Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He
-
Chương 69
Thành viên lớp sáu tập trung ở lầu một, mang theo giấy quảng cáo làm đệm lót, trải ra ngồi trên mặt đất.
Lúc bốn người đi xuống, vài nam sinh tới trước đã khui bia, vừa uống vừa nói chuyện, nhìn thấy bọn họ liền tươi cười đón tiếp: “Phó ca, tới đây ngồi đi!”
Phó Dư Hàn phớt lờ người nọ, đi tới một chỗ trống, trải giấy quảng cáo ra ngồi xuống.
Tôn Văn Thụy: “Cậu mà cũng muốn ngồi chung với Phó ca à? Chẳng thà cậu ngồi với tớ, giúp tớ nghĩ xem một lát nữa phải làm sao!”
“Bình tĩnh đi người anh em.
Tôi còn chưa có bạn gái làm sao biết phải giúp cậu thế nào?” Người nọ đáp, “Phó ca không muốn, vậy chẳng phải còn Dục ca ——”
Văn Dục đã đi tới bên cạnh Phó Dư Hàn từ lâu, đang chuẩn bị ngồi xuống, nghe thế liền quay đầu nhìn cậu ta.
Người nọ ngượng ngùng: “Không có gì, không có gì, các cậu ngồi đi.”
Phó Dư Hàn từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn Văn Dục, nhìn hắn tự nhiên ngồi xuống, tự nhiên vai kề vai với cậu, tựa như bọn họ vốn dĩ nên như vậy.
“Sao thế?” Cảm giác được ánh mắt chăm chú của cậu, Văn Dục nghiêng đầu, đột nhiên cúi người nhích lại gần.
Phó Dư Hàn khẽ ngã về phía sau một chút.
“Đừng động.” Văn Dục vừa nói, vừa cầm xuống một thứ trên mặt cậu, đầu ngón tay che khuất không thấy rõ hình dáng, “Cậu rụng một sợi lông mi này.”
Lông mi mọc dài, cứ hai ba ngày sẽ rụng một sợi, chuyện này không có gì kỳ quái.
Kỳ quái chính là, do bầu không khí cười nói vui vẻ của bạn học xung quanh quá đỗi tốt đẹp, do những nơi khác quá mức yên tĩnh, hoặc cũng có thể là do buổi tối gió nhẹ, nhiệt độ không khí vừa phải.
Tóm lại, ngay khoảnh khắc hơi thở cả hai đan xen lẫn nhau, Phó Dư Hàn dường như nghe thấy trái tim mình nhẹ nhàng rung động.
Thịch.
“Này, chúng ta tập dợt trước một chút đi.” Trần Lập Văn chui ra nói.
Không biết cậu ta lấy ở đâu ra một cái hộp thiết nhỏ, bên trong bỏ cả đống giấy nhỏ màu vàng nhạt, còn có một quả bóng vải nhiều màu.
“Một lát nữa chúng ta sẽ chơi trò ‘Đánh trống chuyền hoa’, lựa chọn nói thật hay là đại mạo hiểm.
Tớ đã cố ý chọn ra những câu hỏi có liên quan đến tình yêu.
Chúng ta sẽ cùng làm ra ám hiệu, cố gắng đưa quả bóng đến chỗ nữ thần càng nhiều càng tốt.
Người một nhà chúng ta nếu đến lượt cứ tùy tiện trả lời, vài lời nói dối không rõ ràng lắm cũng có thể bỏ qua, mục tiêu cuối cùng là giúp lão Tôn lừa nữ thần của cậu ấy trả lời nhé.” Trần Lập Văn nói, “Này, lão Tôn, cậu có khí thế chút được không, đừng cứ ngồi chen chúc với bọn lão Lý lão Phương thế chứ? Một lát nữa Trần Mộng Nhàn tới, bọn tớ sẽ ầm ĩ bảo cô ấy đến ngồi bên cạnh cậu, như vậy các cậu có thể nói chuyện vài câu.”
“Được.” Bạn học sôi nổi phụ hoạ, Tôn Văn Thụy ngượng ngùng đứng dậy từ trong đám nam sinh, nhìn xung quanh trái phải muốn tìm một vị trí còn trống bên cạnh ngồi xuống.
“Mục đích của các cậu quá rõ ràng.” Phó Dư Hàn ngồi gác tay trên đầu gối, lười biếng mở miệng, “Chốc nữa sẽ làm con gái người ta sợ đấy…… Đừng biến hoạt động lớp tốt đẹp trở thành hành động ức hiếp người tập thể.”
“Phó ca, vậy tớ phải làm sao bây giờ?” Vừa nói đến chuyện này, Tôn Văn Thụy liền hoang mang lo lắng.
“Cậu cứ ngồi đi, ngồi xuống đó.” Phó Dư Hàn nhướng cằm, “Chờ một lát nữa cô ấy đến, cậu lặng lẽ đi qua hỏi cô ấy có muốn ngồi cùng với cậu không.
Nếu cô ấy đồng ý thì cậu cứ thế quang minh chính đại ngồi xuống, không cần phải làm như ban nãy —— những người khác cũng đừng làm ồn.”
“À.” Mặc dù không rõ lý do, nhưng Tôn Văn Thụy vẫn theo bản năng nghe theo ý kiến Phó Dư Hàn, ngồi trở về chỗ cũ, “Vậy Phó ca, nếu cô ấy không đồng ý thì làm sao?”
“Nếu không đồng ý thì cậu đến từ chỗ nào lại trở về chỗ đó.” Phó Dư Hàn có chút không nói nên lời, “Người ta có ý với cậu hay không chẳng phải trong lòng đều tự có tính toán sao.”
Một đám người cười vang.
Ngay cả người bị bọn họ đem ra đùa cợt Tôn Văn Thụy cũng bật cười.
Trần Lập Văn cười xong liền thay đổi kế hoạch một chút cho phù hợp.
Giữa bầu không khí ồn ào, Văn Dục nghiêng đầu, bày ra biểu cảm hơi kinh ngạc: “Cậu rành vậy sao?”
“Tôi đây một thân công phu.” Phó Dư Hàn cũng nhìn hắn một cái, “Nhưng mà đáng tiếc, không dùng được trên người Dương Phàm.”
Bọn họ thắp một ngọn nến điện tử đặt vào giữa, giống như một đốm lửa trại, ánh sáng màu vàng cam nho nhỏ chiếu vào đôi đồng tử đen nhánh trong mắt Phó Dư Hàn.
Văn Dục đảo mắt nửa vòng, rốt cuộc quyết định tiếp lấy câu trào phúng này của cậu: “Vậy tôi hy vọng có cơ hội được ‘So chiêu’ với cậu.”
Lời nói của hắn mơ hồ cất chứa ẩn ý nào đó, Phó Dư Hàn há miệng: “Nếu tôi nói không dám thì sao?”
“Phó ca của chúng ta,” Văn Dục cười cười, “Biết sợ lúc nào vậy?”
“……”
Người này……
“Phó ca, đừng thì thầm nữa.” Nhóm nữ sinh sắp đến, Tôn Văn Thụy càng lúc càng khẩn trương, gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng, “Mau tới cứu tớ.”
Phó Dư Hàn hoàn hồn, lắc lắc đầu, đứng dậy bước qua.
Cậu nhanh chóng lựa ra mấy tờ giấy từ trong đám giấy ban nãy, viết xuống ký hiệu, tranh thủ một lát nữa để cho Trần Mộng Nhàn rút được, trong suốt quá trình vẫn im lặng không nói gì.
Kiểu tương tác nhóm thế này vô cùng hiệu quả, nhưng cũng có khi rất thừa thãi, tùy vào đối tượng áp dụng.
Cậu cũng không biết rõ về Trần Mộng Nhàn.
Nhóm nữ sinh rất nhanh đã tới, người đông, chỗ ngồi càng thêm chật chội.
Lúc Tôn Văn Thụy giả vờ nhường chỗ cho mọi người, chạy đến hỏi ý Trần Mộng Nhàn, Văn Dục nhích người lại gần Phó Dư Hàn thêm một chút.
Từ vai kề vai biến thành người dán người.
Phó Dư Hàn nhìn hắn chốc lát, sau đó quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Từ Thiến Di đang ngồi bên kia.
Không đến hai phút sau, Từ Thiến Di vốn dĩ đang ngồi bên cạnh Trần Mộng Nhàn cầm theo một tờ giấy quảng cáo đi tới, đẩy nam sinh ngồi cạnh Phó Dư Hàn ra ngồi xuống.
Văn Dục: “……”
“Nếu là người khác gọi tôi như vậy, chắc chắn đã bị tôi đánh cho một trận rồi.” Từ Thiến Di hung dữ nói, “Phó Dư Hàn, nể tình cậu đẹp trai, tôi cho cậu một chút mặt mũi.”
Phó Dư Hàn cười nhạt hai tiếng: “Cậu không nhìn thấy tình huống bên kia sao? Vậy cậu quay lại đó làm bóng đèn đi.”
“Thôi, không đi.” Từ Thiến Di lắc đầu, “Chuyện của hai người bọn họ tôi biết, tôi cũng đâu phải đứa ngốc.”
Nam sinh bên cạnh nghe thấy, nghiêng người thấp giọng hỏi: ” Vậy Thiến tỷ, cậu cảm thấy hai người bọn họ có hy vọng không?”
“Nếu Tôn Văn Thụy không quá ngốc thì tôi cảm thấy có thể đấy, Mộng Nhàn cũng sẽ không như vậy, cậu ấy không thiếu người theo đuổi, nếu thật sự nhàm chán thì cậu ấy sẽ không nhịn để cho cái tên lão Tôn ngốc kia nhảy nhót đến tận bây giờ đâu?”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Phó Dư Hàn nói, “Cho nên tôi gọi cậu sang đây, thật ra là có chuyện khác muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Tết m Lịch năm nay cậu có tiện đi ra ngoài chơi không?”
“……” Từ Thiến Di quay đầu lại, “Hả?”
Cô là thật sự ngạc nhiên, không phải đang giả vờ.
Phó Dư Hàn hẹn cô…… Bản thân cô cũng không phải người thích ăn dưa, sẽ không cho rằng giữa bọn họ có cái gian tình gì.
Nhưng Phó Dư Hàn còn chưa kịp trả lời, Văn Dục bên kia đã mạnh mẽ kéo cổ áo khoác của cậu, đem người cưỡng ép quay mặt qua, nhướng mày hỏi: “—— Hử?”
Tuy rằng bị người nắm cổ áo, nhưng Phó Dư Hàn cũng không tỏ ra hoảng hốt gì: “Một lát nữa tôi giải thích được không?”
Văn Dục lắc đầu.
“Được rồi, tôi nói được chưa.” Phó Dư Hàn cụp mắt, “Cậu buông tôi ra trước đi.”
Động tĩnh bên này khiến cho những người khác liên tục nhìn sang.
Nhân vật chính đêm nay rốt cuộc vẫn là Tôn Văn Thụy, Phó Dư Hàn không muốn làm chuyện gì quá mức nổi bật, đành phải chờ Văn Dục thả cậu ra, sau đó sửa sang lại cổ áo, nhích lại gần bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Từ Thiến Di: “……”
Cô đột nhiên cảm thấy, mình ngồi xuống bên này cũng chẳng khác gì bóng đèn.
Buồn cười nhất chính là, Phó Dư Hàn nói xong lại không trấn an được Văn Dục, ngược lại càng khiến chân mày hắn nhíu lại càng sâu: “Vì sao tôi không biết?”
“Cậu ấy tìm tôi bàn bạc.”
“Lại không bàn bạc với tôi.”
“Cái này mà cậu cũng so đo?” Phó Dư Hàn vô cùng bất đắc dĩ, “Chúng ta đây là đang quay lại ba tháng trước sao?”
“Không phải, nhưng tôi……”
“Chuyện này là do hôm đó cậu ấy điện thoại cho tôi nhắc đến, bảo tôi nói lại với cậu, kết quả tôi bận quá nên quên mất.” Phó Dư Hàn thở dài, bày ra biểu cảm “Cậu đủ chưa”.
Văn Dục nheo mắt: “Cậu lại liên lạc điện thoại với cậu ấy?”
“Đúng vậy, trước đây một tuần một lần, bây giờ đến một tháng mới gọi một cuộc.” Phó Dư Hàn nói xong liền cười khẽ, “Không sao đâu……”
“Cuồng tự ngược.” Văn Dục quay đầu đi.
“Làm phiền cắt ngang một chút.” Từ Thiến Di rốt cuộc không chịu nổi nữa, “Có thể giải thích cho tôi trước được không?”
“Tôi có một người bạn, ở Nhất Trung.” Phó Dư Hàn mỉm cười, “Hôm khai giảng chúng ta đi chơi điện tử, hẳn là cậu đã từng nhìn thấy rồi —— gần đây cậu ấy vừa tìm được bạn gái, muốn tranh thủ tết âm lịch này đi ra ngoại thành chơi hai ngày, nhưng cần phải có thêm vài nữ sinh đi cùng, nếu không người lớn bên kia sẽ không đồng ý.”
Văn Dục quay mặt sang bên kia gác tay lên đầu gối, sắc mặt đen như đáy nồi.
“Ừm.” Từ Thiến Di đã hiểu, “Lấy tôi ra làm bình phong sao?”
“Phong cách học đường của Nhất Trung quá ‘ngoan’, cậu ấy không hẹn được ai.” Phó Dư Hàn nhắc nhở nói, “Nữ sinh trong lớp, tôi chỉ quen thuộc với cậu, đành nhờ cậu vất vả giúp đỡ một chút vậy.”
“Phó ca cậu chỉ cần lên tiếng, tìm mấy người theo đuổi đến làm bình phong chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Phó Dư Hàn liếc cô một cái: “Bạn học, bữa cơm lễ quốc khánh tôi vẫn chưa ăn.”
Từ Thiến Di: “……”
Cơm chưa ăn, đồng nghĩa Từ Thiến Di vẫn còn thiếu cậu một ân tình.
Phó Dư Hàn lại nói: “Văn Dục cũng đi.”
Từ Thiến Di: “……”
Hiện giờ đã là ân tình của hai người.
“Tôi nói muốn đi lúc nào, tôi cũng không biết chuyện này.” Văn Dục khẽ lẩm bẩm một câu, đang nói, quả bóng vải nhiều màu đột nhiên rơi thẳng xuống tay hắn.
Văn Dục trở tay ném qua người bên cạnh.
Hoét ——
Tiếng còi nổi lên, quả bóng rơi vào trong lồng ngực Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn: “……”
Cái tên Văn thiếu gia này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn trả thù thế này cũng dám dùng?
“Đệt? Lần này tính cho Dục ca hay là Phó ca?” Có người hỏi.
“Dục ca đi? Lúc tiếng còi vang lên quả bóng đang ở trong tay cậu ấy.”
“Nhưng tiếng còi vang một nửa thì quả bóng lại nằm ở chỗ Phó ca rồi.”
“Đệt, đều do người thổi còi không tốt, thổi quá dài.”
Người thổi còi: “……” Cậu chỉ thổi có một giây đồng hồ thôi mà.
Bên kia vẫn còn đang tranh luận, đằng này Văn Dục đã khó chịu đứng lên, “Thôi, tôi chịu phạt, tôi chọn nói thật.”
Phó Dư Hàn đối với chuyện mình gọi điện thoại cho Dương Phàm, sau lại quên nói kế hoạch đi chơi cho Văn Dục, cảm thấy có lỗi, vì vậy cũng đứng lên: “Tính cho tôi đi……”
Lúc này, Văn Dục đã rút một tờ giấy nhét vào trong tay Trần Lập Văn.
“Vậy tớ tính cho cả hai cậu luôn, cùng nhau trả lời nhé……” Trần Lập Văn vừa nói vừa mở tờ giấy ra, “Xin hỏi, hiện tại cậu có đang vì ai mà sẵn sàng phấn đấu quên mình không? Vui lòng trả lời đúng sự thật.”
Văn Dục ngừng một chút, quay đầu liếc nhìn Phó Dư Hàn một cái: “Chẳng phải cậu muốn trả lời sao, nói đi.”
“……” Phó Dư Hàn nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Trần Lập Văn, “Không có.”
Mọi người xung quanh đồng loạt cảm thán không thú vị, chỉ duy nhất Văn Dục từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn nhướng cằm: “Đến cậu.”
“Tôi,” Văn Dục nghiêm túc nhìn cậu nói, “Có.”
“Ồ woa ——”
“Này này Dục ca, là người của lớp chúng ta sao? Để tớ nhìn một chút xem là ai may mắn thế……”
Quần chúng xung quanh lập tức ồn ào lên, Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn vài giây, sau đó cụp mắt cười với người đang ngồi bên cạnh: “Đừng đoán, các cậu đoán không ra đâu.”
“Là hoa khôi lớp mình sao?” Có người hỏi.
“Liên quan gì đến tôi, tôi hẹn Văn Dục ăn một bữa cơm, hẹn đến hai tháng còn chưa được đây này,” Từ Thiến Di nhìn về phía Văn Dục cười cười, “Đúng không?”
“Ừm.” Văn Dục cười khẽ, nương theo bậc thang đi xuống, “Tôi nào dám trèo cao Thiến tỷ.”
Hai người bọn họ vẫn cứ đứng như vậy, mãi đến khi có người khác thúc giục mới chậm rãi ngồi về chỗ cũ.
Phó Dư Hàn chưa kịp nói chuyện, Từ Thiến Di đã mở miệng trước: “Có thể, ngày mấy?”
Cậu sửng sốt một lát mới nhớ ra chuyện gì: “Vẫn chưa định ngày…… Nhưng không sớm lắm đâu, dù gì cũng phải sau mùng bốn.”
“Có lẽ thời gian nghỉ đông của lớp mười hai không đến một tuần đâu.” Từ Thiến Di nhắc nhở.
“Tranh thủ cuối tuần vậy.”
“Được.” Từ Thiến Di đồng ý, “Có cần thêm nữ sinh khác không?”
“Có thể hẹn được thì tốt rồi, đến lúc đó tôi hỏi cậu ấy xem cần bao nhiêu người.”
Từ Thiến Di ra dấu “OK” với cậu, kế đó đi sang chỗ bạn học khác nói chuyện.
Phó Dư Hàn nhích người về phía Văn Dục bên kia: “Giận thật sao?”
“Tôi không thích cậu như vậy, rõ ràng trong lòng nghĩ đến cậu ấy, vậy mà còn phải vun đắp tình yêu cho người ta.” Văn Dục nhìn quả bóng nhiều màu đang bị vứt tới vứt lui trong đám người, nói chuyện cũng không quay đầu lại, “Tôi hy vọng cậu có thể ưu tiên suy xét đến cảm nhận của chính mình…… Tuy rằng có lẽ tôi cũng không có tư cách quản.”
Vốn dĩ chính hắn cũng không thích việc bị người khác kiểm soát, nhạy cảm như Phó Dư Hàn, không biết cậu nghe thấy rồi, trong lòng có cảm thấy khó chịu hay không.
“Cậu cũng đừng nghĩ tôi mảnh mai yếu đuối như vậy chứ?” Giọng điệu Phó Dư Hàn rất nhẹ, “Không khổ sở đến thế đâu, chỉ là tôi cảm thấy như vậy thì sẽ càng nhanh buông hơn một chút.”
“Cậu gấp đến vậy sao?”
“Ừm, rất gấp, cực —— kỳ —— gấp ——” Phó Dư Hàn kéo dài giọng, sau đó hỏi ngược lại, “Hay là cậu không hy vọng tôi nhanh quên đi?”
Văn Dục: “……”
Câu này hắn biết phải trả lời thế nào?
Văn Dục bực bội im lặng không lên tiếng.
Dưới ám hiệu của mọi người, Trần Mộng Nhàn bị quả bóng vải rơi xuống hai lần, lần lượt trả lời hai vấn đề “Hình mẫu lý tưởng là gì” và “Hiện tại ở đây, nam sinh nào nhìn thuận mắt nhất.”
Cho dù cô có chậm hiểu đến đâu cũng có thể nhận ra tâm lý hóng chuyện mạnh mẽ của đám người xung quanh, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Văn Dục mặc niệm câu “Trường chinh hai vạn năm ngàn dặm, hiện giờ mới chỉ đến nơi nào” ước chừng năm phút đồng hồ, rốt cuộc mới kết thúc lần tức giận này.
Vừa quay đầu, liền phát hiện Phó Dư Hàn dường như nãy giờ vẫn đang chú ý đến hắn, ngay khoảnh khắc này gần như đồng thời nhìn qua.
“Dương Phàm bảo cậu mời tôi phải không?” Văn Dục mím môi nói.
“Ừm.”
“Đến lúc đó có lẽ tôi đã lấy bằng lái rồi, nếu ra ngoại thành, tôi hẳn là có thể lái xe đi.”
“Đường núi đấy.”
“Cậu dám không sợ chết thì tôi lái cho cậu xem.”
Phó Dư Hàn nghiêng đầu cười khẽ: “Được.”
“Vậy, thứ bảy ngày 11 tháng 12, tôi đưa cậu đi thi nhé?” Văn Dục nói, “Thi ở đâu?”
“Mỹ Chức, trường học bình thường không có phòng vẽ tranh.”
“Được.” Văn Dục gật đầu, “Sau đó ——”
“Dục ca, cậu hỏi một lần cho xong đi.” Phó Dư Hàn cố nén cười.
“Sáng mai cậu muốn ăn cái gì?”
“…… Hả?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook