Chương 5


 

Tình cờ tôi thấy một chiếc cuốc bị hỏng được đặt ở đó, cạnh của nó hơi cong.

 

Tôi nhặt nó lên và dùng cổ tay mình lắc thử một hai lần.


 

“Hừm.”


 

Nó đem lại cho tôi một cảm giác quen thuộc.

 

Là cảm giác của một cây gậy mà tôi đã cầm ngày này qua tháng khác, khá vừa tay và dễ chịu.

 

Tôi lờ mờ hy vọng rằng mình sẽ tìm thấy cô ấy trong căn nhà kho bỏ hoang này, nhưng chỉ hy vọng suông thì sẽ chẳng đưa tôi đến được đâu cả.

 

Ở đây không hề có dấu vết của người đến và đi, nói chi đến Sofia.


 

“ … Thôi.”


 

Tôi không có thời gian để đứng ở đây.

 

Tôi đã quyết định mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng ngay lúc đó, đã có một chi tiết nhỏ xảy ra mà người khác sẽ không thể nhìn thấy được, và điều đó khiến tôi hoảng sợ.

 

Là một kẻ thù mà tôi không quen biết, tôi chưa bao giờ đối mặt với một con quái vật.

 

Ngay lập tức tôi hiểu rằng đây là yếu tố quan trọng nhất khiến tôi thấy bất an.

 

Nhưng—


 

“Ha— haha. Hahahaha…”


 

Ngay khi tôi nhận ra rằng tôi đang sợ hãi, khóe miệng tôi bắt đầu nhếch lên khi nghe thấy tiếng cười gớm ghiếc đó.

 

Đây không phải là sự phù phiếm của tôi, không phải là giả vờ, không phải là một âm mưu, mà là sự bộc phát những cảm xúc sâu kín nhất trong tôi.

 

Tôi không thể không thích thú với hiện thực rằng chính kiếm sĩ sống trong ký ức của tôi đã nói điều đó, như thể anh ấy đang cố gắng khắc ghi điều đó vào linh hồn của tôi.

 

Tôi không thể nhịn được cười.

 

“Sợ hãi là điều khiến một kiếm sĩ trở thành chính mình, và không có chỗ phát triển cho những người không làm như vậy. Cảm xúc thúc đẩy sự phát triển của một người là nỗi sợ hãi”, và vì vậy, tôi tán thành điều đó. Anh có nghĩ rằng những người sợ hãi là những người yếu đuối không? Cứ nói bất cứ điều gì anh muốn, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình. Vì sao ư? Bởi vì “nỗi sợ hãi” này của anh sẽ là thức ăn của tôi… nguồn dinh dưỡng của tôi. Chao ôi! Cảm ơn anh đã cho phép tôi được sợ hãi. Và nhờ vào anh…

 

—Mà tôi có thể leo lên những đỉnh cao hơn nữa.”

 

Cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong tâm trí là "hoảng sợ."

 

Hầu hết mọi người sẽ không quá tích cực về cảm xúc đó, nhưng những cảm xúc đó đã thúc đẩy tôi khao khát trở nên mạnh mẽ. Đó là tất cả những gì trong đầu tôi.

 

Và vì thế, tôi đã bật cười

 

Tôi vỡ òa trong sự vui sướng, thích thú và hạnh phúc.

 

“Tôi sẽ khẳng định điều đó. Thật vậy, cảm giác này không nên bị nén xuống. Ngược lại, tôi nên giữ nó một cách hết sức cẩn trọng.”


 

Tôi cảm thấy sợ hãi, vô cùng khiếp sợ.

 

Vì vậy tất cả những lý do bật ra đều bị làm ngơ bởi ham muốn trở nên mạnh mẽ của tôi.

 

“Vâng… Chuyện này không tệ nhỉ. Tiếp tục vung kiếm tới những đỉnh cao vời vợi, hay đấy, xét cho cùng thì cảm giác này cũng tốt.” 

 

Điều đó khá là an ủi.

 

Cảm xúc của tôi, "nỗi sợ hãi" của tôi được bao bọc trong niềm vui sướng, và cảm xúc phấn khích tràn ngập cơ thể tôi.

 

Điều hối tiếc duy nhất là tôi ước mình có một thanh kiếm trong tay ngay lúc này, vì tôi cảm nhận được tất cả sự nóng bỏng và kích thích này.

 

Nương theo cảm xúc của mình, tôi nắm chặt cây gậy với sức sống mãnh liệt.

 

“Điều này thật sự… rất tốt.”

 

Tôi tự lẩm bẩm rồi quay lưng ra khỏi căn nhà kho.

 

Tôi rời xa ngôi làng hơn và tiến lại gần con sông, tôi nghĩ Sofia sẽ trốn ở nơi giống hang động mà cô ấy nói đã từng trú mưa.

 

Tôi đã có một ý tưởng chung chung về những khả năng có thể xảy ra, và tôi bắt đầu bước đi.

 

Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với cha mình, người đã khăng khăng bắt tôi ở nhà, nhưng đường về nhà là điều cuối cùng mà tôi muốn nhìn thấy.

 

Những bước đi của tôi chẳng có lấy một tia chần chừ.

 

“Gừ…!”

 

Một con yêu tinh với làn da xanh đen kêu lên khiến màng nhĩ của tôi như muốn rách ra.

 

Tiếng kêu có vẻ thưa thớt và không biết từ đâu, tôi thấy tim mình như thắt lại.

 

Tôi mất khoảng mười phút để đi bộ từ làng ra bờ sông.

 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những con quái vật vào ban ngày, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể nghe thấy tiếng kêu đặc biệt của chúng phát ra từ khắp mọi nơi.

 

Tôi không thể nhìn thấy chúng, và bây giờ tôi mới nhận ra sự thật rằng chỉ riêng sự hiện diện của chúng đã làm tinh thần tôi kiệt quệ .

 

“Điều này khó hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi…”

 

Có một sự căng thẳng tột độ khi bạn không biết lúc nào mình sẽ bị tấn công.

 

Nó cứ kéo dài không dứt, khiến sự mệt mỏi trong tinh thần của tôi càng gia tăng.

 

Liệu có bị phát hiện hay không? Tôi đã nghĩ vô số lần liệu mình có bị tấn công hay không, nhưng sự căng thẳng bỗng nhiên kết thúc.

 

“Gừ…”

 

Đó là lúc tôi đối đầu với kẻ địch.

 

“Dĩ… nhiên. Tôi thật sự không thể chỉ đi ngang qua, phải không?”

 

Tôi sẽ thách thức lũ quái nhân.

 

Đó là lý do tại sao tôi quyết định không lãng phí năng lượng của mình vào một con yêu tinh.

 

Tôi có cảm giác ở đâu đó trong lòng mình không muốn chiến đấu hơn là những gì tôi thật sự đã làm.

 

Nhưng không có lý do gì để mong muốn đó trở thành hiện thực.

 

Và do đó, ngay trước mặt tôi, cái nhìn xuyên thấu của một kẻ đi săn đang nhắm vào con mồi của mình, một đôi mắt đỏ rực phóng về phía tôi.

 

Vũ khí giống như chiếc gậy hơi lắc lư, như thể nó đang nhắm vào tôi.


 

Tôi thở ra một hơi. 

 

Tôi thở dài thườn thượt, như muốn đào thải tất cả sự căng thẳng đang tích tụ trong mình.

 

Tôi càng đợi lâu, càng có nhiều yêu tinh rải rác xung quanh tụ tới.

 

Tôi phải kết liễu con yêu tinh trước mặt càng nhanh càng tốt.

 

Tôi thốt lên một câu để xoa dịu trái tim đang đập nhanh của mình.

 

“Ta đến đây.”

 

Tôi tự ý thức được rằng mình có rất ít hoặc không có sức mạnh cơ bắp, cũng như không có bất kỳ kỹ năng nào.

 

Tất cả những gì tôi có thể làm là bắt chước.

 

Điều tôi phải làm là giáng cho nó một đòn, nhưng tôi sẽ phải hiện thân.

 

Tôi đã vẽ đi vẽ lại hành động sắp làm trong đầu, và tôi đã quyết định mình sẽ làm gì ngay khi vung kiếm.

 

TL/Lưu ý: Thanh kiếm mà anh ấy đang nói đến là cây cuốc mà anh ấy đã nhặt ở đầu chương này.

 

Đó là lý do tại sao…

 

“Ta sẽ kết liễu ngươi ngay lập tức.”

 

Tôi kiêu ngạo tuyên bố với con quái vật.

 

——

 

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương