Sau phút kinh ngạc lúc ban đầu, Hàn Vũ ngược lại bỏ đi ngây ngô cùng trẻ con quái dị vẫn cố ý duy trì.

Cậu khiếp sợ, chẳng qua là không quen có người dùng một lời nói đã chọc thủng bí mật chính mình giữ gìn nhiều năm như vậy, từ lúc bắt đầu cuộc sống mới khi được sống lại lại một lần, cố ý hoặc vô ý, cậu thật sự bắt đầu ám chỉ chính mình là một thiếu niên, là một thiếu niên năm tháng còn rất tốt đẹp.

(năm tháng chỗ này là chỉ năm tháng của đời người)

Mà thực tế — cậu im lặng nhìn nhìn Nhạc Song Bân đối diện hơi hơi mang theo địch ý đánh giá mình — trên thực tế, Hàn Vũ chân chính rốt cuộc là bộ dạng gì, cậu tuyệt đối không biết, thiếu niên chân chính nên như thế nào, cậu đã quên từ lâu.

Hành động như thế, chỉ có hiệu quả bắt chước bừa mà thôi!

Lúc này ngồi ở đây tiếp nhận đánh giá, là Hàn Vũ cậu.

“Nói một chút, cậu muốn cái gì?” Cuối cùng, Nhạc Song Bân không kiên nhẫn nhìn nhìn đồng hồ, lập tức hỏi ra việc chính mình đã sớm muốn hỏi.

A? Hàn Vũ ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức rất nhanh hiểu được ý tứ của hắn, nhưng không thể xác định hắn làm vậy là có ý đồ gì.

Cậu khẽ khàng quan sát một chút vẻ mặt của Nhạc Song Bân, trong chính trực có vài phần trêu chọc lơ đãng, nhìn như một câu vui đùa, nhưng Hàn Vũ hiểu, hắn đang nghiêm túc.

Hắn hiểu lầm. Hàn Vũ cân nhắc sơ sơ liền hiểu được ý tưởng của Nhạc Song Bân, trong lòng có vài phần dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng giải thích rõ ràng với hắn một phen, lại bị biểu tình cao cao tại thượng kia làm nghẹn họng!

Cái biểu tình hoàng gia quý tộc thủ đô bố thí cho tiểu nô tài a!

Vẻ mặt này, trừ bỏ tạ ơn, nếu còn dám nói cái khác đều đắc tội hắn!

Suy nghĩ cẩn thận, Hàn Vũ không vội tẩy trắng cho mình, hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao vội vàng giải thích người ta cũng không tin tưởng. Làm không tốt còn cho rằng ngươi cố ý làm nũng để lên giá.

Nhưng là, rốt cuộc cậu nên phối hợp thế nào?

Châm chước nửa ngày, Hàn Vũ mới lạnh nhạt đưa ngón trỏ lên ra dấu một chút, “Một lời hứa là được.”

Tiền?

Quả thật cậu muốn, nhưng tiền không thuộc về cậu, cậu sẽ không để vào mắt.

Quyền?

Thứ này nha, nếu có thì vĩnh viễn cũng không đạt được ủng hộ.

Nhưng trừ cái đó ra, còn có cái gì có thể khiến Nhạc Song Bân vừa lòng cái giá mình đưa ra, cũng sẽ không cho rằng mình quá mức tham lam mà rước lấy phiền toái cho mình?

Hàn Vũ chỉ có thể nghĩ tới hứa hẹn. Hứa hẹn, mơ hồ không thể xác định, địa vị của bí mật này trong lòng Nhạc Song Bân, nếu hắn cảm thấy cao, vậy giá trị hứa hẹn tự nhiên lớn.

Nhẫn nại vốn gần như biến mất của Nhạc Song Bân, ngược lại bị những lời này của Hàn Vũ hơi hơi câu lên một chút, hắn khoanh tay, ánh mắt tối tăm hỏi: “Lời hứa gì?”

“Chưa nghĩ ra.” Hàn Vũ lắc đầu, cậu càng quen dựa vào chính mình, lời hứa này có hứa cả đời cũng không dùng đến đâu! “Sẽ không làm khó anh, cũng không quấn lấy anh quá lâu, trong hai năm mà không dùng, anh cũng coi như xong đi!”

“A…” Nhạc Song Bân khẽ cười, chưa nói được cũng không nói không được, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Hàn Vũ nửa ngày, trong lòng cân nhắc người này rốt cuộc là gan quá lớn hay là tâm quá nhỏ đây!

Một lời hứa! Cậu cũng thật dám đòi! Trong Tứ Cửu thành này, một lời hứa của hắn tuy không tính là rất tốt, nhưng còn giá trị hơn cả tiền!

Thật nhìn không ra cậu nhỏ im lặng trầm mặc này, vậy mà có ánh mắt lâu dài như vậy! Trong lòng Nhạc Song Bân dâng lên một chút hứng thú.

“Được rồi! Đồng ý với cậu!” Cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn không cho rằng cậu nhóc mẹ goá con côi này có thể nhấc lên sóng gió gì trong thành phố này, một lời hứa, nói vậy cũng không thể là đại nạn gì!

“Chỉ là…” Lời nói kéo thật dài, là người đều có thể nghe ra ý tứ uy hiếp bên trong.

Hàn Vũ lập tức thức thời gật đầu, “Tôi biết, tôi cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết!”

Nói xong, còn bắt chước một động tác thịnh hành trong phim vừa mới học được — lấy tay dán miệng, làm động tác kéo khóa.

“….” Nhạc Song Bân cũng không phải chưa từng thấy có người làm động tác này, nhưng không biết vì cái gì, cảm thấy người như cậu nhóc trước mặt mình làm động tác này, quái dị cực kỳ! Chỉ khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Hai người dưới điều kiện một bên làm chủ một bên phối hợp, viên mãn bàn xong giao dịch song phương đều cảm thấy vừa lòng, đối với việc dùng cơm tiếp theo, cũng đều ôm hứng thú thật lớn.

“Cậu chưa từng tới mấy chỗ kiểu này?” Nhạc Song Bân vừa vô tư ăn, vừa chọn đề tài kéo Hàn Vũ nói chuyện.

“….” Hàn Vũ nuốt đồ ăn trong miệng, tâm nói, chỉ từng nghe, chưa từng đi, nhưng không mở miệng đáp lại hắn.

“Ngây thơ như vậy?” Nhạc Song Bân cười như không cười, “Sẽ không vẫn còn là nai tơ đi?”

Oanh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn màu lúa mạch của Hàn Vũ biến thành màu rượu đỏ, tức giận nhiều hơn cả thẹn, “Anh! Liên quan gì tới anh?”

“Dzô! Thật hả!” Nhạc Song Bân tấm tắc một tiếng cao thấp trái phải đánh giá Hàn Vũ một phen, “Trông rất khỏe mạnh a! Sao không tìm bạn?”

Hàn Vũ hết chỗ nói, cậu càng biểu hiện phẫn nộ hoặc ảo não, người đối diện ngược lại càng hứng thú dạt dào.

“Không vì cái gì.” Cậu chậm rãi trả lời, thu liễm tất cả lửa giận của mình, tranh chấp với người như vậy, có cái gì thú vị chứ? Cậu đột nhiên cảm thấy đồ ăn cửa tiệm này cũng không hấp dẫn như lúc đầu nữa.

“Cậu sẽ không….” Nhạc Song Bân cười trào phúng mà tùy ý, ánh mắt giống như đèn pha, chiếu sáng khiến Hàn Vũ khó chịu, “Muốn kết hôn đấy chứ?”

“Cậu lại không có lo lắng không vướng bận, tử thủ cái gì chứ? Thật sự muốn kết hôn sống cuộc sống bình thường?” Nhìn Hàn Vũ lại trở nên trầm mặc, Nhạc Song Bân nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Hàn Vũ chịu đựng ngọn lửa càng ngày càng cháy trong lòng, bắt đầu phản kích: “Ngày đó anh ở trong quán bar với Nick…”

Ánh mắt Nhạc Song Bân đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, “Cái gì quán bar? Cái gì Nick? Làm sao cậu biết người này?”

Phản ứng quá khích của hắn khiến trong lòng Hàn Vũ xẹt qua một trận sảng khoái, a! Cũng không phải không có nhược điểm! Cậu cầm khăn ăn lau miệng, nhẹ nhàng bâng quơ kể hết thảy những gì chứng kiến trong quán bar hôm đó. Mà đối với phản ứng của Kỳ Lân, cậu tận lực không đề cập.

Vừa nói vừa dùng ánh mắt liếc hắn, bị vẻ mặt chuyển hóa đủ màu sắc của hắn chọc vui vẻ.

Hơn nửa ngày, người đối diện mới khôi phục biểu tình bình thường, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là chuyện bình thường sao! Mọi người cùng nhau chơi, hợp thì tụ không hợp liền tan!”

Vậy anh đối với Kỳ Lân rốt cuộc là sao? Lời nói lượn một lần ở đầu lưỡi, vẫn là nuốt vào. Đâm người phải chừa lại thể diện, nói người không giết tâm, điểm này, Hàn Vũ vẫn biết.

Lại nói, cái vòng này chính là như vậy, hợp thì tụ không hợp liền tan, càng đừng nói đến nhân vật cấp bậc công tử ở trước mặt, còn có tiền đồ tốt đang chờ đấy!

Đoán chừng chơi đùa với người khác còn chẳng đến mức độ tụ tan, chỉ là nguyện mua nguyện bán thôi!

“Cậu nhìn anh như vậy làm gì? Cái vòng này của chúng ta vẫn luôn không nhận nổi mặt người, không phải cậu còn rõ ràng hơn anh sao? Nếu không cậu làm gì trông mòn con mắt giữ vững bí mật nhỏ kia mà sống qua ngày a! Còn vọng tưởng giả vờ chính mình là người bình thường!” Nhạc Song Bân càng nói càng lộ ra một loại phấn khởi khó hiểu, giống như đối với hiện trạng của chính mình có một loại thống khoái quái dị.

Hàn Vũ nhìn nhìn, liền hiểu được người đối diện đang nghĩ cái gì, có lẽ không khác cách nghĩ đời trước của cậu, chuyện như vậy, trong cái vòng này không hiếm thấy, chính mình còn khinh thường bản thân, còn có thể trông cậy vào cái gì?

Khó trách hắn yên lặng thích một thẳng nam cũng không dám để người biết, hắn như vậy, so với cậu đời trước còn muốn thảm hơn. Ít nhất, cậu đời trước có thể bảo vệ bí mật của mình, cũng không có cái tâm tư phản nghịch xã hội gì.

Nhưng người này hiển nhiên không phải, hắn muốn nhảy khỏi trật tự của xã hội này — tồn tại của Kỳ Lân thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hắn không thuộc về một phần tử trong trật tự xã hội bình thường, nhưng lại không có dũng khí buông tha cho những thứ hiện tại có được và những thứ về sau sẽ có được.

Hàn Vũ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không phản bác lời hắn nói, mở to đôi mắt tối như mực, ngoan ngoãn nghe ngôn luận cực đoan của hắn. Có lẽ rốt cuộc ý thức được chính mình thất thố, Nhạc Song Bân ngậm miệng trong ánh mắt bình tĩnh như đầm nước của Hàn Vũ.

“Cậu tự ăn đi! Tôi đi bảo phục vụ chuẩn bị ba phần cơm trưa mang về, đem cho bọn Kỳ Lân!” Nói xong, tao nhã cầm lấy khăn ăn xoa xoa khóe miệng gần như không dính lấy một vết dầu.

Hàn Vũ không chít một tiếng nhìn Nhạc Song Bân thong thả bước đi, sửng người một lúc, vẫn là cầm lấy đũa muỗng, tiếp tục ăn bữa cơm của mình.

Thẳng đến khi ăn xong toàn bộ đồ ăn trước mặt, cũng không thấy Nhạc Song Bân trở về, khiến Hàn Vũ không thể không thở dài một tiếng trong lòng: Ai! Thanh niên chính là không lịch sự a! Chút chuyện ấy, cậu bị bắt làm thùng rác còn chưa nói gì, đổ rác xong cư nhiên tự mình xấu hổ tức giận chuồn đi trước!

Cậu ngồi lại chờ một hồi, cuối cùng xác định Nhạc Song Bân hẳn là ném mình chạy trước rồi.

Lại vô thanh vô tức đánh giá một vòng xung quanh, một đám tiểu tình nhân kia đều anh anh em em rúc vào nhau, trong không gian này, nhìn không ra bọn họ và cặp đôi nam nữ bên ngoài có cái gì không giống.

Nhưng, Hàn Vũ biết, thật chất là không giống!

Nơi này không thể gặp ánh sáng! Cũng chỉ có trong thế giới u ám nhìn như quang minh này, bọn họ mới có thể tìm một chút cảm giác quang minh chính đại của người bình thường.

“Thật ra chúng ta không giống nhau!” Hàn Vũ nhẹ giọng nhìn vị trí đối diện sớm trống không, bất tri bất giác mở miệng, nói lời chính mình vẫn luôn muốn nói nhưng không nói ra miệng. “Cậu không biết cậu muốn cái gì, mà tôi biết tôi muốn cái gì.”

(vì Hàn Vũ đang lẩm bẩm một mình nên đổi lại xưng hô để hợp với tuổi tác)

Sau khi nói xong, chuẩn bị tiêu sái đứng dậy chạy lấy người, lại trong nháy mắt đứng lên đụng vào ngực một người — một người đàn ông cao lớn đi sát qua bên người mình.

“Shh!” Hàn Vũ gắt gao xoa mũi mình, người này không phải mang tấm thép trên người đấy chứ? Cứng như vậy!

Người đàn ông bị đụng vào không chút sứt mẻ đứng bên cạnh, nhìn thấy Hàn Vũ bị đau hốc mắt phiếm lệ cũng không nói một câu xin lỗi, ngay khi Hàn Vũ muốn xù lông, một khuỷu tay cường tráng chặn ngang, đỡ lấy người Hàn Vũ.

“Có sao không?” Giọng thật lạnh nhạt, thậm chí còn bị Hàn Vũ nghe ra một chút thật vọng.

“Anh nói…” Lời còn lại toàn bộ bị kẹt trong cặp mắt quen thuộc kia.

“Có sao không?” Người đàn ông dằn xuống tính tình lại hỏi một tiếng.

“A? Nga! Không sao…”

Người đàn ông cao thấp đánh giá Hàn Vũ một chút, giống như xác định cậu thật sự không có việc gì, mới chậm rãi buông cổ tay đang đỡ cậu, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu một chút liền đi ra cửa lớn.

Người đàn ông này… Cảm giác rất quen thuộc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương