Trùng Sinh Chi Quyển Lang
Chương 15: Lớp bóng rổ đấu đối kháng (tam)

Tháng 10, thành phố A đang vào mùa thu. Thời tiết có vẻ phá lệ hay thay đổi, hôm nay nắng ấm, ngày mai đã se se lạnh.

Bên ngoài nhà thi đấu, một tiếng sấm rền vang lên xa xa. Mới buổi sáng thời tiết còn rất đẹp, đột nhiên bây giờ mây đen vần vũ kéo đến giăng tối trời.

“Anh!”

Cố Thiếu Cảnh nhìn mặt Cố Viêm xanh mét mà cúp điện thoại, chống tay lên thành ghế rồi nhanh chóng đẩy cửa chạy ra ngoài. Cậu cũng vội vàng đứng dậy chạy theo anh, không quên lấy điện thoại ra gửi cho Cố Lãnh Đông một tin nhắn: [Chị ơi, rắc rối to rồi. Con mèo Mun không thấy đâu cả.]

Cố Lãnh Đông giật mình lộp bộp trong lòng một cái, quét mắt lên khán đài, vội vàng trả lời: [Chị nhớ rõ trên người mèo Mun của Tuyết Lang có gắn GPS định vị mà. Em theo anh ấy trước đi, bên ngoài trời đang mưa, chị sẽ lập tức đi qua.]

[Ừ, em sẽ thông báo vị trí cho chị.]

Lúc này, mèo Mun đang ngồi xổm dưới một chân ghế ở một góc hẻo lánh trên khán đài, bị một sinh viên mập mạp vừa ăn vặt vừa chăm chú theo dõi trận đấu phía dưới che khuất hơn phân nửa bóng dáng. Nó nghiêng đầu nhìn hai anh em Cố Viêm một trước một sau chạy ra ngoài phía xa xa, trong cổ họng nhịn không được phát ra một tiếng “Meo meo” đắc ý.

“Oh, cậu mau nhìn!” Cậu sinh viên mập mạp phía trước đột nhiên quay đầu, chỉ vào mèo Mun nói với bạn bên cạnh: “Oa, cả người thuần đen! Đây là mèo ai nuôi nhỉ? Lỗ tai nó thế nào lại rách một bên thế kia? A? Trên cổ nó treo cái gì kìa?” Nói xong, cậu cúi người xuống định chạm vào vòng của Tuyết Lang treo trên cổ mèo Mun.

Mèo Mun vừa thấy động tác của cậu ta, cổ họng phát ra âm thanh cảnh cáo “Grừ…. ngao”, răng nanh nhe ra, thân mình cong lại giống như đang vận sức chờ phát động, lông và đuôi xù ra dựng đứng, móng vuốt cũng lộ ra.

Tiểu mập mạp: “…”

“Ế đừng đụng!” Người bạn ngồi bên cạnh vội vàng kéo lại, nói: “Đừng đụng vào nó! Vừa thấy liền biết không phải loại mèo hiền lành gì, bị nó cào cho mấy phát thì khổ!”

Cậu sinh viên đành ngượng ngùng thu tay về, lại không cam lòng yếu thế mà hướng mèo Mun làm động tác xua đuổi: “Đi ngay, đi ngay! Không được ngồi ở đây!”

Mèo Mun nhe răng càng hung dữ, giống như cảnh cáo ‘còn dám duỗi tay về phía ta một lần nữa, ta cào chết ngươi’.

Tiểu mập mạp: “…”

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi! Nhìn kìa!” Cậu bạn bên cạnh vội kéo tay, chỉ xuống sân bóng hưng phấn nói: “Trận đấu này phỏng chừng là trận đấu đặc sắc nhất hôm nay. A, cậu đoán xem lớp nào sẽ thắng?”

Cậu sinh viên mập tiếp tục ôm túi đồ ăn vặt Cadic, cầm một miếng bỏ vào miệng, liếc mắt thị uy với mèo Mun một cái, vừa nhai vừa nói: “Lớp 2 đi. Tớ nghe nói bố Hạ Hải là huấn luyện viên bóng rổ, xem cậu ta chơi bóng cũng thấy có trình độ rất tốt. Đúng rồi, người phối hợp nhiều nhất với Diệp Minh, chơi ở vị trí tiền đạo phụ – áo số 10, năng lực ghi điểm cũng rất cao a.”

“Cũng không nhất định a.” Cậu bạn lắc đầu, chỉ chỉ Đường Viễn nói: “Trận bóng này nếu có MVP thì Đường Viễn hoàn toàn xứng đáng. Tớ chính là một người rất mê bóng rổ, xem rất nhiều trận thi đấu. Bàn về năng lực tổ chức chỉ huy tấn công, phòng thủ và năng lực cá nhân, Đường Viễn thật không giống như một người chơi nghiệp dư, đủ sức thi đấu với những người da đen đấy. Tớ dám cá, trong hai hiệp đấu còn lại, nếu cậu ta liều mạng xuất toàn lực, lớp 2 tuyệt đối thua rất thảm. Cậu có tin không?”

(MVP: viết tắt của Most Valuable Player – cầu thủ có giá trị nhất. Một danh hiệu thường dùng trong bóng rổ, tuy nhiên nó cũng được dùng trong nhiều môn thể thao khác, được trao cho cầu thủ xuất sắc nhất cả đội, trong thời gian cả giải đấu.)

Cậu sinh viên mập mạp hướng bạn so ngón giữa, còn mèo Mun thì sâu kín nhìn chằm chằm gói đồ ăn Cadic trên tay cậu ta.

Trước kia, mỗi lần nó làm nũng, Tuyết Lang sẽ mua cho nó loại đồ ăn vặt này, gói Cadic có vị thịt nướng. Tuy nhiên, từ sau khi không thấy Tuyết Lang trở lại, nó cũng cự tuyệt không ăn lại thức ăn này nữa …. thật nhiều năm nay.

Một tiếng còi của Vương Sấm vang lên trên sân thi đấu, hiệp 3 chính thức bắt đầu.

Đường Viễn nhanh chóng dẫn bóng áp sát sân đối phương. Diệp Minh cùng Tổ Khánh Lâm cũng nhanh chóng phối hợp nhau, lấy chiến thuật 2 kèm 1 bắt chặt Đường Viễn. Trương Thụy tăng tốc, cùng Đường Viễn gặp thoáng qua liền thuận lợi nhận bóng, hướng vạch ba điểm tiến lên.

Tổ Khánh Lâm nhướng mày, lập tức xoay người trở về phòng thủ.

Lúc này, Đường Viễn đem trọng tâm thân thể ép tới phi thường thấp, liên tiếp tạo động tác giả thành thạo mà nhanh chóng khiến cho Diệp Minh căn bản không kịp làm ra phản ứng. Chỉ chớp mắt, Đường Viễn đã đứng ở trước vạch ba điểm.

Trương Thụy nhảy lấy đà. Tổ Khánh Lâm cũng theo nhảy lên, tiến hành quấy nhiễu đối với cậu.

Trương Thụy hướng Tổ Khánh Lâm mỉm cười giảo hoạt, cổ tay dùng sức ném. Nhưng quả bóng trên không trung cũng không hướng về khung giỏ bóng rổ mà trực tiếp vạch một đường thẳng tắp đến chỗ Đường Viễn.

Đứng ở vùng cấm địa, Hạ Hải sửng sốt, theo bản năng cảm thấy Đường Viễn sẽ tiếp tục chuyền bóng vào trong, lúc này toàn lực phòng thủ Dịch Cử.

Sau khi tiếp bóng, Đường Viễn cũng không tạm dừng, trực tiếp xoay người hơi ngửa ra sau. Bóng rổ họa trên không trung một đường cong hoàn mỹ. Tại thời điểm hai chân hắn rơi xuống đất, quả bóng đã đến giữa khung giỏ, rồi nhanh chóng lao qua rổ, rơi xuống sàn.

Vương Sấm sững sờ, tiếng còi vội vàng vang lên, điểm được tính, 37: 34.

Toàn bộ nhà thi đấu ồ lên.

Hậu vệ ghi điểm cùng hậu vệ điều phối bóng phối hợp với nhau quả thực khiến người ta nghẹn họng trân trối, quá phấn khích, quá tuyệt vời!

Những khán giả không chơi bóng rổ lại càng thêm kích động. Bọn họ đơn thuần chỉ cảm thấy Đường Viễn lại tiếp tục ra tay như lúc khởi động trước trận đấu, một quả ném rổ chính là ba điểm. Âm thanh ủng hộ cùng tiếng hét bài sơn đảo hải lại ầm ầm vang lên trên khán đài.

Mèo Mun vô cùng kiêu ngạo mà ngồi xổm ve vẩy đuôi, một bên nhìn Đường Viễn, một bên híp mắt xem xét gói đồ ăn vặt Cadic trên tay cậu sinh viên mập mạp.

Ở khu nghỉ ngơi, Cố Lãnh Đông nói với Hoa Dung vài câu rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Hai má Hoa Dung đỏ bừng, cầm khăn mặt đứng bên cạnh đường biên sân bóng, mắt không chớp nhìn Đường Viễn, chỉ cảm thấy một khắc kia trái tim mình loạn nhịp.

“Như vậy không được.” Diệp Minh nhìn Đường Viễn cùng Trương Thụy đang vỗ tay hoan nghênh, mặt âm trầm nói với Hạ Hải đứng bên cạnh: “Phải buộc cậu ta rời sân, nếu không trận này không thắng được.”

Hạ Hải nhìn Đường Viễn, gật gật đầu, dùng ngón tay cái nhẹ sát khóe môi, ý vị sâu sa mà nói: “Cậu ta đã từng luyện qua, hơn nữa đến hiện tại mới bắt đầu phát huy thực lực chân chính.”

“Bắt tên kia rời sân đấu nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt mà!” Tổ Khánh Lâm vỗ bóng rổ đi tới gần, hướng khu nghỉ ngơi lớp 1 bĩu môi nói tiếp: “Các cô ấy chả mong cậu ta rời sân để còn tranh nhau đưa nước, lau mồ hôi giúp cậu ta ý chứ. Chúng ta rõ ràng giúp người ta hoàn thành tâm nguyện a!”

Trận đấu lại tiếp tục.

Các cầu thủ lớp 2 bắt đầu thường xuyên giáp công Đường Viễn, những động tác chơi xấu, đánh nguội, phạm quy ngầm cũng diễn ra càng ngày càng nhiều.

Bất quá, Đường Viễn thủy chung tự bảo hộ mình rất khá, chỉ hơn năm phút hắn đã ghi được mười tám điểm, mỗi lần ra tay đều khiến không khí nhà thi đấu muốn nổ tung.

Mà Dịch Cử cùng Dương Tuấn ở vùng cấm cũng càng đánh càng thuận.

Nhìn thấy đối phương không ngừng cố ý dùng đủ thủ đoạn ép Đường Viễn phạm quy, người luôn trầm mặc Dương Tuấn mỗi lần nhảy lấy đà nắm bảng bóng rổ đều phải bạo rống một tiếng, làm mấy cầu thủ nhát gan lớp 2 suýt tiểu ra quần.

Dịch Cử là trung phong, đồng thời là đội trưởng của đội, càng thêm cố sức súc lực hướng vùng cấm địa liều mạng, va chạm không chút nương tay với Hạ Hải.

Tổ Khánh Lâm hung hăng lau mặt. Điểm số của song phương từ từ được kéo giãn, 78: 64.

Lớp 1 dựa vào sự điều khiển cường hãn của Đường Viễn ở bên ngoài vạch ba điểm và Dương Tuấn ở vùng cấm cường công, đã vượt lớp 2 mười bốn điểm. Còn không đến hai phút nữa trận đấu sẽ chấm dứt, trừ khi phát sinh kì tích, nếu không lớp 2 đã định là thua rồi.

Diệp Minh đứng ở phụ cận vạch ba điểm vỗ bóng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Viễn, thời gian đã không còn nhiều nữa.

Đường Viễn theo bản năng căng thẳng thần kinh, hắn nhìn thấu sự phẫn nộ trong mắt Diệp Minh, lần phạm quy kế tiếp sẽ thực khó chơi. Rồi hắn nhanh chóng tự hỏi, làm thế nào để vừa không bại lộ toàn bộ năng lực và thân phận, lại có thể tránh cho chính mình bị thương?

Xa xa, mèo Mun cũng nhìn chằm chằm trên Diệp Minh trên sân thi đấu. Nó lập tức đứng dậy tiến lên phía trước một bước, tên khoe khoang tài giỏi kia dám động đến chủ nhân nó xem.

“Cậu muốn ném quả ba điểm sao?” Diệp Minh đột nhiên nở nụ cười, thừa dịp Tổ Khánh Lâm cùng một cầu thủ khác nhanh chóng áp sáp bao vây bên người Đường Viễn, liền trực tiếp hướng mặt Đường Viễn dùng sức ném: “Vậy tôi cho cậu bóng đây!”

Đường Viễn hoàn toàn có thể né tránh quả bóng rổ đang lao đến, nhưng lúc ấy trong lòng hắn còn không muốn bại lộ thân phận, tự nhủ ‘may mắn là nghe lời anh trai đeo kính bảo hộ mắt’.

“Hữu nghị thứ nhất, trận đấu là thứ hai.”

Ai cũng không thấy rõ Vương Sấm làm thế nào đứng ở trước mặt Đường Viễn, thời điểm mọi người hoàn hồn, một bàn tay anh đã vuốt ve quả bóng, nhìn Diệp Minh thổi còi: “Trận đấu chấm dứt.”

Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, toàn bộ cầu thủ thay thế bổ sung cùng với nhân viên phục vụ hậu trường đều điên lên rồi, ôm nhau hướng khán đài la to, cầm trang phục lẫn chai lọ khua loạn lên.

Trần rất trực tiếp cầm cái khăn mặt vẫy loạn xạ, “A a a a a” mà kêu không ngừng. Trương Thụy đập nhẹ bàn tay vào ót cậu ta, cũng cuồng tiếu: “Thắng! Thắng rồi! Tôi dám nói, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là nhân vật phong vân của soạn hệ, ha ha ha! Đặc biệt sảng khoái!”

“Cám ơn anh!” Đường Viễn tháo xuống hộ kính quang lọc, hướng Vương Sấm cười nói.

Vương Sấm cười cười, chỉ vào người đứng xa xa, đang ôn hoà giơ tay hoan nghênh là Dương Tuấn, nói với Đường Viễn: “Trong trận đấu này, trừ em ra, tiểu tử kia là cầu thủ anh thưởng thức nhất.”

“Vâng, cậu ấy là Dương Tuấn.” Đường Viễn dùng luôn áo thi đấu lau mặt, cười rạng rỡ: “Bạn của em đó, chơi bóng rất lợi hại.”

Giờ khắc này, nhớ tới cộng sự đời trước đã từng đối với mình dùng súng, hạ đao, Đường Viễn đột nhiên cảm thấy, những thanh niên đơn thuần mười bảy, mười tám tuổi trước mắt này mới là thật lòng đối xử với hắn là bạn thân.

Nghĩ như vậy, hắn khó tránh khỏi cười đến càng thêm uất ức cùng thoải mái.

“Đường Viễn!” Hoa Dung cầm chiếc khăn mặt trắng cùng nước khoáng, một đường chạy chậm lại gần, vươn tay đưa cho hắn, đỏ mặt hưng phấn nói: “Chúng ta thắng rồi! Bạn ném ba điểm thật là lợi hại!”

Vương Sấm cười hướng Đường Viễn nháy mắt, điệu bộ trêu chọc không cần nói cũng biết.

“Cám ơn, mọi người đều chơi rất tốt.” Đường Viễn tươi cười tiếp nhận, thuận tay đem chai nước khoáng đưa cho Vương Sấm, hướng Hoa Dung lễ phép gật gật đầu, rồi hướng đám Dịch Cử đi đến.

Vương Sấm nhún vai, trả chai nước khoáng vào tay Hoa Dung, nói: “Cầm nước khoáng thế này, vợ tôi thấy sẽ nổi điên mất, ha ha ha…”

Mặt Hoa Dung một trận trắng một trận hồng, chỉ có thể đi theo sau cười gượng.

Diệp Minh nhìn đám cầu thủ lớp 1 đang vô cùng hưng phấn, tầm mắt dừng lại trên người Đường Viễn một chút, xoay người trở về khu nghỉ ngơi lớp 2.

“Liền cứ để như vậy?” Hạ Hải cào cào tóc, sâu kín hỏi.

Diệp Minh mặc đồng phục, khóe môi câu lên: “Đương nhiên là không.”

“Tìm vài người cho cậu ta một bài học?” Tổ Khánh Lâm khoanh tay, híp mắt nói: “Trận bóng này đã kết thúc. Chúng ta có thể làm cho cậu ta không tham gia thi đấu được nữa.”

Diệp Minh hừ cười một tiếng, không nói chuyện, cầm túi thể thao hướng cửa nhà thi đấu đi ra ngoài.

“Cậu Diệp Minh này, có tính cách không được tốt lắm a!”

Văn Suất đem máy quay giao cho Tô Minh Niệm, vỗ vỗ mông đứng lên, nhìn Đường Viễn trên sân đấu, vẻ mặt cười gian trá: “Hôm nay đội bóng rổ của trường không ở đây, có lẽ họ cũng muốn xem đoạn băng ghi hình trận đấu này. Đường Viễn vào đội bóng trường là chắc chắc rồi, làm không tốt, mấy đứa lớp 1 này đều có thể đi vào nữa.”

“Vương Sấm ở đây, cũng giống như các thành viên của đội bóng trường ở đây”. Tô Minh Niệm thu hồi máy quay, lại bổ sung nói: “Hiện tại, người phụ trách đội bóng trường là Vương Sấm đi?”

“Hứ, nói thế nào đấy? Người ta còn không có tốt nghiệp đâu!” Văn Suất lườm một cái, lại hắc hắc nói: “Ai da! Lần sau chúng ta tham gia giải đấu thành phố lại đối đầu với trường Đường Niệm. Nếu để Đường Viễn tham gia thi đấu, tên ‘đệ khống’ kia có thể tức chết khi phải đối đầu với em trai hay không? Ha ha ha….”

“Đường Viễn sẽ không lên sân khấu.” Tô Minh Niệm đẩy kính mắt.

Xa xa, mèo Mun nhanh chóng phi xuống. Nó cũng cảm nhận được toàn bộ nhân vật nguy hiểm đã tạm thời rời đi rồi. Nó vội vàng hưng phấn mà điên cuồng ve vẩy cái đuôi, tư thế kia chỉ hận không thể trực tiếp bổ nhào lên trên người Đường Viễn.

Thế nhưng, nhà thi đấu sau khi tan trận rất đông người, vô cùng chật chội. Dòng người di chuyển ra cửa không ngừng ngăn trở nó chạy lại chỗ Đường Viễn. Mèo Mun gấp đến độ không quản trước mắt là đủ các loại giầy, nhe răng, chuyển lòng vòng kêu “Meo meo”, vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ nó cũng đinh đương rung động. Mà nhà thi đấu hiện tại liên tục ồn ào, náo nhiệt, cộng với tiếng sấm và tiếng mưa rơi bên ngoài đã hoàn toàn che lấp tiếng kêu của nó.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo hoàn toàn chính là gặp mặt. Ta đây mật bí trước, Cố Viêm sẽ hành động, sắp tới sẽ là cái hôn đầu tiên của hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương