Chương 7


 

Có một khu vực giống hang động được hình thành bởi hàng loạt các tảng đá chồng lên nhau trên bờ sông gần phía ngoài ngôi làng.

 

Hang động nhỏ đến nỗi mà chỉ một đứa bé mới có thể vào được.

 

Khi tôi tiến về phía trước, tôi nghĩ nếu Sofia chạy trốn, thì cô ấy sẽ đến nơi mà cô ấy đã từng trú mưa.

 

Chắc chắn khi đến nơi, tôi sẽ thấy một bóng dáng quen thuộc, dù trời lúc này đã là nửa đêm.

 

“Hây a!!!”

 

Tôi đã nhìn thấy Sofia, cô gái đang gục đầu vào hai cánh tay, và tôi đã gọi cô ấy.

 

Toàn thân cô ấy đang run rẩy, và tôi quay sang nhìn cô ấy.

 

Nhưng tôi không nghe thấy lời phản hồi nào cả.

 

Cô ấy dường như đang lấy tay che cả hai tai, như thể cô ấy đang cố gắng hết sức để không nghe thấy những âm thanh xung quanh mình.

 

“Hừm…”

 

Tôi vắt óc suy nghĩ một chút, nuốt lại những từ ngữ mình định nói ra và lựa chọn sử dụng những câu từ mà Sofia có thể đáp lại.

 

“Này, cô bé đang trốn ở đằng kia ơi!”

 

“Tôi-Tôi không phải là kẻ chạy trốn!… Hả? Julius?”

 

“Ừ. Tôi là nguyên nhân làm cho cậu phải ở nơi này, vì vậy tôi phải dẫn cậu về nhà.”

 

“Dẫn tôi về nhà…?”

 

Khi tôi trả lời một cách thờ ơ, cô ấy đưa mắt nhìn sang nơi khác, như thể cô ấy không thể tin được.

 

“Có rất nhiều quái vật ở đây, cậu biết mà đúng không?! Những người khác trong làng cũng biết điều đó!”

 

“Ừ, có vẻ đúng như vậy.”

 

Vẻ mặt của Sofia sáng rực lên như thể cô ấy đang sửng sốt trước thái độ thản nhiên của tôi, lần này vang lên một tiếng kêu răng rắc.

 

Tôi không diễn đạt thành lời, nhưng tôi biết cô ấy muốn ám chỉ điều gì đó với những biểu hiện thay đổi liên tục trên khuôn mặt của mình.

 

“Nếu cậu đang nghĩ về những con yêu tinh, thì tôi có thể hạ gục chúng. Tôi không giết chúng, nhưng tôi đã hạ gục một con trên đường đến đây.”

 

“… Cậu- Cậu không nên nói dối như vậy, Julius.”


 

Như mọi người đã biết, ngay cả những "thợ săn" như các ông bố trong làng cũng phải chật vật với lũ yêu tinh.

 

Từng lời cô ấy thốt ra, như thể cô ấy cho rằng tôi chỉ đang nói đùa dù tôi có gặp phải yêu tinh đi chăng nữa.

 

“Tôi không nói dối, những gì tôi vừa nói đều là sự thật…”

 

Cô ấy bồn chồn nhìn xung quanh và tự hỏi liệu mình có thể làm gì để chứng minh là mình đúng hay không.

 

Tôi không cố khoe khoang cho bằng được.

 

Nhưng tôi muốn chứng minh quan điểm của mình để đưa cô ấy ra khỏi đây, tôi nhận ra rằng hang động mà Sofia hiện đang ẩn náu là nơi nằm trong tầm nhìn từ hướng bên ngoài vào.

 

Cô ấy trốn ở đây có lẽ bởi vì cô ấy nghĩ rằng nơi này an toàn, nhưng ở một nơi mà chúng ta có thể bị quan sát hết toàn bộ từ bên ngoài thì chúng ta khó mà gọi đó là nơi an toàn tuyệt đối được.

 

Tôi muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhưng tôi thà đợi cho đến khi trời sáng và lấy lại sức, còn hơn là chạy thục mạng, như thể chúng tôi là hai đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa.

 

Sofia chắc chắn sẽ nói lên ý kiến của mình, và vì tôi đã đoán trước được điều này, nên tôi cần bằng chứng để chặn họng cô ấy.

 

Sau đó, đột nhiên…

 

Tôi nhận thấy một vết máu trên đầu gậy tôi đang cầm.

 

Bởi vì đầu nhọn đã được bẻ cong xuống, nên chỉ có một cái đầu hơi bén. Có lẽ phần đó đã xuyên qua lớp da của con yêu tinh.

 

“Ơ… Nhìn này!”

 

Tôi chỉ cho Sofia xem vết máu dính trên đầu gậy.

 

Bầm đỏ, màu máu đặc trưng của những con quái vật.

 

May mắn thay, tôi chỉ có một lần đọ sức với yêu tinh và tôi cho rằng mình đã rất may mắn mới có thể đến được nơi này mà không bị một con quái vật nào khác tấn công.

 

“Giờ thì cậu đã tin tôi chưa?”

 

Tôi để cây gậy ra xa khỏi người Sofia để nơi sắc nhọn không đâm trúng cô ấy.

 

Cô ấy chăm chú nhìn vào vết máu đồng thời khịt khịt mũi.

 

“ Eo ôi… Cậu có nghiêm túc không đấy? Cậu thật sự đánh bại một con yêu tinh sao, Julius?… Á— Mùi kinh quá. Chúa ơi… Tôi không nên ngửi nó.”

 

Cô ấy cố gắng bóp chặt mũi mình lại và nhăn mặt vì mùi hôi thối bám vào đầu gậy, cứ như cô ấy không thể chịu nổi vậy.

 

“Mùi của nó có khó chịu không?”


 

Trong khi Sofia đang đau khổ bịt mũi, tôi đưa nó lại gần để xác nhận lại cái mùi mà đến tận bây giờ tôi mới phát hiện ra.

 

“Úi da— Hôi quá!!!”

 

Một mùi lạ thoảng qua trong không khí, nồng nặc đến mức tôi không thể không rùng mình.

 

“Nói đi, tại sao cậu lại không hề hấn gì hết vậy? Ồ, không, không phải tôi muốn chuyện gì xảy đến với cậu hay đại loại là như thế đâu! Chỉ là tôi đã từng nghe nói rằng quái vật rất nhạy cảm với mùi máu…”

 

Quái vật rất nhạy cảm với mùi máu.

 

Đó là một câu chuyện có thật mà bất kỳ ai cũng biết.

 

“Có lẽ tôi chỉ ăn may thôi—”

 

Suy nghĩ của tôi ngừng lại.

 

Thế giới trong tôi chợt trở nên chậm lại… 

 

Và chính từ đó, tôi bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những suy nghĩ.

 

***

 

Tôi đã gặp may.

 

Tôi đã không chú ý đến điều đó cho đến tận lúc này, nhưng tôi nghĩ nó thật hài hước đến mức nực cười.

 

Khi tôi nghi ngờ thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.

 

Cảm giác hoang mang không ngừng sôi sục. 

 

Tiếng thét khó chịu mà tôi đã nghe thấy rất lớn, nhưng kể từ trận đánh ấy, tôi không còn nghe thấy gì nữa.

 

Hiện giờ những con yêu tinh đang lũ lượt đến gần chúng tôi, nhưng dường như không thấy được sự hiện diện của chúng đâu cả.

 

Tại sao lại như vậy?

 

Nghi ngờ nối tiếp nhau, một cảm giác lạnh sống lưng, và cơn khát bất thình lình ập đến trong cổ họng.

 

“Chỉ là tôi đã từng nghe nói rằng quái vật rất nhạy cảm với mùi máu…”

 

Giọng của Sofia, thứ đã khiến tôi chấn động vài phút trước, nó đã bị cắt đi vế trước, chỉ tua lại vế sau một ít.

 

… Đó là máu, mùi máu.

 

Tôi không biết tại sao, nhưng sự xuất hiện của lũ yêu tinh đã giảm bớt kể từ khi mùi máu bắt đầu thoang thoảng quanh tôi.

 

Bình thường sự hiện diện của chúng khá dày đặc, nhưng nay lại trở nên thưa thớt hẳn đi như vậy. 

 

Đó là lý do.

 

Khi tôi liên tưởng đến điều đó, tôi đã bị cơn khát bất ngờ ập đến, đồng thời trong đầu tôi hiện lên hai chữ.

 

“Quái nhân.”

 

Câu trả lời cuối cùng mà tôi nhận được, bằng một giọng vô cảm, cổ họng tôi run lên khi đang cố gắng nói ra những từ đó.

 

Quái vật không có trí thông minh. Chúng cũng không có lý trí.

 

Nếu vậy thì chúng đã sống theo cách nào?

 

Câu trả lời là… BẢN NĂNG của chúng.

 

Chúng ta hành động theo bản năng của mình như một loài động vật.

 

Đó là bản năng cúi đầu trước kẻ mạnh.

 

Đó cũng là bản năng để bước sang một bên, để chờ đợi và tuân theo mệnh lệnh.

 

Hồi chuông cảnh giác trong tôi đã vang lên, liên tục vang vọng khắp não bộ của tôi.

 

Chỉ là… điều gì sẽ xảy ra nếu những con yêu tinh biến mất không phải do may mắn, mà là chúng đang đuổi theo mùi của tôi?

 

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể nghe thấy âm thanh của những mảnh ghép còn thiếu đang lắp vào đúng vị trí.

 

“Điều này thật thảm hại—”

 

Nương theo dòng suy nghĩ, tôi quay lưng về phía Sofia, cô gái vẫn đang thu mình trong hang động, và tôi vội vàng nhìn lại phía sau lưng mình.

 

Điều tôi thấy là…

 

“Grừ— Á á á…”

 

Một con quái vật nằm thù lù ở đó.

 

Một con quái vật với thân xác vạm vỡ đến mức không thể đem so sánh với loài người.

 

Chỉ vài phút trước đó, tôi đã không cảm nhận được nó có bất kỳ dấu hiệu nào của một con yêu tinh cả.

 

“Ngươi đến đây từ khi nào vậy—?”

 

Một luồng sức mạnh bao trùm xung quanh nhấn chìm toàn bộ nơi này, nó khiến tôi rơi vào trạng thái kích động.

 

“… Không. Tên đó đã… theo đuôi tôi suốt thời gian vừa qua…”

 

Tôi đã nghe đồn rằng những con quái vật ở cấp bậc cao hơn có xu hướng đặc biệt thông minh.

 

Gã quái nhân với đôi mắt đỏ ngầu đã đưa tôi vào tầm ngắm của hắn.

 

Tại sao?

 

Bởi vì tôi đã hạ gục phải một đồng loại của gã ta ngay trước đó.

 

“… Cho tôi nghỉ ngơi đi mà.”

 

Tôi có thể chiến thắng.

 

Nhận thức rõ ràng về chiến thuật của tên quái nhân, tôi đã đánh giá gã ta có phần cao hơn một chút.

 

Cơ bắp đỏ cuồn cuộn.

 

Một thanh đại kiếm bị gỉ có thể cao hơn cả tôi.

 

Và hơn hết, không giống như những con yêu tinh với nụ cười ghê tởm trên khuôn mặt, gã quái nhân không hề có ý định đánh giá thấp tôi.

 

“Sofia.”

 

Tôi gọi tên người bạn thời thơ ấu của mình, người cũng giống như tôi, cô ấy đang há hốc mồm khi nhìn thấy gã quái nhân, bởi vì chúng tôi đều xác định gã quái nhân vẫn đang trong trạng thái rình rập.

 

Có lẽ những con yêu tinh đã trú ẩn ở một nơi cách đây rất xa để tránh bị cuốn vào cơn cuồng nộ của gã ta.


 

“Tôi nghĩ sẽ không có bất kỳ con yêu tinh nào lởn vởn quanh đây vào lúc này, vì vậy, hãy chạy ngay đi.”

 

“Còn-Còn cậu thì sao?!”

 

Gã quái nhân không hiểu được tiếng người, nhưng tôi nghĩ gã ta đã dùng cách nào đó, theo bản năng, gã ta đã cảm nhận được những gì chúng tôi định làm là… chạy trốn.

 

Và đó có lẽ là đó lý do tại sao gã ta đang theo dõi chúng tôi và điên tiết hét lên .

 

“Tôi sao?”

 

Tôi đã lựa chọn mình sẽ làm những gì trước khi tôi hạ quyết tâm đến đây.

 

“Đó là sự cống hiến.”

 

Thanh đại kiếm mặc dù đã rỉ sét, nhưng so với mẩu gậy ngắn và nhẹ tênh của tôi thì đáng tin cậy hơn nhiều.

 

Tôi không thể không bật cười trước tình huống mà mình gặp phải.

 

“Chúng ta gặp nhau khá sớm… Nhưng, cũng tốt thôi.”

 

Có thể là quá muộn, nhưng không có gì là quá sớm cả.

 

Tôi tự nhủ với chính mình điều này và sau đó quay sang gã quái nhân đang gầm gừ, còn nhìn sang Sofia như để đe dọa hắn.

 

“Bằng mọi giá, phải có một người nào đó xử lý gã quái nhân này, đúng không? Kệ cha ‘Tru tinh’ nếu tôi bị đánh bại ở một nơi như thế này. Tôi sẽ không thua cuộc.”

 

“Nh-Nhưng—”

 

Dẫu biết rằng Sofia sẽ không sẵn sàng lùi bước.

 

Liệu gã quái nhân có đuổi theo con mồi đang trốn thoát của mình hay không, hoặc nếu gã ta bắt cô ấy đi và thách thức tôi, điều đó nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi ngay lúc này.

 

Điều mà tôi chắc chắn là gã ta sẽ không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa.

 

“GAAAH—!”

 

Gã ta há miệng ra táp, một chiếc răng nanh nhọn hoắt nhô ra.

 

“GGGAAAAAAAHHHHH!!!”

 

Tiếng gầm dũng mãnh của gã quái nhân xuyên thủng màn đêm, báo hiệu cho một trận chiến khốc liệt. 

 

 

 

——

 

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương