Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 6
Chương 6
Các giác quan của tôi trở nên sắc bén hơn kể từ khi đầu ngón tay chạm vào cây gậy mà tôi đã sử dụng trong suốt bốn năm qua.
Không có lý do cũng như logic nào phía sau cả, dường như tôi có thể coi đó như thể nó là tay chân của chính mình. Tôi gác lại những cảm xúc từ sâu thẳm trong mình và cầm lấy cây gậy trước mắt.
Và sau đó…
Sau vài giây im lặng, tiếng bước chân vang lên gần đó.
Thời khắc đó… là tín hiệu để tôi khởi động.
Nó đứng ở độ cao khoảng 130 cm.
Một thân hình nhỏ bé, nhỏ hơn tôi rất nhiều, tôi khẽ nhảy về phía trước, vừa lúc có một tiếng kêu ré lên vang vọng trong không trung.
“Gừ!”
Màu xanh đen như bồ hóng rất giống với màu của bóng đêm.
Tôi cố hết sức căng mắt ra để quan sát, bởi vì tạm thời tôi vẫn chưa nhìn thấy nó.
Nhưng—
“Tôi có thể nghe thấy nó.”
Tiếng lá xào xạc một cách bất thường.
Tiếng bước chân, tiếng gió rít, và… tiếng kêu khó chịu của con quái vật.
Màn đêm bao trùm cả bầu trời che khuất tầm nhìn của tôi, khiến tôi không thể nhìn rõ.
Vì vậy, tôi đã sử dụng đôi tai của mình.
Tôi kìm hãm năm giác quan cơ bản của mình lại và chỉ dùng một giác quan đáng tin cậy nhất vào lúc này.
“Ta không thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta có thể nghe thấy ngươi.”
Đúng lúc này.
Nương theo dòng suy nghĩ trong đầu, tôi vung cây gậy thẳng về phía trước một cách nhuần nhuyễn.
“Grừ- Gừ!”
“Trúng phóc.”
Ngoài cảm giác cứng rắn phát ra từ cây gậy, tôi còn nghe thấy một tiếng kêu có vẻ rất thống khổ.
Có một sự khác biệt về chiều cao giữa con quái vật và tôi, tôi cao hơn nó hoặc có thể ngược lại, và tôi đang đu từ trên cao xuống, tôi nghĩ làm như vậy thì sẽ có lợi thế hơn về sức mạnh của gió.
Rõ ràng từ thời điểm này trở đi, một bên sẽ bị phanh thây đau đớn hơn bên còn lại.
Một mùi lạ thoảng qua mũi khi tôi bước đến gần con yêu tinh hơn.
Tôi nhăn mặt trước mùi cơ thể nồng nặc bốc ra từ nó, tôi nhảy lùi về phía sau để tạo khoảng cách giữa mình và con yêu tinh, và tôi nghiêng cây gậy sang một bên.
Sau đó, ngay khi chân tôi chạm đất thêm lần nữa, tôi bật lên như một cái lò xo, dùng hết sức bình sinh đạp vào mặt đất, và bắt đầu đánh giáp lá cà một lần nữa.
“Bây giờ, chính lúc này…!!!”
Tôi vung cây gậy sượt qua cổ nó theo cái cách tương tự như trên võ đường.
Tôi làm ra vẻ như mình đang cố gắng giữ khoảng cách, nhưng thay vào đó, tôi đã tận dụng tình thế này.
Tôi giáng một đòn không thương tiếc vào một chi không được bảo hộ của nó.
“Ực! Á á á…!!!”
Một tiếng kêu rên đau đớn chầm chậm phát ra từ con yêu tinh, bởi vì nó đã bị trúng một cú đánh mạnh của tôi vào các cơ quan hô hấp của nó.
Theo quán tính, lớp thịt của nó mỏng dần đi và tôi đã tận dụng cơ hội đó, tôi nhìn lại sau lưng và nhận ra rằng tôi vẫn chưa thể đánh bại con yêu tinh, nó đang gục xuống và rên rỉ.
Tôi tung ra một đòn với ý định khiến nó bất tỉnh…
… Đó là những gì tôi muốn hành động, nhưng tôi đã thất bại.
Không thể phủ nhận việc bản thân tôi không có đủ sức mạnh, tôi đã cảm nhận điều đó qua làn da của mình và nó khiến cảm xúc của tôi trở nên tiêu cực, nhưng điều đó cũng chỉ xảy ra vào thời điểm này.
“Xin lỗi, nhưng ngay bây giờ ta không có thời gian dành cho ngươi.”
Đôi mắt đỏ ngầu của nó chứa đầy tinh thần chiến đấu quật cường, nó cứ nhìn tôi chằm chằm như thể muốn cắn chết tôi.
Nhưng tôi đã né tránh được những đòn tấn công của nó, tôi cố gắng tiếp cận nó một lần nữa mà không hề làm lãng phí một chút sức lực nào.
“Thật đau khổ khi hiện giờ bị rượt đuổi như thế này, vì vậy ta sẽ giải quyết ngươi ngay tức khắc.”
Tôi vừa nói vừa giơ cây gậy trong tay lên.
Tôi không biết sử dụng phép thuật, nhưng tôi có thể xử lý một con yêu tinh chỉ với một cây gậy.
Tôi không biết sẽ phải dùng bao nhiêu cú đánh và sẽ mất bao nhiêu thời gian để làm được điều đó.
Cổ họng của đối phương nát bấy.
Tôi đập cây gậy vào con yêu tinh vẫn đang co rúm trước khi nó kịp hồi phục.
BỐP—
Âm thanh va chạm giữa cái đầu cứng như đá của nó và cây gậy làm màng nhĩ của tôi rung lên một tiếng cứng ngắc, và ngay sau đó, mắt của nó trở nên trắng dã và nó ngã gục hoàn toàn xuống mặt đất.
***
Rõ ràng yêu tinh là những con quái vật yếu nhất.
Nhưng thể chất của chúng lại mạnh mẽ dẻo dai đến vậy.
Yêu tinh và quái nhân được so sánh giống như là trẻ sơ sinh và người lớn vậy.
Tôi thắc mắc một chút rằng liệu tôi có ổn hay không.
Tôi đã lo rằng năng lực của bản thân còn quá yếu, nhưng tôi đã đứng dậy và quay lưng lại với con yêu tinh đã bị hạ gục.
“Haah— Ah…”
Tất cả hơi thở dồn nén, căng thẳng, lo âu, trăn trở của tôi.
Tất cả đều hoạt động ăn ý.
Tôi thể hiện cảm xúc của mình bằng việc thở dài nhẹ nhõm và thả lỏng cơ thể.
Trận chiến đầu tiên của tôi.
Lần đầu tôi đối mặt với một con quái vật.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng vũ khí của mình để tấn công kẻ địch.
Cảm giác vẫn còn đọng lại trên đôi bàn tay của tôi đã chứng minh tất cả những điều này đều là sự thật.
Nếu một bên thứ ba theo dõi tình huống này, họ sẽ khẳng định rằng dù trời đất có đảo lộn cũng không thể tiêu diệt được lũ quái nhân.
Có lẽ họ sẽ ca ngợi tôi vì đã đánh bại con yêu tinh, và chỉ vậy thôi là đủ.
Chính xác thì những thiếu sót của tôi nằm ở đâu, và đó là điều tôi đang cố gắng thực hiện cho bằng được.
“… Ha— Hahaha!”
Tôi… cười.
Sở dĩ tồn tại những nhược điểm ấy là bởi vì chúng quá xa vời.
Nơi mà kiếm sĩ trong giấc mơ của tôi đang đứng quá xa.
Một loạt chiêu thức mà tôi vừa tung ra với con yêu tinh không phải là vấn đề kỹ năng, dĩ nhiên đó là một hành động bắt chước các động tác của người kiếm sĩ.
Lúc ngủ cũng như lúc thức giấc.
Tất cả không khác gì một hành động thường nhật, vì vậy tôi không nghĩ rằng mình có thể thành công.
Đối với tôi, dường như việc đánh bại quái nhân thì còn lâu mới làm được.
Ngoài ra, quái vật có cơ thể chuyên dùng để chiến đấu hơn loài người.
Sự khác biệt về chiến tích cá nhân giữa tôi và một quái nhân hạng tương đối cao là quá lớn.
“Tôi tự hỏi tại sao… Vì lý do nào đó, tôi không muốn thua cuộc chút nào cả.”
Mới chỉ được có 4 năm thôi.
Nếu chỉ là một cậu bé không ngừng quơ gậy, thì có lẽ cậu bé ấy đã không thể nào đánh bại được lũ quái nhân dù cho trời đất có đảo lộn đi chăng nữa.
Nhưng đứng ở đây là một cậu bé có trí nhớ của một kiếm sĩ lừng danh, người đã mơ ước trở thành “Tru tinh kiếm sĩ.”
Vì thế mà ngay cả kỹ xảo đánh bại một tên quái nhân cũng đã in hằn trong tâm trí tôi.
Hiện giờ tôi không thể tái hiện kỹ năng điêu luyện của kiếm sĩ đó, nhưng nếu tôi có thể thoát khỏi sự bắt chước không hoàn hảo và kém cỏi này, thì tôi có thể xoay sở được.
Nếu anh ấy tự ép bản thân mình làm điều gì đó mà anh ấy không biết cách làm, cánh tay, cơ bắp, và dây thần kinh sẽ có thể bị tổn thương vĩnh viễn.
Nhưng…
Ngay cả khi đó chỉ là bắt chước…
Thì biết đâu nó có thể biến thành một lưỡi kiếm đâm vào lũ quái nhân.
Tôi có thể thề rằng đó là sự thật.
Kỹ năng bậc thầy của một kiếm sĩ đã cống hiến cuộc đời của mình cho việc "Tru tinh" là một tấm gương sáng để noi theo.
Chính vì tôi là người duy nhất nhìn thấy điều đó nên tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng lũ quái nhân là một trở ngại không thể vượt qua.
Thế nhưng, đó là điều kiện tiên quyết để tôi vượt qua giới hạn hiện tại của bản thân.
“Chỉ là tôi… không thể tưởng tượng được rằng kiếm thuật của anh ấy lại mất đi.”
Vì săn đuổi các vì sao.
Tôi đã không ngừng rèn luyện kỹ năng cơ bản chỉ để theo đuổi ước mơ ấy.
Tôi đã tin tưởng tuyệt đối vào nó.
“Dĩ nhiên là tôi có e sợ… bọn quái nhân. Nhưng miễn là tôi có thể đạt được mục đích trở thành "Tru tinh kiếm sĩ", thì tôi không thể dừng lại ở đây. Vì vậy, hãy để mọi "nỗi sợ hãi" trở thành món ăn tinh thần của tôi!”
Sau khi vượt qua điều này, một thế giới mới sẽ mở ra, khác hẳn với thế giới hiện tại mà tôi đang sinh sống.
Đó là điều tôi cảm thấy thích thú, và đó cũng là điều mà tôi đang tự nhủ với bản thân mình.
“Bây giờ thì…”
Tôi lo lắng cho người bạn thời thơ ấu của mình, và tôi cũng không chắc chắn điều gì đang diễn ra.
“Tôi nên khẩn trương lên thôi.”
Tôi nhướng mày suy nghĩ về lũ yêu tinh có thể đang tiến gần đến ngôi làng, và tôi bắt đầu lao đi.
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook