Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
-
Chương 15
Đợi tới thời điểm hai vị đại gia kia có thể xuất viện, vừa vặn tới ngày khai giảng.
Bốn người kéo hành lý, đội ánh nắng chói chang thở hổn hển trở về ổ nhỏ của mình, ném bao lớn bao nhỏ trong tay thuận tiện cướp dưa hấu phòng cách vách bổ ra ăn.
“Ngũ a! Cậu thật hiền thục, may mắn cậu dự kiến trước, chọn ngày mát mẻ dọn dẹp cái ổ chó của chúng ta một lần, nếu không trời nóng như vậy còn phải làm việc, cũng không phải muốn mạng sao!” Phì phì, hạt nhiều quá, sao không phải dưa hấu không hạt chứ.
“Hai đại gia các người đang thả mã sau pháo* hả! Cho dù Ngũ không làm, hôm nay hai người cũng sẽ không động vào một sợi lông chổi!” Nguyên Lãng khỉnh bỉ bắn mắt dao găm.
(*việc xảy ra rồi mới nói hoặc hành động)
Hàn Vũ ăn xong dưa hấu trong tay mình, lại xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp đồ đạc từ phòng thuê lúc trước dọn về đây. Nghỉ hè không tính toán tốt, đồ mua trên mạng hơi nhiều, rất nhiều thức ăn đều chưa ăn xong, vì không lãng phí, liền dọn toàn bộ về phòng kí túc xá.
Cậu vừa sửa sang lại vừa nghĩ, chính mình thế này không được!
Ngoài trường không phòng không nhà, đến chỗ nào cũng phải mang toàn bộ đồ đi, bây giờ còn tốt, vài năm sau nữa, mấy thứ đồ này không phải một hai túi là có thể dọn đi hết a!
“Lão đại, em gái nhỏ kia của anh rốt cuộc đã nắm vào tay chưa?” Kỳ Lân chiếm ghế dựa làm đại gia như cũ, đối với mắt nhỏ sát thương của Nguyên Lãng sớm đã miễn dịch.
“Cái gì nắm vào tay, đừng nói khó nghe như vậy….” An Húc Dương miệng ngậm dưa hấu, bất mãn than thở.
“Nói đến là lại bực mình! Các người tự xem lại mình coi, trước tôi còn tưởng là anh hùng cứu mỹ nhân? Kết quả lại là đến bệnh viện thu hai con gấu chó, mỹ nữ ngay cả cái lông cũng không thấy!” Nguyên Lãng phẫn uất vung tay.
An Húc Dương hử hử cười gượng hai tiếng, “Vậy không phải là mỹ nữ người ta căn bản không biết hai người bọn anh tên gì, nằm viện cô ấy cũng tìm không ra nằm phòng nào sao! Bọn anh ngay cả nói chuyện còn chưa có đâu!”
“Bất quá, thật đúng là phải cảm ơn anh Nhạc! Nghe nói chuyện sau đó đều là anh ta giúp thu xếp đấy!” Tuy bọn họ không ngại chút chuyện này, nhưng dù sao vẫn tâm phiền không phải sao?
Động tác dọn dẹp khựng lại, Hàn Vũ lại nghĩ tới Nhạc Song Bân vừa làm người ta bất đắc dĩ vừa ngứa răng kia!
Vốn tưởng sau ngày đó, mọi người sẽ như nước giếng không phạm nước sông, cậu qua cầu độc mộc của mình, cũng không muốn thuận đường đi nhờ hoạn lộ thênh thang của người ta.
Nhưng cái tên ‘người ta’ kia hiển nhiên không nghĩ như vậy, sau lần đó, trong gần nửa tháng Kỳ Lân nằm viện, tổng cộng hẹn cậu đi chơi bảy tám lần.
Mới đầu, cậu còn không hiểu chính xác ý tứ vị đại gia kia, mỗi lần hẹn, đều không tiện thẳng thừng từ chối. Sau mới hiểu được, người ta xem cậu thành em trai đồng đạo, đây là muốn dẫn cậu lên thuyền!
Trong bảy lần đó có năm lần đều là đến các nơi đồng tính luyến ái ẩn nấp trong thủ đô, thấy hắn bộ dạng quen thuộc, cũng đoán được hắn quả thật là cao thủ trong này, nhưng Hàn Vũ ngược lại không có hứng thú tốn thời gian và tinh lực vào đây!
Số lần nhiều hơn, Nhạc Song Bân cũng đại khái sờ thấu được tính tình của Hàn Vũ, tuy nhìn như mềm mại, không thực lực không thế lực, không bối cảnh không chỗ dựa, nhưng mặc kệ dẫn cậu tới đâu, đều ngồi xuống góc sáng sủa, chọn một phần đồ ăn, có thể tự vui vẻ ngồi cả đêm.
Không đáp lời bất cứ ai, mặc kệ 0 hay 1, cũng không để ý!
Có vài người hắn thấy không tệ chút nào, còn học trường điện ảnh đấy! Anh tuấn, thanh tú, phong cách thịnh hành trước mắt cơ bản đều đánh trúng vách tường chỗ cậu.
Có mấy người còn nghe ngóng được tới chỗ hắn: “Nhạc thiếu từ lúc nào cũng mang người ngoài kéo vào chơi vậy?”
Nếu không phải hắn chính mồm thừa nhận, Nhạc Song Bân cũng muốn nghi ngờ đó!
Ngay khi Nhạc Song Bân muốn tiếp tục mang theo Hàn Vũ khiêu chiến giới hạn, tham dò điểm yếu của Hàn Vũ ở đâu, khai giảng rồi!
Hàn Vũ người ta là một bé ngoan kiên cường, xem xem người ta một thân một mình dựa vào chút tiền cứu tế từ cô nhi việc, thi vào đại học y khoa này là biết, cái gì cũng có thể chậm trễ, bài vở là thứ cậu nhất định không muốn bỏ xuống.
Cho nên, Nhạc thiếu, ra chỗ vắng vẻ ngồi ngốc đi!
Hàn Vũ trở lại trường học, cuộc sống cũng không tốt như trong tưởng tượng, học kì trước cơ bản các học sinh đều học các môn nền tảng phổ biến, Hàn Vũ dựa vào chút chăm chỉ của mình, còn có thể theo kịp tiến độ.
Học kỳ này, Hàn Vũ vừa mở thời khóa biểu mắt liền choáng váng, rất nhiều môn học ngay cả tên cũng khó đọc như này ở đâu ra?
Ngày đầu tiên nhập học, Hàn Vũ đặc biệt dậy thật sớm, đi tới phòng học, chọn một góc, cách bục giảng không xa, nhưng khuất, mở ra cuốn [Thương hàn luận*] mượn của thư viện, tự mình mò mẫn xem.
(*học thuyết thương hàn – bệnh sốt)
Không bao lâu, cậu cảm thấy phía trước có người ngồi xuống, nhìn bóng dáng thì là nam! Trong lòng không khỏi vui vẻ, xem ra có người cũng không yên lòng với bài chuyên ngành như cậu nha!
Chậm rãi, người trong phòng học bắt đầu nhiều hơn, từng tốp từng tốp, rốt cuộc trước khi lớp bắt đầu hai phút phòng học đã lấp đầy chỗ trống!
Trong nháy mắt chuông vào lớp reo lên, người đàn ông vẫn im lặng ngồi trước mặt Hàn Vũ đứng lên, hù cho mấy bạn học xung quanh hoảng sợ, cũng có người trực tiếp cao giọng oán giận.
Mà người kia giống như không nhận ra dị dạng, lập tức đi lên bục giảng.
Không thể nào? Một vòng người còn đang oán giận, trong mắt đều lộ ra tin tức này, ngay cả Hàn Vũ cũng thoáng kinh ngạc, nghe nói môn này là một giảng viên bốn mươi tuổi mà!
Nhìn thật trẻ a!
Bề ngoài nhã nhặn, đeo kính mắt tơ vàng, nhìn qua là bộ dạng hơn ba mươi, nhưng da mặt rất nghiêm, khóe miệng đều cụp xuống, nhìn là biết không phải người dễ lừa gạt cho qua.
“Tôi họ Kinh, mọi người bình thường gọi tôi thầy Kinh là được, học kỳ này tôi hướng dẫn mọi người môn Thương hàn.” Một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp vào chủ đề.
“Hiện tại chúng ta vào học, trước khi lên lớp, tôi muốn xem xem tình huống tri thức trụ cột của mọi người, trước hết tìm vài người đọc thuộc nội dung trong [Thương hàn bệnh luận] đi!”
Tiếng nói vừa dứt, trong lớp nằm úp giả chết một mảnh.
Tuy rằng năm nhất vừa khai giảng cố vấn học tập đã nói qua, [Thần Nông thảo mộc], [Bản thảo cương mộc]*, [Thương hàn bệnh luận] mấy cuốn sách này học trung y đều phải cẩn thận nghiên cứu.
(*sách dược thảo nổi tiếng của TQ, so Lý Thời Tân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)
Chỉ là thứ nhất, năm nhất không tiếp xúc nhiều với môn chuyên ngành, mọi người chỉ học một chút Hán ngữ cổ đại hoặc trụ cột bệnh án các loại, còn có tiếng Anh và nội dung lý luận chính trị con dân Thiên triều như thế nào cũng trốn không thoát.
Thứ hai, lên lớp, giảng viên lên lớp ngẫu nhiên dùng điển cố, cũng không yêu cầu cứng nhắc những thứ này trong cuộc thi, hơn nữa phạm vi trọng điểm trước khi thi đều giới hạn và đột kích lâm thời, phần lớn học sinh đối với sách của khóa sau, đều ôm tâm tính còn sớm để học, luôn cảm thấy khi nào có thời gian rồi xem cũng được.
Một năm qua, những lời cố vấn học tập nói lúc trước trên cơ bản không còn để trong lòng được bao nhiêu, mà thực sự lúc này mới ngày đầu tiên khai giảng, ở thời khắc trong lòng mọi người còn không hoàn toàn thoát khỏi lười nhác nghỉ hè, cư nhiên có người cho bọn họ một đòn cảnh cáo, nói cho bọn họ, thời gian khảo bài đã tới rồi!!
Trừ bỏ vài cá biệt đặc biệt để bụng hoặc chột dạ với môn học, trong giảng đường này, có lẽ không có mấy người có thể bình yên thông qua một cửa này, đặc biệt để bụng đương nhiên chính là người yêu thích trung y, đặc biệt chột dạ tự nhiên chính là chỉ Hàn Vũ!
Cậu vốn là sinh viên trung y đổi giữa chừng, từ trong miệng bạn học nghe được những lời cố vấn học tập từng nói, tự nhiên xem như thánh chỉ, nghiên cứu vân vân, cậu trông cậy không được, nhưng học thuộc lòng vẫn có thể làm.
Trong nháy mắt suy nghĩ của Hàn Vũ bay xa, thầy Kinh trên bục giảng đã một lượt gọi bảy tám sinh viên, biểu hiện mỗi người đứng lên đều không khác mấy, sau khi ê ê a a nặn ra được một phần nội dung, rốt cuộc không nặn ra được cái khác.
Sắc mặt thầy giáo càng ngày càng đen, sắc mặt sinh viên càng ngày càng tái!
Đừng thấy thầy giáo không nói gì với mấy người không đọc được, nhưng một loạt người đứng lên như vậy, tư vị bị phạt đứng bởi vì đọc không được, khiến nhóm thanh niên mới vừa trải nghiệm cuộc sống đại học thoải mái, học tập không phải quá khổ bỗng chốc bị đánh về địa vị học sinh tiểu học vậy!
Hương vị tự tôn bị tổn thương này còn khó chịu hơn kiểu phạt khác a!
“Hàn Vũ.” Thầy Kinh lật danh sách, không kiên nhẫn cắt ngang một sinh viên đang ấp a ấp úng không nói ra được.
Hàn Vũ theo phản xạ đứng lên, không đợi người bên trên hỏi, tự giác từ trang đầu tiên của Thương hàn bệnh luận đọc ra. Không tính là trôi chảy đọc ba bốn phút, bạn học trong lớp cũng coi như tìm về mặt mũi!
Tốt! Trong lớp chúng ta kỳ thật vẫn có đại thần!
Không thể không nói, Hàn Vũ học thuộc lòng chẳng những giải cứu cho chính cậu một lần, cũng giải cứu nguy cơ bị đả kích tự tôn của cả lớp.
Sắc mặt đen thùi của Kinh Vĩ Quốc trên bục giảng cuối cùng cũng hơi nguôi giận, nhìn kỹ Hàn Vũ, cắt ngang lời trả bài không tính là lưu loát của cậu, “Được rồi, ngồi xuống đi!”
Xoay người, cũng không tiếp tục khó xử sinh viên nữa, đầu năm nay sinh viên có thể chuyên tâm đi học mỗi khóa một thiếu, mà ngành trung y xuống dốc cũng là hiện trạng không thể che dấu!
Một đám đang ngồi đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng oán giận một trận, thậm chí có người trực tiếp post lên diễn đàn và weibo: “Khoa bọn tôi có một ông thầy thật biến thái thật biến thái, đã thời đại nào rồi, cư nhiên còn dùng phương pháp cổ lỗ sỉ dạy học! Vừa mới nhập học mà đã tìm người trả bài, ngay cả chút thời gian cũng không cho, bài còn chưa học đâu, ổng thật đúng là khăng khăng ‘đọc sách trăm lần tự nhiên hiểu’* của cổ nhân ấy!”
(*ý chỉ sách phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể hiểu được nội dung)
“Lớp bọn tôi xuất hiện đại thần, trâu bò a! Một quyển [Thương hàn bệnh luận] cũng có thể đọc thuộc được! Trong đó rất nhiều chữ tôi còn đọc không ra đâu!”
“Lớp bọn tôi có một ông thầy biến thái thêm một bạn học mọt sách a….”
Buổi chiều trở về ký túc xá, bị ba người còn lại dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ thật lâu, Hàn Vũ mới biết được, hóa ra vĩ đại không phải thời đại tin tức, mà là một thế hệ được thời đại này bồi dưỡng ra!
Bốn người kéo hành lý, đội ánh nắng chói chang thở hổn hển trở về ổ nhỏ của mình, ném bao lớn bao nhỏ trong tay thuận tiện cướp dưa hấu phòng cách vách bổ ra ăn.
“Ngũ a! Cậu thật hiền thục, may mắn cậu dự kiến trước, chọn ngày mát mẻ dọn dẹp cái ổ chó của chúng ta một lần, nếu không trời nóng như vậy còn phải làm việc, cũng không phải muốn mạng sao!” Phì phì, hạt nhiều quá, sao không phải dưa hấu không hạt chứ.
“Hai đại gia các người đang thả mã sau pháo* hả! Cho dù Ngũ không làm, hôm nay hai người cũng sẽ không động vào một sợi lông chổi!” Nguyên Lãng khỉnh bỉ bắn mắt dao găm.
(*việc xảy ra rồi mới nói hoặc hành động)
Hàn Vũ ăn xong dưa hấu trong tay mình, lại xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp đồ đạc từ phòng thuê lúc trước dọn về đây. Nghỉ hè không tính toán tốt, đồ mua trên mạng hơi nhiều, rất nhiều thức ăn đều chưa ăn xong, vì không lãng phí, liền dọn toàn bộ về phòng kí túc xá.
Cậu vừa sửa sang lại vừa nghĩ, chính mình thế này không được!
Ngoài trường không phòng không nhà, đến chỗ nào cũng phải mang toàn bộ đồ đi, bây giờ còn tốt, vài năm sau nữa, mấy thứ đồ này không phải một hai túi là có thể dọn đi hết a!
“Lão đại, em gái nhỏ kia của anh rốt cuộc đã nắm vào tay chưa?” Kỳ Lân chiếm ghế dựa làm đại gia như cũ, đối với mắt nhỏ sát thương của Nguyên Lãng sớm đã miễn dịch.
“Cái gì nắm vào tay, đừng nói khó nghe như vậy….” An Húc Dương miệng ngậm dưa hấu, bất mãn than thở.
“Nói đến là lại bực mình! Các người tự xem lại mình coi, trước tôi còn tưởng là anh hùng cứu mỹ nhân? Kết quả lại là đến bệnh viện thu hai con gấu chó, mỹ nữ ngay cả cái lông cũng không thấy!” Nguyên Lãng phẫn uất vung tay.
An Húc Dương hử hử cười gượng hai tiếng, “Vậy không phải là mỹ nữ người ta căn bản không biết hai người bọn anh tên gì, nằm viện cô ấy cũng tìm không ra nằm phòng nào sao! Bọn anh ngay cả nói chuyện còn chưa có đâu!”
“Bất quá, thật đúng là phải cảm ơn anh Nhạc! Nghe nói chuyện sau đó đều là anh ta giúp thu xếp đấy!” Tuy bọn họ không ngại chút chuyện này, nhưng dù sao vẫn tâm phiền không phải sao?
Động tác dọn dẹp khựng lại, Hàn Vũ lại nghĩ tới Nhạc Song Bân vừa làm người ta bất đắc dĩ vừa ngứa răng kia!
Vốn tưởng sau ngày đó, mọi người sẽ như nước giếng không phạm nước sông, cậu qua cầu độc mộc của mình, cũng không muốn thuận đường đi nhờ hoạn lộ thênh thang của người ta.
Nhưng cái tên ‘người ta’ kia hiển nhiên không nghĩ như vậy, sau lần đó, trong gần nửa tháng Kỳ Lân nằm viện, tổng cộng hẹn cậu đi chơi bảy tám lần.
Mới đầu, cậu còn không hiểu chính xác ý tứ vị đại gia kia, mỗi lần hẹn, đều không tiện thẳng thừng từ chối. Sau mới hiểu được, người ta xem cậu thành em trai đồng đạo, đây là muốn dẫn cậu lên thuyền!
Trong bảy lần đó có năm lần đều là đến các nơi đồng tính luyến ái ẩn nấp trong thủ đô, thấy hắn bộ dạng quen thuộc, cũng đoán được hắn quả thật là cao thủ trong này, nhưng Hàn Vũ ngược lại không có hứng thú tốn thời gian và tinh lực vào đây!
Số lần nhiều hơn, Nhạc Song Bân cũng đại khái sờ thấu được tính tình của Hàn Vũ, tuy nhìn như mềm mại, không thực lực không thế lực, không bối cảnh không chỗ dựa, nhưng mặc kệ dẫn cậu tới đâu, đều ngồi xuống góc sáng sủa, chọn một phần đồ ăn, có thể tự vui vẻ ngồi cả đêm.
Không đáp lời bất cứ ai, mặc kệ 0 hay 1, cũng không để ý!
Có vài người hắn thấy không tệ chút nào, còn học trường điện ảnh đấy! Anh tuấn, thanh tú, phong cách thịnh hành trước mắt cơ bản đều đánh trúng vách tường chỗ cậu.
Có mấy người còn nghe ngóng được tới chỗ hắn: “Nhạc thiếu từ lúc nào cũng mang người ngoài kéo vào chơi vậy?”
Nếu không phải hắn chính mồm thừa nhận, Nhạc Song Bân cũng muốn nghi ngờ đó!
Ngay khi Nhạc Song Bân muốn tiếp tục mang theo Hàn Vũ khiêu chiến giới hạn, tham dò điểm yếu của Hàn Vũ ở đâu, khai giảng rồi!
Hàn Vũ người ta là một bé ngoan kiên cường, xem xem người ta một thân một mình dựa vào chút tiền cứu tế từ cô nhi việc, thi vào đại học y khoa này là biết, cái gì cũng có thể chậm trễ, bài vở là thứ cậu nhất định không muốn bỏ xuống.
Cho nên, Nhạc thiếu, ra chỗ vắng vẻ ngồi ngốc đi!
Hàn Vũ trở lại trường học, cuộc sống cũng không tốt như trong tưởng tượng, học kì trước cơ bản các học sinh đều học các môn nền tảng phổ biến, Hàn Vũ dựa vào chút chăm chỉ của mình, còn có thể theo kịp tiến độ.
Học kỳ này, Hàn Vũ vừa mở thời khóa biểu mắt liền choáng váng, rất nhiều môn học ngay cả tên cũng khó đọc như này ở đâu ra?
Ngày đầu tiên nhập học, Hàn Vũ đặc biệt dậy thật sớm, đi tới phòng học, chọn một góc, cách bục giảng không xa, nhưng khuất, mở ra cuốn [Thương hàn luận*] mượn của thư viện, tự mình mò mẫn xem.
(*học thuyết thương hàn – bệnh sốt)
Không bao lâu, cậu cảm thấy phía trước có người ngồi xuống, nhìn bóng dáng thì là nam! Trong lòng không khỏi vui vẻ, xem ra có người cũng không yên lòng với bài chuyên ngành như cậu nha!
Chậm rãi, người trong phòng học bắt đầu nhiều hơn, từng tốp từng tốp, rốt cuộc trước khi lớp bắt đầu hai phút phòng học đã lấp đầy chỗ trống!
Trong nháy mắt chuông vào lớp reo lên, người đàn ông vẫn im lặng ngồi trước mặt Hàn Vũ đứng lên, hù cho mấy bạn học xung quanh hoảng sợ, cũng có người trực tiếp cao giọng oán giận.
Mà người kia giống như không nhận ra dị dạng, lập tức đi lên bục giảng.
Không thể nào? Một vòng người còn đang oán giận, trong mắt đều lộ ra tin tức này, ngay cả Hàn Vũ cũng thoáng kinh ngạc, nghe nói môn này là một giảng viên bốn mươi tuổi mà!
Nhìn thật trẻ a!
Bề ngoài nhã nhặn, đeo kính mắt tơ vàng, nhìn qua là bộ dạng hơn ba mươi, nhưng da mặt rất nghiêm, khóe miệng đều cụp xuống, nhìn là biết không phải người dễ lừa gạt cho qua.
“Tôi họ Kinh, mọi người bình thường gọi tôi thầy Kinh là được, học kỳ này tôi hướng dẫn mọi người môn Thương hàn.” Một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp vào chủ đề.
“Hiện tại chúng ta vào học, trước khi lên lớp, tôi muốn xem xem tình huống tri thức trụ cột của mọi người, trước hết tìm vài người đọc thuộc nội dung trong [Thương hàn bệnh luận] đi!”
Tiếng nói vừa dứt, trong lớp nằm úp giả chết một mảnh.
Tuy rằng năm nhất vừa khai giảng cố vấn học tập đã nói qua, [Thần Nông thảo mộc], [Bản thảo cương mộc]*, [Thương hàn bệnh luận] mấy cuốn sách này học trung y đều phải cẩn thận nghiên cứu.
(*sách dược thảo nổi tiếng của TQ, so Lý Thời Tân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)
Chỉ là thứ nhất, năm nhất không tiếp xúc nhiều với môn chuyên ngành, mọi người chỉ học một chút Hán ngữ cổ đại hoặc trụ cột bệnh án các loại, còn có tiếng Anh và nội dung lý luận chính trị con dân Thiên triều như thế nào cũng trốn không thoát.
Thứ hai, lên lớp, giảng viên lên lớp ngẫu nhiên dùng điển cố, cũng không yêu cầu cứng nhắc những thứ này trong cuộc thi, hơn nữa phạm vi trọng điểm trước khi thi đều giới hạn và đột kích lâm thời, phần lớn học sinh đối với sách của khóa sau, đều ôm tâm tính còn sớm để học, luôn cảm thấy khi nào có thời gian rồi xem cũng được.
Một năm qua, những lời cố vấn học tập nói lúc trước trên cơ bản không còn để trong lòng được bao nhiêu, mà thực sự lúc này mới ngày đầu tiên khai giảng, ở thời khắc trong lòng mọi người còn không hoàn toàn thoát khỏi lười nhác nghỉ hè, cư nhiên có người cho bọn họ một đòn cảnh cáo, nói cho bọn họ, thời gian khảo bài đã tới rồi!!
Trừ bỏ vài cá biệt đặc biệt để bụng hoặc chột dạ với môn học, trong giảng đường này, có lẽ không có mấy người có thể bình yên thông qua một cửa này, đặc biệt để bụng đương nhiên chính là người yêu thích trung y, đặc biệt chột dạ tự nhiên chính là chỉ Hàn Vũ!
Cậu vốn là sinh viên trung y đổi giữa chừng, từ trong miệng bạn học nghe được những lời cố vấn học tập từng nói, tự nhiên xem như thánh chỉ, nghiên cứu vân vân, cậu trông cậy không được, nhưng học thuộc lòng vẫn có thể làm.
Trong nháy mắt suy nghĩ của Hàn Vũ bay xa, thầy Kinh trên bục giảng đã một lượt gọi bảy tám sinh viên, biểu hiện mỗi người đứng lên đều không khác mấy, sau khi ê ê a a nặn ra được một phần nội dung, rốt cuộc không nặn ra được cái khác.
Sắc mặt thầy giáo càng ngày càng đen, sắc mặt sinh viên càng ngày càng tái!
Đừng thấy thầy giáo không nói gì với mấy người không đọc được, nhưng một loạt người đứng lên như vậy, tư vị bị phạt đứng bởi vì đọc không được, khiến nhóm thanh niên mới vừa trải nghiệm cuộc sống đại học thoải mái, học tập không phải quá khổ bỗng chốc bị đánh về địa vị học sinh tiểu học vậy!
Hương vị tự tôn bị tổn thương này còn khó chịu hơn kiểu phạt khác a!
“Hàn Vũ.” Thầy Kinh lật danh sách, không kiên nhẫn cắt ngang một sinh viên đang ấp a ấp úng không nói ra được.
Hàn Vũ theo phản xạ đứng lên, không đợi người bên trên hỏi, tự giác từ trang đầu tiên của Thương hàn bệnh luận đọc ra. Không tính là trôi chảy đọc ba bốn phút, bạn học trong lớp cũng coi như tìm về mặt mũi!
Tốt! Trong lớp chúng ta kỳ thật vẫn có đại thần!
Không thể không nói, Hàn Vũ học thuộc lòng chẳng những giải cứu cho chính cậu một lần, cũng giải cứu nguy cơ bị đả kích tự tôn của cả lớp.
Sắc mặt đen thùi của Kinh Vĩ Quốc trên bục giảng cuối cùng cũng hơi nguôi giận, nhìn kỹ Hàn Vũ, cắt ngang lời trả bài không tính là lưu loát của cậu, “Được rồi, ngồi xuống đi!”
Xoay người, cũng không tiếp tục khó xử sinh viên nữa, đầu năm nay sinh viên có thể chuyên tâm đi học mỗi khóa một thiếu, mà ngành trung y xuống dốc cũng là hiện trạng không thể che dấu!
Một đám đang ngồi đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng oán giận một trận, thậm chí có người trực tiếp post lên diễn đàn và weibo: “Khoa bọn tôi có một ông thầy thật biến thái thật biến thái, đã thời đại nào rồi, cư nhiên còn dùng phương pháp cổ lỗ sỉ dạy học! Vừa mới nhập học mà đã tìm người trả bài, ngay cả chút thời gian cũng không cho, bài còn chưa học đâu, ổng thật đúng là khăng khăng ‘đọc sách trăm lần tự nhiên hiểu’* của cổ nhân ấy!”
(*ý chỉ sách phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể hiểu được nội dung)
“Lớp bọn tôi xuất hiện đại thần, trâu bò a! Một quyển [Thương hàn bệnh luận] cũng có thể đọc thuộc được! Trong đó rất nhiều chữ tôi còn đọc không ra đâu!”
“Lớp bọn tôi có một ông thầy biến thái thêm một bạn học mọt sách a….”
Buổi chiều trở về ký túc xá, bị ba người còn lại dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ thật lâu, Hàn Vũ mới biết được, hóa ra vĩ đại không phải thời đại tin tức, mà là một thế hệ được thời đại này bồi dưỡng ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook