Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 20
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 20
“—Mọi thứ đều vì mục đích của việc ‘Tru tinh’”.
Qua đó, tôi đúc kết lại lời nói của mình.
Tuy nhiên, cái cau mày chỉa vào tôi dường như nói lên rằng cô ấy không hiểu ý nghĩa đằng sau những gì tôi vừa nói.
Nhưng dẫu có như vậy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ lòng.
Nói ra thành lời khiến tôi thậm chí còn kiên định hơn nữa.
Tôi đã hiểu ra rằng “lòng tham” đã thúc đẩy tôi trở thành một người, bất kể tôi đã đi bao xa hay tôi cố gắng như thế nào, cũng chỉ dẫn đến việc trở thành “Tru tinh kiếm sĩ”.
“…‘tiêu diệt các vì sao’…”
Một vài từ khá vang dội trong cảnh đêm yên tĩnh.
Tôi cũng thấy rõ, giọng cô ấy có chút gì đó hoang mang.
“…Tôi không biết gì về truyền thuyết như vậy, nhưng trên thế giới này không có hành động ngu xuẩn nào bằng hành động man rợ.”
Đó là sự thật.
Tôi thừa biết điều ấy.
Nhưng nếu có cơ hội để tôi trở nên mạnh mẽ, tôi muốn nắm bắt nó.
Và nếu thật sự có cơ hội ấy, tôi sẽ không hề do dự để làm như vậy.
Suy cho cùng, có một “giới hạn” đối với thời gian được trao cho một người.
“Nhưng nếu cậu muốn đi, không có lý do gì để tôi phải khăng khăng từ chối cả.”
Phải như thế thôi.
Ngay từ đầu, cô ta là người đã yêu cầu nhân lực mà.
“Nhưng tôi phải nói với cậu rằng, tôi chưa bao giờ nghe nói có bất kỳ ai dưới sự chỉ huy của tôi có thể trở thành ‘Tru tinh kiếm sĩ’ cả”.
Nói cách khác, “tiêu diệt các vì sao” là mục tiêu cuối cùng.
Đó là một khao khát tồn tại ngoài tầm với của tôi.
Vì vậy, tôi hiểu rằng ngay cả khi tôi có thể hoàn thành việc tiêu diệt lũ quái vật ở Minaura lần này, tôi vẫn chưa phải là Tru tinh kiếm sĩ.
…Nói cách khác, đây chỉ là thực hiện nhiệm vụ mà thôi.
Để đạt được điều mình muốn, tôi biết rằng tôi phải mạo hiểm mạng sống của mình để vượt qua “giới hạn” của bản thân hoặc hơn thế nữa.
Và tôi phải làm điều đó nhiều lần, từng bước, từng bước một.
Bằng cách dấn thân vào những phong tục tập quán được coi như giống một kẻ liều mạng, cuối cùng tôi đã có thể đứng trên một sân khấu mà tôi có thể chạm đến ước mơ của mình.
Bởi vậy…
“Tôi biết điều đó.”
Tôi chỉ trả lời vỏn vẹn có nhiêu đó thôi.
Đáp lại câu trả lời đơn giản và ngắn gọn của tôi, câu hỏi “Vậy tại sao?” không bao giờ đến.
Đối với Viera Islebark, tôi chỉ là một tên dân đen điên rồ, và tôi không phải là người mà cô ấy quan tâm.
“Tôi biết rồi.”
Vẫn là bằng một giọng điệu thờ ơ trong lời nói của cô ấy.
Ngay sau đó, cô ấy chuyển sự chú ý sang các vệ binh đi cùng mình và yêu cầu một điều gì đó.
Ngay khi cô ấy làm vậy, một vệ binh tiến lại gần tôi, đưa cho tôi một tấm bản đồ mà anh ta đã trải rộng ra và dụi vào ngực tôi một nửa.
“Có một thị trấn tên là Minaura ở phía tây nam của khu vực này. Nếu cậu đã chấp nhận tham gia, vui lòng đến đó trước ngày trăng tròn. Nếu cậu chết trên đường đến đó, chúng tôi sẽ đơn giản cho rằng cậu đã không tuân thủ mệnh lệnh.”
Lúc đó Viera đưa mắt nhìn mặt trăng lấp ló trên mái tóc một lúc và tuyên bố như vậy.
Bản đồ đã được mở từ trước, cho thấy rằng có một quãng đường thuận lợi từ làng của tôi đến Minaura.
Trừ khi một người cực kỳ may mắn, nếu không, anh ta chắc chắn sẽ gặp phải quái vật trên đường đến đó.
Nói cách khác, đó là một bài kiểm tra.
Điều động nhân lực… Nhưng tôi không chắc sẽ gọi một người như vậy nếu họ thậm chí không thể đánh bại quái vật trên đường đến đó.
Cha tôi ắt hẳn sẽ chết nếu ông ấy đi, và có lẽ đây là lý do tại sao ông lại nói chuyện với tôi kiểu vậy.
Nhưng—
“Tôi hiểu rồi.”
Điều đó không làm tâm trí tôi lung lay.
Niềm đam mê mãnh liệt trong mắt tôi sẽ không hề giảm đi.
Chỉ có người vệ binh đưa bản đồ cho tôi là hơi ngạc nhiên trước lời nói không một chút do dự của tôi.
“Được rồi, chúng ta vẫn còn một số việc phải làm.”
Sau đó, cô ta quay lưng lại với tôi và bước đi, từng bước một hướng đến một nơi nào đó.
Hai người bạn đồng hành của cô ta nhìn tôi và cũng lập tức đi theo cô ta.
Bóng dáng của ba người càng lúc càng nhỏ dần.
Tôi nhìn theo họ một lúc, rồi lại nhìn lên bầu trời sau khi thấy họ đã hoàn toàn tan vào bóng đêm.
Ánh trăng vẫn còn hơi khuất sau những đám mây, chiếu sáng vào người tôi.
Có lẽ vẫn còn 20 ngày nữa mới đến ngày trăng tròn.
Với tốc độ này, ngay cả khi tôi có đến đó muộn hơn một chút cũng chẳng sao cả.
…Có lẽ tôi nên viết một lá thư xin lỗi Sofia.
Với những suy nghĩ này trong đầu, tôi ngước nhìn bầu trời và đứng yên.
Ánh mắt tôi không phải bị thu hút vào vầng trăng khuyết, mà là những ngôi sao đang tỏa sáng ngay bên cạnh nó.
——
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook