim có chút đập nhanh, xoay người hướng lên khán đài nhìn lại. Sinh viên còn rất nhiều, dòng người chen nhau trên các lối đi giữa hai hàng ghế, từ dưới nhìn lên trên chỉ thấy một cảnh dày đặc người.
“Hoa Dung! Sao các cậu vẫn chưa đi?” Trần quét mắt nhìn một vòng các nữ sinh đang đứng nhau, nói: “Như vậy đi, vài người chúng tôi chạy về ký túc xá cầm ô lại đây đưa các cậu trở về nhé?”
Hoa Dung cùng với Ngưu Kỳ và vài người nữa đứng cạnh nhau, trộm nhìn Đường Viễn, ngại ngùng mà nhăn lại lông mày, nói: “Mưa lớn như thế, các cậu chạy về chắc chắn sẽ bị ướt hết, cảm mạo thì sao?”
“Haizz!” Trần gãi gãi tóc, ngây ngô cười: “Không có chuyện gì lớn đâu a! Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp dép, sợ gì một cơn mưa? Cứ như vậy nha, các cậu ở chỗ này chờ.” Nói xong, cậu quay đầu chào hỏi vài người bạn, rồi lôi kéo Đường Viễn trùm áo khoác lên đầu, chạy về kí túc xá.
Trương Thụy trở mình một cái xem thường, đem túi thể thao đặt lên đỉnh đầu, cũng lôi kéo đám Dương Tuấn hướng ký túc xá chạy tới.
“Tôi thấy Lãnh Đông xem được hai hiệp đã đi rồi.” Dịch Cử vỗ vỗ túi thể dục, hướng nhóm Hoa Dung cười nói: “Tôi còn tưởng rằng bạn ấy trở về lấy ô cho bọn mình chứ.”
“Nào có? Lãnh Đông nói có chuyện gấp mới đi.” Ngưu Kỳ trả lời, tại chỗ dậm chân, nói: “Hôm nay thật sự là thay đổi bất thường, còn có gió lớn như vậy, lạnh hết cả người!”
“Ký túc xá nam sinh cách đây rất gần, các bạn cứ tiến vào bên trong nhà thi đấu chờ đi. Tên kia chạy rất nhanh, phỏng chừng chỉ khoảng mười phút là sẽ trở lại.” Dịch Cử nói xong, hướng các nữ sinh gật gật đầu, cũng giơ túi thể thao lên đầu, chạy ra ngoài.
“Lớp trưởng hôm nay thật sự là đẹp trai muốn chết!” Vương Dung Dung nhìn Dịch Cử đã đi rồi, hưng phấn nói: “Chơi bóng rất tuyệt! Dáng người cao to đẹp trai, tính tình lại tốt. Lớp chúng ta có rất nhiều anh chàng đẹp trai nha!”
Ngưu Kỳ ái muội nhìn cô một chút, trêu chọc nói: “Đây thật đúng là …. lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển a. Vừa mới lúc trước còn khen Đường Viễn nức nở nha, thế nào hiện tại lại thành lớp trưởng đại nhân đẹp trai rồi?”
“Tới địa ngục đi! Đường Viễn chơi bóng đương nhiên là đẹp trai nhất trong lòng ta!” Vương Dung Dung chỉ vào Hoa Dung, cười nói: “Nhưng người không phải đã được hoa khôi của lớp coi trọng sao? Chúng ta cũng không thể đoạt người của bạn được. Dù sao Đường Viễn là vầng trăng trên cao tớ không dám với tới, bụi cỏ này chỉ có thể mỏi mắt ngồi một bên nhìn thôi, Mr. right!”
Hoa Dung đỏ mặt mà nhéo cô một phen, cười nói: “Nói nhảm nào!”
Một đám nữ sinh líu ríu, truyện trò mãi không hết.
Mèo Mun đã nhảy đến dưới dãy ghế cuối cùng, không cẩn thận bị nữ sinh dẫm phải đuôi, lúc này “Ngao” một tiếng thò đầu ra.
Nữ sinh kia sợ hãi nhảy lên, ôm ngực vừa muốn kêu, vội quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy một con mèo đen nhìn khá chật vật. Cô há miệng thở dốc, vội vàng ngồi xổm người xuống muốn sờ đầu nó: “Mèo con, mày không có việc gì chứ?”
Mèo Mun lập tức nhe răng cảnh cáo, rồi rất nhanh nhảy đến khu nghỉ ngơi của sân bóng.
Nó nhìn khu nghỉ ngơi không có một bóng người thì ngẩn ngơ, bật người nhảy dựng, cuống quýt xoay quanh dãy ghế sắp xếp ở đó. Cuối cùng, mèo Mun ngồi xổm lên một cái bao đầu gối của ai đó bỏ quên, rồi nằm úp sấp, lỗ tai cũng cụp xuống, ngửa cổ “Ngao ngao” kêu lên một chuỗi những tiếng dài thê lương.
Trên khán đài vẫn còn những sinh viên ở lại chờ bạn mang ô đến đón. Ngẫu nhiên có mấy người nghe được mèo kêu liền quay đầu nhìn nó, chỉ cảm thấy tiếng kêu khàn khàn của nó như tiếng gào khóc, vỡ tan rền rĩ, so với tiếng sấm bên ngoài còn trầm trọng hơn, làm người nghe cảm thấy tim mình chợt đập mạnh.
“Này!” Dương Tuấn lau nước mưa trên mặt, ngồi xổm trước mặt nó: “Kêu gào gì vậy?”
Mèo Mun lập tức khom người nhe răng, hướng cậu bày ra một tư thế công kích, đe dọa.
“…” Dương Tuấn chỉa chỉa dưới chân nó, nói: “Đó là cái bao đầu gối của tao.” Nói xong, cậu nhìn vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ nó, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: “Mày đang tìm chủ nhân hả?”
Mèo Mun vẫn như trước nhe răng thị uy, bất quá móng vuốt cũng đã thu lại.
Dương Tuấn vỗ vỗ đầu gối, hướng nó mỉm cười: “Bên ngoài trời đang mưa, nếu mày muốn tìm chủ nhân, tao mang mày về ký túc xá nhé?” Cậu lại chỉ vào chính mình, tiếp tục nói: “Đợi mưa tạnh, tao sẽ chụp ảnh cho mày, giúp mày tìm chủ, được chứ?”
Không rõ mèo Mun có phải nghe hiểu hay không, tóm lại, nó thập phần nhanh nhẹn mà nhảy lên đầu gối của Dương Tuấn, rồi ngẩng đầu nhìn cậu.
Vừa rồi nó đã ngồi trên khán đài ngắm một hồi, khuôn mặt này vẫn là có ấn tượng, bởi vì Tuyết Lang trên sân thi đấu đối với cậu ta phóng thích tin tức hữu hảo.
Dương Tuấn che miệng ho khan, vội vàng cầm lấy cái bao đầu gối, nghĩ nghĩ, cậu đem một cái áo khoác trong túi ra bao lấy mèo Mun, thu thập xong liền ôm nó hướng ký túc xá chạy về.
Đường Viễn trở về ký túc xá vẫn cứ có cảm giác tim đập nhanh. Hắn vội vàng lấy quần áo đi tắm rửa, mở vòi nước lạnh tắm, thay cho xong quần áo.
Mặc kệ là đời trước hay là cả đời này, trừ bỏ lúc hắn bị Lăng Vân nhốt vào phòng tối, con mèo Mun đã nhảy ra nhảy vào tha đồ ăn cho hắn, và bị thương gần chết kia, hắn còn chưa từng gặp tình huống nào có loại cảm giác bất an cực độ thế này.
Đường Viễn đắp khăn mặt lên đầu, nhíu mày nhìn qua cửa sổ, trời tối sầm, mưa rơi tầm tã. Bỗng nhiên hắn nhớ đến mèo Mun, giật mình, trong lòng thậm chí còn có chút lo sợ.
Lần trước Cố Thiếu Cảnh đã cho hắn xem ảnh chụp của mèo Mun trong di động, biết nó còn sống. Nếu như mình còn chưa chết, hiện tại phải là 31 tuổi , mèo Mun là 16 tuổi, đã tiếp cận tuổi thọ tối đa của loài mèo.
Chẳng lẽ là mèo Mun phải …
“Tiểu Viễn?” Đường Niệm gõ cửa, vỗ quần áo đi tới, nhìn hắn, mày nhảy dựng, nói: “Sao lại thế này? Tóc còn chưa khô đã đứng bên cửa sổ, phát ngốc cái gì vậy? Lại đây, anh lau tóc cho em.”
“Chiều hôm nay em không có tiết đúng không? Ngày mai thứ bảy, chút nữa chúng ta về nhà, buổi sáng ngày mốt mẹ sẽ đến.” Cậu đem Đường Viễn kéo đến ngồi trên giường, một bên lau tóc, một bên lớn tiếng cười: “Đúng rồi, hôm nay Văn Suất đã nói nguyên lão đội bóng rổ công nhận em là MVP. Anh đã xem băng hình thi đấu của em, cũng rất thưởng thức, anh em ta thật là văn võ song toàn, đúng là niềm tự hào của Đường gia, ha ha ha…”
“Anh!” Đường Viễn nhìn di động một chút, hỏi: “Khi nào thì chúng ta đến nhà Cố Viêm ăn cơm?” Hắn hiện tại rất bức thiết muốn biết tình huống của mèo Mun.
Đường Niệm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Anh ta gọi điện thoại cho em?”
“Không, mấy ngày hôm trước bố gửi tin nhắn cho em, hỏi em có thời gian đến chơi hay không.”
“Oh? Cuối tuần này không được, chúng ta phải đi với mẹ.” Đường Niệm nhéo nhéo vành tai em trai, sau đó đứng dậy đem khăn mặt vắt lên dây phơi, nhìn đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, em chuẩn bị xong chưa? Xe taxi vẫn chờ dưới lầu đó. Chúng ta xuống thôi, thứ bảy tuần sau đi nhé?”
Đường Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cười “Vâng” một tiếng, lắc lắc đầu, đeo một túi lên vai nói: “Xong rồi anh, chúng ta đi thôi.”
“Đội mũ lên đi, cẩn thận bị cảm.” Đường Niệm sửa sang lại quần áo cho hắn, thuận tay tiếp nhận luôn cái túi trên vai, dắt Đường Viễn khóa cửa ký túc xá, khi xuống lầu gọi điện thoại thông báo cho Văn Suất rồi về nhà .
Đang tiết trời thu mà cơn mưa đột nhiên rào rào tới này cứ kéo dài mãi không dứt. Những tia chớp liên tục xé rách bầu trời, tiếng sấm rền ầm ầm bên tai, gió cũng vù vù thổi, càng ngày càng mạnh.
Cố Thiếu Cảnh kinh hồn táng đảm mà từ trên xe nhảy xuống, bàn tay bung dù, đi theo Cố Viêm hướng biệt thự Nhà cũ, vừa chạy vừa nói: “Anh! Anh đi chậm một chút a! Có khi nào tật xấu của nó tái phát, chạy đâu chơi rồi không?”
“Đại thiếu gia.” Quản gia Vương đem thân mình cúi đến rất thấp, đằng sau ông là một loạt hạ nhân đang cúi đầu. Ông run rẩy mà nói: “Buổi sáng hôm nay, khoảng 8 giờ, tiểu Lý lên lầu hai thu thập đồ đạc, nói không nhìn thấy mèo Mun đâu. Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả các địa phương xung quanh đây, Lầu một bên kia cũng nói không có thấy nó …”
“Chú Vương! Chú cũng từng là đặc công bố cháu huấn luyện qua. Thế nào hiện tại chăm sóc một con mèo cũng không được, chú còn ở lại BOF làm gì? Để cháu cho chú nghỉ việc đi dưỡng lão nhé?” Tính tình nóng nảy của Cố Viêm bộc phát, cơ hồ là ai cũng gặp tai ương.
Anh lại chỉ vào một loạt người giúp việc đứng phía sau, cơ hồ đỏ mắt quát: “Có mỗi việc làm cơm, quét dọn nhà cửa và chăm sóc một con mèo nhỏ nằm ngủ trên thảm lông dê, các người đã cảm thấy mệt chết có phải không? Một tháng lĩnh một vạn tiền lương thực khó chịu phải không? Không muốn làm thì cút ngay cho tôi!”
“Anh! Ai, anh! Anh gắn GPS định vị vào vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ nó mà?” Cố Thiếu Cảnh vội hướng chú Vương nháy mắt ra hiệu, lôi kéo Cố Viêm lên lầu hai: “Anh lại phát hỏa gì vậy? Trước hết tra nó đang ở đâu đã, đừng nóng giận mà!”
“Tìm không thấy nó thì cho đám người dưới kia mỗi người một súng, xả cả băng.” Cố Viêm một khi nóng nảy thì không khác gì lão hổ tức giận nhe răng nhọn, ở trong biệt thự rống lên rống xuống: “Mẹ nó, một lũ ăn hại, gọi nhóm cảnh vệ dưới lầu lập tức xách mấy thùng cơm này đi cho anh.”
“Vâng vâng vâng, đều đem đi bắn hết, mỗi người phải xả một băng.” Cố Thiếu Cảnh nhịn không được trợn trắng mắt, tâm nói ‘hai người cảnh vệ kia chẳng phải chính anh nói không cần dùng đến, giờ lại rống rống gọi người ta’. Cậu thở dài, trong lòng lại lảm nhảm lẩm bẩm ‘Ông trời ơi! Ngài phải mau mau mở mắt kiếm giùm con một chị dâu, cho người ta nhảy dù xuống đây ngay lập tức để trị lão hổ thối này a. Một khi nổi điên, quả thực là rống người mắc lỗi đến….’.
Cố Thiếu Cảnh một thân quần áo ướt mà lôi kéo Cố Viêm lên lầu, ngoài miệng không ngừng an ủi: “Anh đừng nóng giận, trước tắm rửa một cái đã, đổi bộ quần áo khác …”
“May mà có thiết bị định vị.” Quản gia Vương thở nhẹ, xoay người hướng mọi người khoát tay: “Được rồi, tất cả giải tán đi! Bình thường các cậu cũng đừng có trốn việc, ai làm, ai không thiếu gia đều biết. Chẳng qua là cậu ấy mở một mắt, nhắm một mắt thôi. Trẻ như vậy đã nắm chức vụ cao, các cậu cho rằng thiếu gia là người dễ bị gạt?”
Một đám nguyên bản ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, lần đầu thấy Cố Viêm hướng bọn họ phát hỏa, quả nhiên là hoàn toàn mềm nhũn, sợ hãi tính toán trong lòng, vội tản ra đi tìm việc làm.
“Ta sát!” Cố Thiếu Cảnh nhìn điểm đỏ trên màn ảnh, khiếp sợ nói: “Nó thế nào chạy một mạch đến đại học A, không thèm quay trở lại?”
Cố Viêm đã thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ ấm áp, tóc còn có chút ẩm. Trong mắt anh là ngũ vị tạp trần, cơ hồ không chút nghĩ ngợi muốn lái xe đi đại học A tóm Đường Viễn cùng mèo Mun.
Đúng vậy, anh chắc chắn mèo Mun đang ở đại học A. Nó ở đó thì chỉ có thể đi tìm Đường Viễn. Mà mèo Mun đi tìm Đường Viễn, cũng thuyết minh Đường Viễn có quan hệ với Tuyết Lang. Rốt cuộc là quan hệ như thế nào thì anh không biết, nhưng một suy nghĩ ẩn ẩn hiện lên trong lòng, lại làm cho Cố Viêm khó có thể tin, trái tim không khống chế được mà đập mạnh.
“Để em gọi điện thoại cho chị, bảo chị ấy trực tiếp đem mèo Mun trở về.” Cố Thiếu Cảnh thổn thức lấy điện thoại ra, cậu thuần túy cho rằng mèo Mun có tình cảm rất tốt với Cố Viêm, một tấc không rời mà bám theo ông anh đến trường.
“Đừng gọi vội.” Cố Viêm rút một điếu thuốc, híp mắt chỉa chỉa điểm đỏ trên màn ảnh, nói: “Yêu cầu kỹ thuật viên tra vị trí cụ thể cho anh.”
Cố Thiếu Cảnh sửng sốt, hỏi: “Vị trí cụ thể?”
“Ừ” Cố Viêm hơi hơi ngửa đầu, khóe môi cười như không cười: “Anh muốn đi bắt hắn.”
“…” Cố Thiếu Cảnh không biết “hắn” này là hắn nào, mang vẻ mặt táo bón mà nhìn anh, tâm nói ‘Tóm nó? Con mèo Mun kia chẳng phải bị anh dưỡng đến thư thư phục phục, y như một ‘thái gia gia’ hay sao? Về phần tức giận tự đi “Tóm” nó? Chẳng lẽ lần này ông anh là thực bị hàng kia chọc tức?’
Thời điểm Dương Tuấn ôm mèo Mun chạy về ký túc xá, toàn thân cậu cũng đã ướt sũng.
Dù được bọc trong áo đồng phục của Dương Tuấn nhưng mèo Mun cũng bị mưa to làm ướt. Bộ lông dính nước xẹp xuống, nó ngồi xổm trên bàn, không chút nghĩ ngợi rũ lông, lắc một trận.
“…” Dương Tuấn bị nước bắn đầy người, dở khóc dở cười, muốn lấy khăn mặt lau lông cho nó.
“Hắc hắc! Cậu nuôi mèo từ khi nào vậy?” Bạn cùng phòng Dương Tuấn thò đầu ra: “Ôi uy, toàn thân đều đen, nhìn rất đẹp!” Cậu vươn tay ra muốn sờ lông nó.
Mèo Mun lập tức bật người nhe răng, rồi nhanh chóng nhảy phắt xuống đất, cũng không quay đầu lại mà phi thẳng ra ngoài.
Dương Tuấn “Ai” một tiếng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài truy, chạy theo mèo Mun xuống dưới lầu rồi trơ mắt nhìn nó lao vào trong mưa biến mất tăm.
Chân mày Đường Viễn hơi nhíu lại, tim có chút đập nhanh, xoay người hướng lên khán đài nhìn lại. Sinh viên còn rất nhiều, dòng người chen nhau trên các lối đi giữa hai hàng ghế, từ dưới nhìn lên trên chỉ thấy một cảnh dày đặc người.
“Hoa Dung! Sao các cậu vẫn chưa đi?” Trần quét mắt nhìn một vòng các nữ sinh đang đứng nhau, nói: “Như vậy đi, vài người chúng tôi chạy về ký túc xá cầm ô lại đây đưa các cậu trở về nhé?”
Hoa Dung cùng với Ngưu Kỳ và vài người nữa đứng cạnh nhau, trộm nhìn Đường Viễn, ngại ngùng mà nhăn lại lông mày, nói: “Mưa lớn như thế, các cậu chạy về chắc chắn sẽ bị ướt hết, cảm mạo thì sao?”
“Haizz!” Trần gãi gãi tóc, ngây ngô cười: “Không có chuyện gì lớn đâu a! Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp dép, sợ gì một cơn mưa? Cứ như vậy nha, các cậu ở chỗ này chờ.” Nói xong, cậu quay đầu chào hỏi vài người bạn, rồi lôi kéo Đường Viễn trùm áo khoác lên đầu, chạy về kí túc xá.
Trương Thụy trở mình một cái xem thường, đem túi thể thao đặt lên đỉnh đầu, cũng lôi kéo đám Dương Tuấn hướng ký túc xá chạy tới.
“Tôi thấy Lãnh Đông xem được hai hiệp đã đi rồi.” Dịch Cử vỗ vỗ túi thể dục, hướng nhóm Hoa Dung cười nói: “Tôi còn tưởng rằng bạn ấy trở về lấy ô cho bọn mình chứ.”
“Nào có? Lãnh Đông nói có chuyện gấp mới đi.” Ngưu Kỳ trả lời, tại chỗ dậm chân, nói: “Hôm nay thật sự là thay đổi bất thường, còn có gió lớn như vậy, lạnh hết cả người!”
“Ký túc xá nam sinh cách đây rất gần, các bạn cứ tiến vào bên trong nhà thi đấu chờ đi. Tên kia chạy rất nhanh, phỏng chừng chỉ khoảng mười phút là sẽ trở lại.” Dịch Cử nói xong, hướng các nữ sinh gật gật đầu, cũng giơ túi thể thao lên đầu, chạy ra ngoài.
“Lớp trưởng hôm nay thật sự là đẹp trai muốn chết!” Vương Dung Dung nhìn Dịch Cử đã đi rồi, hưng phấn nói: “Chơi bóng rất tuyệt! Dáng người cao to đẹp trai, tính tình lại tốt. Lớp chúng ta có rất nhiều anh chàng đẹp trai nha!”
Ngưu Kỳ ái muội nhìn cô một chút, trêu chọc nói: “Đây thật đúng là …. lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển a. Vừa mới lúc trước còn khen Đường Viễn nức nở nha, thế nào hiện tại lại thành lớp trưởng đại nhân đẹp trai rồi?”
“Tới địa ngục đi! Đường Viễn chơi bóng đương nhiên là đẹp trai nhất trong lòng ta!” Vương Dung Dung chỉ vào Hoa Dung, cười nói: “Nhưng người không phải đã được hoa khôi của lớp coi trọng sao? Chúng ta cũng không thể đoạt người của bạn được. Dù sao Đường Viễn là vầng trăng trên cao tớ không dám với tới, bụi cỏ này chỉ có thể mỏi mắt ngồi một bên nhìn thôi, Mr. right!”
Hoa Dung đỏ mặt mà nhéo cô một phen, cười nói: “Nói nhảm nào!”
Một đám nữ sinh líu ríu, truyện trò mãi không hết.
Mèo Mun đã nhảy đến dưới dãy ghế cuối cùng, không cẩn thận bị nữ sinh dẫm phải đuôi, lúc này “Ngao” một tiếng thò đầu ra.
Nữ sinh kia sợ hãi nhảy lên, ôm ngực vừa muốn kêu, vội quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy một con mèo đen nhìn khá chật vật. Cô há miệng thở dốc, vội vàng ngồi xổm người xuống muốn sờ đầu nó: “Mèo con, mày không có việc gì chứ?”
Mèo Mun lập tức nhe răng cảnh cáo, rồi rất nhanh nhảy đến khu nghỉ ngơi của sân bóng.
Nó nhìn khu nghỉ ngơi không có một bóng người thì ngẩn ngơ, bật người nhảy dựng, cuống quýt xoay quanh dãy ghế sắp xếp ở đó. Cuối cùng, mèo Mun ngồi xổm lên một cái bao đầu gối của ai đó bỏ quên, rồi nằm úp sấp, lỗ tai cũng cụp xuống, ngửa cổ “Ngao ngao” kêu lên một chuỗi những tiếng dài thê lương.
Trên khán đài vẫn còn những sinh viên ở lại chờ bạn mang ô đến đón. Ngẫu nhiên có mấy người nghe được mèo kêu liền quay đầu nhìn nó, chỉ cảm thấy tiếng kêu khàn khàn của nó như tiếng gào khóc, vỡ tan rền rĩ, so với tiếng sấm bên ngoài còn trầm trọng hơn, làm người nghe cảm thấy tim mình chợt đập mạnh.
“Này!” Dương Tuấn lau nước mưa trên mặt, ngồi xổm trước mặt nó: “Kêu gào gì vậy?”
Mèo Mun lập tức khom người nhe răng, hướng cậu bày ra một tư thế công kích, đe dọa.
“…” Dương Tuấn chỉa chỉa dưới chân nó, nói: “Đó là cái bao đầu gối của tao.” Nói xong, cậu nhìn vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ nó, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: “Mày đang tìm chủ nhân hả?”
Mèo Mun vẫn như trước nhe răng thị uy, bất quá móng vuốt cũng đã thu lại.
Dương Tuấn vỗ vỗ đầu gối, hướng nó mỉm cười: “Bên ngoài trời đang mưa, nếu mày muốn tìm chủ nhân, tao mang mày về ký túc xá nhé?” Cậu lại chỉ vào chính mình, tiếp tục nói: “Đợi mưa tạnh, tao sẽ chụp ảnh cho mày, giúp mày tìm chủ, được chứ?”
Không rõ mèo Mun có phải nghe hiểu hay không, tóm lại, nó thập phần nhanh nhẹn mà nhảy lên đầu gối của Dương Tuấn, rồi ngẩng đầu nhìn cậu.
Vừa rồi nó đã ngồi trên khán đài ngắm một hồi, khuôn mặt này vẫn là có ấn tượng, bởi vì Tuyết Lang trên sân thi đấu đối với cậu ta phóng thích tin tức hữu hảo.
Dương Tuấn che miệng ho khan, vội vàng cầm lấy cái bao đầu gối, nghĩ nghĩ, cậu đem một cái áo khoác trong túi ra bao lấy mèo Mun, thu thập xong liền ôm nó hướng ký túc xá chạy về.
Đường Viễn trở về ký túc xá vẫn cứ có cảm giác tim đập nhanh. Hắn vội vàng lấy quần áo đi tắm rửa, mở vòi nước lạnh tắm, thay cho xong quần áo.
Mặc kệ là đời trước hay là cả đời này, trừ bỏ lúc hắn bị Lăng Vân nhốt vào phòng tối, con mèo Mun đã nhảy ra nhảy vào tha đồ ăn cho hắn, và bị thương gần chết kia, hắn còn chưa từng gặp tình huống nào có loại cảm giác bất an cực độ thế này.
Đường Viễn đắp khăn mặt lên đầu, nhíu mày nhìn qua cửa sổ, trời tối sầm, mưa rơi tầm tã. Bỗng nhiên hắn nhớ đến mèo Mun, giật mình, trong lòng thậm chí còn có chút lo sợ.
Lần trước Cố Thiếu Cảnh đã cho hắn xem ảnh chụp của mèo Mun trong di động, biết nó còn sống. Nếu như mình còn chưa chết, hiện tại phải là 31 tuổi , mèo Mun là 16 tuổi, đã tiếp cận tuổi thọ tối đa của loài mèo.
Chẳng lẽ là mèo Mun phải …
“Tiểu Viễn?” Đường Niệm gõ cửa, vỗ quần áo đi tới, nhìn hắn, mày nhảy dựng, nói: “Sao lại thế này? Tóc còn chưa khô đã đứng bên cửa sổ, phát ngốc cái gì vậy? Lại đây, anh lau tóc cho em.”
“Chiều hôm nay em không có tiết đúng không? Ngày mai thứ bảy, chút nữa chúng ta về nhà, buổi sáng ngày mốt mẹ sẽ đến.” Cậu đem Đường Viễn kéo đến ngồi trên giường, một bên lau tóc, một bên lớn tiếng cười: “Đúng rồi, hôm nay Văn Suất đã nói nguyên lão đội bóng rổ công nhận em là MVP. Anh đã xem băng hình thi đấu của em, cũng rất thưởng thức, anh em ta thật là văn võ song toàn, đúng là niềm tự hào của Đường gia, ha ha ha…”
“Anh!” Đường Viễn nhìn di động một chút, hỏi: “Khi nào thì chúng ta đến nhà Cố Viêm ăn cơm?” Hắn hiện tại rất bức thiết muốn biết tình huống của mèo Mun.
Đường Niệm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Anh ta gọi điện thoại cho em?”
“Không, mấy ngày hôm trước bố gửi tin nhắn cho em, hỏi em có thời gian đến chơi hay không.”
“Oh? Cuối tuần này không được, chúng ta phải đi với mẹ.” Đường Niệm nhéo nhéo vành tai em trai, sau đó đứng dậy đem khăn mặt vắt lên dây phơi, nhìn đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, em chuẩn bị xong chưa? Xe taxi vẫn chờ dưới lầu đó. Chúng ta xuống thôi, thứ bảy tuần sau đi nhé?”
Đường Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cười “Vâng” một tiếng, lắc lắc đầu, đeo một túi lên vai nói: “Xong rồi anh, chúng ta đi thôi.”
“Đội mũ lên đi, cẩn thận bị cảm.” Đường Niệm sửa sang lại quần áo cho hắn, thuận tay tiếp nhận luôn cái túi trên vai, dắt Đường Viễn khóa cửa ký túc xá, khi xuống lầu gọi điện thoại thông báo cho Văn Suất rồi về nhà .
Đang tiết trời thu mà cơn mưa đột nhiên rào rào tới này cứ kéo dài mãi không dứt. Những tia chớp liên tục xé rách bầu trời, tiếng sấm rền ầm ầm bên tai, gió cũng vù vù thổi, càng ngày càng mạnh.
Cố Thiếu Cảnh kinh hồn táng đảm mà từ trên xe nhảy xuống, bàn tay bung dù, đi theo Cố Viêm hướng biệt thự Nhà cũ, vừa chạy vừa nói: “Anh! Anh đi chậm một chút a! Có khi nào tật xấu của nó tái phát, chạy đâu chơi rồi không?”
“Đại thiếu gia.” Quản gia Vương đem thân mình cúi đến rất thấp, đằng sau ông là một loạt hạ nhân đang cúi đầu. Ông run rẩy mà nói: “Buổi sáng hôm nay, khoảng 8 giờ, tiểu Lý lên lầu hai thu thập đồ đạc, nói không nhìn thấy mèo Mun đâu. Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả các địa phương xung quanh đây, Lầu một bên kia cũng nói không có thấy nó …”
“Chú Vương! Chú cũng từng là đặc công bố cháu huấn luyện qua. Thế nào hiện tại chăm sóc một con mèo cũng không được, chú còn ở lại BOF làm gì? Để cháu cho chú nghỉ việc đi dưỡng lão nhé?” Tính tình nóng nảy của Cố Viêm bộc phát, cơ hồ là ai cũng gặp tai ương.
Anh lại chỉ vào một loạt người giúp việc đứng phía sau, cơ hồ đỏ mắt quát: “Có mỗi việc làm cơm, quét dọn nhà cửa và chăm sóc một con mèo nhỏ nằm ngủ trên thảm lông dê, các người đã cảm thấy mệt chết có phải không? Một tháng lĩnh một vạn tiền lương thực khó chịu phải không? Không muốn làm thì cút ngay cho tôi!”
“Anh! Ai, anh! Anh gắn GPS định vị vào vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ nó mà?” Cố Thiếu Cảnh vội hướng chú Vương nháy mắt ra hiệu, lôi kéo Cố Viêm lên lầu hai: “Anh lại phát hỏa gì vậy? Trước hết tra nó đang ở đâu đã, đừng nóng giận mà!”
“Tìm không thấy nó thì cho đám người dưới kia mỗi người một súng, xả cả băng.” Cố Viêm một khi nóng nảy thì không khác gì lão hổ tức giận nhe răng nhọn, ở trong biệt thự rống lên rống xuống: “Mẹ nó, một lũ ăn hại, gọi nhóm cảnh vệ dưới lầu lập tức xách mấy thùng cơm này đi cho anh.”
“Vâng vâng vâng, đều đem đi bắn hết, mỗi người phải xả một băng.” Cố Thiếu Cảnh nhịn không được trợn trắng mắt, tâm nói ‘hai người cảnh vệ kia chẳng phải chính anh nói không cần dùng đến, giờ lại rống rống gọi người ta’. Cậu thở dài, trong lòng lại lảm nhảm lẩm bẩm ‘Ông trời ơi! Ngài phải mau mau mở mắt kiếm giùm con một chị dâu, cho người ta nhảy dù xuống đây ngay lập tức để trị lão hổ thối này a. Một khi nổi điên, quả thực là rống người mắc lỗi đến….’.
Cố Thiếu Cảnh một thân quần áo ướt mà lôi kéo Cố Viêm lên lầu, ngoài miệng không ngừng an ủi: “Anh đừng nóng giận, trước tắm rửa một cái đã, đổi bộ quần áo khác …”
“May mà có thiết bị định vị.” Quản gia Vương thở nhẹ, xoay người hướng mọi người khoát tay: “Được rồi, tất cả giải tán đi! Bình thường các cậu cũng đừng có trốn việc, ai làm, ai không thiếu gia đều biết. Chẳng qua là cậu ấy mở một mắt, nhắm một mắt thôi. Trẻ như vậy đã nắm chức vụ cao, các cậu cho rằng thiếu gia là người dễ bị gạt?”
Một đám nguyên bản ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, lần đầu thấy Cố Viêm hướng bọn họ phát hỏa, quả nhiên là hoàn toàn mềm nhũn, sợ hãi tính toán trong lòng, vội tản ra đi tìm việc làm.
“Ta sát!” Cố Thiếu Cảnh nhìn điểm đỏ trên màn ảnh, khiếp sợ nói: “Nó thế nào chạy một mạch đến đại học A, không thèm quay trở lại?”
Cố Viêm đã thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ ấm áp, tóc còn có chút ẩm. Trong mắt anh là ngũ vị tạp trần, cơ hồ không chút nghĩ ngợi muốn lái xe đi đại học A tóm Đường Viễn cùng mèo Mun.
Đúng vậy, anh chắc chắn mèo Mun đang ở đại học A. Nó ở đó thì chỉ có thể đi tìm Đường Viễn. Mà mèo Mun đi tìm Đường Viễn, cũng thuyết minh Đường Viễn có quan hệ với Tuyết Lang. Rốt cuộc là quan hệ như thế nào thì anh không biết, nhưng một suy nghĩ ẩn ẩn hiện lên trong lòng, lại làm cho Cố Viêm khó có thể tin, trái tim không khống chế được mà đập mạnh.
“Để em gọi điện thoại cho chị, bảo chị ấy trực tiếp đem mèo Mun trở về.” Cố Thiếu Cảnh thổn thức lấy điện thoại ra, cậu thuần túy cho rằng mèo Mun có tình cảm rất tốt với Cố Viêm, một tấc không rời mà bám theo ông anh đến trường.
“Đừng gọi vội.” Cố Viêm rút một điếu thuốc, híp mắt chỉa chỉa điểm đỏ trên màn ảnh, nói: “Yêu cầu kỹ thuật viên tra vị trí cụ thể cho anh.”
Cố Thiếu Cảnh sửng sốt, hỏi: “Vị trí cụ thể?”
“Ừ” Cố Viêm hơi hơi ngửa đầu, khóe môi cười như không cười: “Anh muốn đi bắt hắn.”
“…” Cố Thiếu Cảnh không biết “hắn” này là hắn nào, mang vẻ mặt táo bón mà nhìn anh, tâm nói ‘Tóm nó? Con mèo Mun kia chẳng phải bị anh dưỡng đến thư thư phục phục, y như một ‘thái gia gia’ hay sao? Về phần tức giận tự đi “Tóm” nó? Chẳng lẽ lần này ông anh là thực bị hàng kia chọc tức?’
Thời điểm Dương Tuấn ôm mèo Mun chạy về ký túc xá, toàn thân cậu cũng đã ướt sũng.
Dù được bọc trong áo đồng phục của Dương Tuấn nhưng mèo Mun cũng bị mưa to làm ướt. Bộ lông dính nước xẹp xuống, nó ngồi xổm trên bàn, không chút nghĩ ngợi rũ lông, lắc một trận.
“…” Dương Tuấn bị nước bắn đầy người, dở khóc dở cười, muốn lấy khăn mặt lau lông cho nó.
“Hắc hắc! Cậu nuôi mèo từ khi nào vậy?” Bạn cùng phòng Dương Tuấn thò đầu ra: “Ôi uy, toàn thân đều đen, nhìn rất đẹp!” Cậu vươn tay ra muốn sờ lông nó.
Mèo Mun lập tức bật người nhe răng, rồi nhanh chóng nhảy phắt xuống đất, cũng không quay đầu lại mà phi thẳng ra ngoài.
Dương Tuấn “Ai” một tiếng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài truy, chạy theo mèo Mun xuống dưới lầu rồi trơ mắt nhìn nó lao vào trong mưa biến mất tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook