Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 18
Chương 18
“Ta biết điều này xảy ra là lẽ đương nhiên, nhưng ta không ngờ rằng họ sẽ đến trong thời gian con vẫn còn ở trong làng. Bây giờ không có cách nào để che giấu nó cả, vì vậy, ta sẽ nói với con… Con biết đấy, những gì con thấy là… sự quấy rối đến từ người dân của thủ phủ hoàng gia.”
Tôi trở về nhà một cách bất đắc dĩ và miễn cưỡng, sau khi được yêu cầu.
Cuối cùng thì cha tôi cũng về đến nhà, và nói với tôi bằng vẻ mặt chua xót.
“… Quấy rối?”
“Ừ… Hoặc là chúng tôi phải cử người từ làng của mình, nếu không họ sẽ tăng thuế, đó là điều họ thường làm với chúng tôi.”
Mặc dù chúng tôi sống ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh như vậy, nhưng chúng tôi vẫn phải đóng thuế cho thủ phủ.
Tôi biết điều này, bởi vì tôi đã có cơ hội được nghe trưởng làng Alec kể về nó vài lần rồi.
…Tôi cũng biết rằng, nếu chúng tôi từ chối yêu cầu của họ, chúng tôi buộc phải trả thêm tiền thuế.
Và từ cách nói chuyện của cha tôi, nếu chúng tôi cả gan kháng cự… chúng tôi chắc chắn sẽ chết.
Tiến cử người khác trong khi ta biết trước họ sẽ chết.
À… Ra là vậy.
Họ thật là bất chính mà.
Nếu đó là những gì họ dự định làm, ngôi làng này chắc chắn sẽ bị đập phá.
Còn nếu rơi vào trường hợp đó, chúng tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là từ chối yêu cầu của họ và nộp thêm tiền thuế.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là âm mưu hữu dụng nhất.
“Hãy nghe cho kỹ đây, Julius. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng dính líu đến Công chúa Chiến binh — Viera Islebark. Ta nghe nói, hầu hết các vệ binh phục vụ cô ta đều chết trong vòng vài tháng, và những người thay thế họ đã được chỉ định lại trong khoảng thời gian đó. Cô ta được biết đến với biệt danh ‘Tử thần.’”
Cha tôi nhấn mạnh về tỷ lệ tỷ vong cao như thế nào, và có tin đồn Viera Islebark đã giết đồng minh của mình ra sao.
“…Cha nắm bắt thông tin khá đầy đủ đấy, thưa cha.”
“…Rốt cuộc thì tiếng xấu của người phụ nữ đó thậm chí còn đến được tận ngôi làng hẻo lánh như thế này. Nếu con hiểu những điều cha vừa nói, hãy quên chuyện của ngày hôm nay và rời khỏi nơi này vào ngày mai. Cha không nghĩ có bất kỳ sự may rủi nào, nhưng nếu con lọt vào mắt xanh của cô ta, con sẽ có kết cục theo cách rất tệ.”
Bất chấp tất cả những lời trao đổi đó, cha tôi tin chắc những gì ông ấy nghĩ trong đầu sẽ không xảy ra… và không hiểu sao tôi đã biết lý do.
Người phụ nữ đó, Viera Isebark, có lẽ là một kiểu người không quan tâm đến người khác một cách hết thuốc chữa.
Tôi đã nghĩ cô ta giống như một con búp bê nhưng ngay từ ấn tượng đầu tiên của mình - có lẽ tôi đã sai.
“Hãy cho tôi biết, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đi cùng Viera hay bất cứ điều gì cô ta có thể gây ra?”
Một cảm giác thất thần hiện rõ trên khuôn mặt của ông ấy, như thể ông ấy vẫn đang đăm chiêu sau khi nói hết những điều cần nói, và ông ấy nhìn tôi với vẻ cáo buộc.
Theo sau đó, là một tiếng thở dài.
“Có một thị trấn tên là “Minaura” nằm ở phía tây nam của ngôi làng này. Một nơi bị tàn phá bởi lũ quái vật thường xuyên xuất hiện ở vùng lân cận, và Viera Islebark là một trong những người có nhiệm vụ đánh bại những con quái vật như đã nói đó… Mặc dù cô ta đã nói như vậy, nhưng cô ta có thể sử dụng con như giẻ rách khi con chiến đấu với chúng.”
Phải chiến đấu cho đến khi tất cả lũ quái vật bị đàn áp.
Điều đó có nghĩa là hầu hết những người chiến đấu ở đó sẽ không còn sống để chứng kiến kết cục thất bại của lũ quái vật…hoặc giống như cha tôi đã nói, vậy nên tôi bỗng nhiên thắc mắc.
Nếu đa phần mọi người đều chết, vậy tại sao Viera Islebark vẫn bình an vô sự cơ chứ?
Thật khó tin rằng đây là lần đầu tiên cô ta đến ngôi làng này, nếu xét theo cách mà cha tôi đã nói.
Hơn nữa, sẽ rất hợp lý nếu cô ta chỉ dẫn đường trong bóng tối, nhưng thật khó tin là cô ta sẽ làm như vậy với ngoại hình của mình, theo những gì mọi người nói, cô ta được miêu tả như một kiếm sĩ.
“Ngay cả khi ta sai, cũng đừng vô cớ làm điều gì, Julius. Ta không muốn con chết, hiểu không?”
***
Tôi biết rồi.
Vậy lý do tại sao cha tôi lại bảo tôi phải chờ hai năm cơ chứ.
Nhưng, sự ham muốn của tôi…
Nó đang cản đường.
Tôi biết trong đầu rằng Sofia đang đợi tôi ở thủ phủ, và cha tôi đã dạy tôi cách sinh tồn.
Nhưng cơn sốt “Tru tinh” vẫn không ngừng cản trở nỗ lực đưa ra quyết định bằng lý trí của tôi.
Mạnh mẽ lên nào.
Hãy vượt qua những bức tường mọc lên trước mặt mình.
Phá bỏ giới hạn của bản thân.
Những lời thì thầm đó vang lên bên tai tôi.
Tôi biết rằng những người bình thường cần phải có kinh nghiệm và kỹ năng không thể tưởng tượng được để trở thành “Tru tinh kiếm sĩ”. Và cách đây hai năm tôi đã tận mắt học được rằng, để đạt được dù chỉ một phần nhỏ, tôi phải đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm. Bởi vì nếu không…
Tôi sẽ không đến được đích.
Nếu tôi không chấp nhận rủi ro thích đáng, và đầu hàng bản thân trước những nỗ lực đấu tranh và chống lại nó, tôi sẽ không thể nào thực hiện được nguyện vọng của mình.
Một giọng nói xa lạ cứ thì thầm vào trái tim tôi.
Một giọng nói phát ra những lời thì thầm ghê tởm với sức thuyết phục nhất định.
Và tôi cam đoan rằng giọng nói này sẽ không ngừng rỉ tai, cho đến khi tôi gật đầu và tuân theo những gì nó nói.
“…Julius.”
Cha tôi nghiến răng chắc nịch.
Lý do là tôi đã không trả lời ông ấy.
Ông ấy biết rằng hai năm trước, tôi là một kẻ liều mạng phải đối mặt với một gã quái nhân, mà không có kiếm trong tay, và đó là lý do tại sao biểu hiện của ông ấy trở nên nhăn nhó hơn bao giờ hết.
…Ông ấy không cần phải nhìn tôi như vậy.
Nhưng trong đầu tôi biết, mọi chuyện chỉ do lỗi của bản thân mà ra.
Tôi mong mỏi và khát khao trong cô độc.
Tôi đặt nó làm lý tưởng cho riêng mình.
Tôi sợ rằng tôi không thể đến được đích.
Tôi chỉ đang bị nghiền nát bởi khát khao ích kỷ là muốn trở thành “Tru tinh kiếm sĩ”.
Tôi chỉ đang gặp rắc rối bởi nó.
“Con… biết. Con hiểu điều cha đang nói, thưa cha”.
Vào thời điểm tôi gặp sự cố gã quái nhân, tôi đã có một mục tiêu rõ ràng:
Để cứu Sofia.
Tôi có thể bỏ chạy nếu tôi muốn, nhưng tôi có lý do để đối đầu với gã ta.
Nhưng lần này, tôi không có lý do nào cả.
Giống như tôi đang cố ép bản thân mình chấp nhận, thì bỗng nhiên có điều gì đó lấn át mọi thứ.
Có rất nhiều lý do, hay vì ma quỷ thì thầm với tôi.
Ít nhất thuế đánh vào làng của tôi sẽ không tăng lên, miễn là tôi đi cùng với họ.
Tôi có thể đến thủ phủ và lao vào ngục tôi như bất kỳ ai.
Nhưng điều đó có làm tôi hạnh phúc không.
Chắc chắn niềm hạnh phúc sẽ đến mỗi ngày.
Nhưng rồi, “Tru tinh” sẽ chỉ là một giấc mơ, vì một ảo giác được thâu nhận bằng tai đến từ nơi vô định đang chế nhạo tôi.
Sau đó tôi hoàn toàn thấu hiểu.
Lý do tại sao tôi muốn đi cùng Viera mà không hề do dự, bất chấp hiện thực là Sofia đang đợi tôi.
Đó là bởi vì tôi biết rằng, một nơi nào đó trong trái tim mình mách bảo tôi phải đi.
Tôi nghĩ đó là do tôi muốn một loại rào cản nào đó… một bức tường để vượt qua.
Bức tường cản đường tôi phải cao hơn và lớn hơn.
Đó là những gì tôi học được từ trận chiến với gã quái nhân.
“Con thật sự đã ghi nhớ những điều đó, vì vậy đừng lo lắng ạ”.
Tôi thốt ra những lời nói không có một chút thuyết phục nào cả.
Nhưng tâm trí tôi chỉ tập trung vào những gì mình vừa nói, chứ không phải vào cha tôi…
Và đó là Viera Islebark, ‘Công chúa chiến binh’.
Người có lý do để kiểm soát làng của tôi trong tầm tay.
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook