Tru Tinh Kiếm Sĩ
Chapter 21

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 21


 

Trên thế giới này còn điều gì chân thật hơn thế này nữa đây?


 

Sau khi chia tay Viera Islebark, tôi trở về nhà với tấm bản đồ trên tay. Sau đó, tôi suy nghĩ thật kỹ để viết một lá thư cho Sofia.


 

Chỉ là… trên thế giới này còn điều gì chân thật hơn nữa cơ chứ?


 

Đã nhiều năm trôi qua và tôi bắt đầu tự hỏi.


 

Niềm đam mê cháy bỏng này của tôi có bao nhiêu phần là thật?


 

Ai đó đã bảo tôi…


 

Rằng họ không hiểu tại sao tôi lại sẵn sàng chọn một con đường mà tôi biết chắc sẽ làm tôi tổn thương…


 

Ai đó đã bảo với tôi…


 

Rằng tôi thật điên rồ.


 

Và ai đó nói rằng…


 

Thanh kiếm mà tôi cầm trên tay sẽ không bao giờ có thể giết chóc được bất cứ thứ gì.


 

Họ cho rằng tôi bị ám ảnh bởi một kẻ vô danh nào đó.


 

Tôi đã khao khát và mơ về nó biết bao nhiêu lần.


 

Và tôi muốn được giống như trong giấc mơ của mình.


 

Tôi cho rằng đó là một động lực hoàn toàn chính đáng, nhưng không hiểu sao, tôi lại không nhận được sự đồng tình của những người xung quanh.


 

Con người là những sinh vật kỳ lạ.


 

Nếu những người xung quanh nói với bạn rằng bạn bị điên, dù cho đó chẳng phải sự thật, thì cuối cùng bạn cũng sẽ dần dần tin vào điều đó.


 

… Những nghi ngờ đó đang bao trùm lấy suy nghĩ của tôi.


 

“Tôi cảm thấy, chỉ cần tôi tiếp tục kiên trì, tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ nghiệm ra được.”


 

Cơ mà, tôi chỉ chắc chắn một điều.


 

Rằng tôi thiết tha được trở thành “Tru tinh kiếm sĩ” theo mong muốn của riêng tôi.


 

Không một ai có thể ngăn cản được việc tôi thật sự khao khát trở thành người như vậy.


 

Để bắt đầu, cách duy nhất để tôi đạt được ước mơ là tiếp tục cố gắng vươn tới nó.


 

Dẫu cho có bao nhiêu người nói rằng điều đó là phi lý đi chăng nữa, trừ khi tôi sẵn sàng vượt qua giới hạn của bản thân, nếu không tôi sẽ không thể trở thành “Tru tinh kiếm sĩ” chứ đừng nói đến việc vượt qua họ,


 

“Không, ngoài việc đi theo con đường này, tôi không còn cách nào khác.”


 

Suy cho cùng thì tôi muốn trở nên thật mạnh mẽ.


 

Chỉ cần tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ đạt được ước mơ của mình.


 

Tôi sẽ có cơ hội để chứng minh cho mọi người thấy rằng Tiêu diệt các vì sao là hoàn toàn có thể.


 

… Nhưng mà tôi biết.


 

Thành thật mà nói, tôi biết rằng tôi có phần lạc lõng so với những người khác, và những tiêu chuẩn của tôi hoàn toàn khác so với của họ.


 

“… Để trở thành Tru tinh kiếm sĩ, tôi cần phải có những cơ hội. Nếu tôi không sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ thứ gì mạnh hơn tôi, tôi sẽ không thể vượt qua được bức tường ngăn cách.”


 

Tôi đã thấy bóng dáng của người kiếm sĩ, và tôi hiểu rõ điều này khi ánh mắt chúng tôi giao nhau.


 

Tôi biết mình không nên để tuột mất cơ hội này.


 

Không cần phải nói thêm, Viera Islebark đối với tôi giống như vàng, là hiện thân cho những giá trị bao quanh cô ta.

 

“Tôi có một hình mẫu để noi theo… Bắt đầu là một kiếm sĩ hạnh nhất.”


 

Vậy nên tôi không mong rằng sẽ được người khác hướng dẫn.


 

Bởi vì, khác với mọi người, tôi tin rằng kỹ thuật “Tru tinh” là phương pháp tối ưu.

 

***

 

“Nhưng mà có một sự khác biệt rõ ràng giữa tôi và người kiếm sĩ trong giấc mơ của mình, một điểm thiếu sót chí mạng.”


 

—Đó là kinh nghiệm và kiến ​​thức.


 

Những ký ức tôi có qua những giấc mơ, từ đầu đến cuối, đều là ký ức về những trận chiến.


 

… Chúng là những kỷ niệm chiến đấu của một người đàn ông có tài năng thiên bẩm.


 

Điều duy nhất mà tôi học được từ cuộc đối đầu đầy nguy hiểm với gã quái nhân đó.


 

Đó là tôi không giống với người kiếm sĩ trong giấc mơ của mình.


 

Và đây là một sự thật vô cùng hiển nhiên.


 

Tôi đã đợi suốt hai năm chỉ để tìm hiểu về giới hạn của bản thân.


 

Để trở thành Tru tinh kiếm sĩ, tôi cần phải biết giới hạn của mình trong khi xung quanh tôi vẫn còn người để tôi có thể dựa vào.


 

“Ngày càng có nhiều lý do để tôi không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này… Tôi hiểu rõ giới hạn của mình và tôi nhất định sẽ vượt qua chúng. Ngay cả khi tôi không đủ mạnh mẽ để thực hiện ước mơ của mình, đó là lý do tôi ở đây.”


 

Như vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi đường vòng, vượt qua các trở ngại và trở nên mạnh mẽ hơn.


 

Đây chính là cơ hội hoàn hảo đối với tôi.


 

“… Không quan trọng việc tôi có đủ mạnh mẽ hay không để bắt đầu, tôi muốn tự lo liệu cho bản thân mình. Miễn là tôi có thể chứng minh 'khát vọng' của mình là bền vững nhất, đó là điều quan trọng đối với tôi.”


 

Tôi muốn mọi người biết đến nó.


 

Tôi muốn sử dụng thanh kiếm của mình và chứng tỏ với mọi người rằng kỹ xảo “Tru tinh” là mạnh nhất.


 

Tôi cười khúc khích và tự hỏi liệu còn ai khác ngoài tôi hiểu được chân lý của một niềm tin trẻ con như vậy không.


 

Tôi nhìn vào cửa sổ phòng và thấy bản thân tôi phảng phất ở đó.


 

Tấm kính phản chiếu một đôi mắt kiên định tựa như trong giấc mơ của tôi.


 

Dường như một khi tôi đã quyết định con đường đúng đắn cho bản thân, tôi sẽ kiên định với nó tới cùng.


 

Tôi thực sự rất đau đớn và vô cùng khó chịu khi tôi cố gắng bào chữa và tưởng tượng rằng đó cũng là vì lợi ích chung của làng, chỉ để có thể kiên trì với những gì tôi muốn.


 

“Aaa… Tôi thật sự hết thuốc chữa mà…”


 

Tôi giữ lấy tấm bản đồ họ đã giao, và biết rằng Sofia sẽ rất thất vọng về tôi.


 

“Tôi biết điều đó là vô vọng, nhưng tôi không thể dừng lại.”


 

Nếu muốn bạn có thể cho rằng đó là bản năng.


 

Cảm giác nóng ran không thể giải thích được trong tôi như không ngừng xác nhận quyết định này, hầu như không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.


 

Cha tôi nói rằng tôi sẽ chết nếu tôi đi và chấp nhận chế độ của Viera Islebark.


 

Tôi nghĩ ông nói thật, bởi ông chưa từng nói dối tôi bất kì điều gì.


 

Ông biết tôi vô cùng trong sạch và trung thực, vậy nên ông hiếm khi nói dối tôi.


 

Do đó điều đó chắc chắn là sự thật.


 

Cơ mà-


 

Còn…


 

“Tôi có thể chết sao? Thật là một trở ngại khó khăn để trở thành ‘Tru tinh kiếm sĩ’. Chiến thôi!”


 

Tôi biết rằng đạt được ước mơ là một kỳ tích xa vời, nên càng có nhiều lý do để tôi chấp nhận thử thách.


 

Chính vì đã được thông báo rằng tôi sẽ chết nên tôi đã đâm đầu về hướng ngược lại; tôi chỉ có thể nói rằng đó là một việc hoài công vô ích, mặc dù việc đó là của tôi.


 

Vì thế…


 

“Tôi xin lỗi, Sofia. Tôi sẽ đi đường vòng một chút.”


 

Sau đó, tôi gấp lá thư đang viết và cất vào ngăn kéo.


 

Nếu họ biết rằng tôi không muốn đến thủ phủ sớm, họ chắc hẳn sẽ mở và kiểm tra nơi đó.


 

“Con cũng vô cùng xin lỗi cha.”


 

Tôi nhét tấm bản đồ vào túi sau, trong lòng lẩm bẩm tất cả những lời xin lỗi.


 

Xin lỗi vì là một cậu bé đã rắc rối lại còn quay lưng lại với tất cả những lo lắng đang dồn lên mình.

 

 

 

——

 

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương