Tru Tinh Kiếm Sĩ
Chapter 16

Chương 16


 

Tiếng thở hoà cùng tiếng ngáy của cô ấy khiến màng nhĩ tôi rung lên liên tục trong khi chẳng thể làm gì ngoài việc nằm yên đó.

 

Dẫu biết xoay người cổ sẽ bị đau nhưng tôi vẫn cứ hướng ánh mắt xuống để nhìn vào cô ấy một cách chăm chú.

 

“Này— Sofia.”

 

Tôi nói với Sofia, người đang giả vờ ngủ say như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

 

“Cậu còn thức phải không?”

 

“……”


 

Tôi nói với cô bạn thời thơ ấu, người đang vờ đi là đã ngủ nhưng đôi mắt dường như đã lên án cô ấy vậy.

Và ngay lập tức, cơ thể của cô trở nên cứng đờ.

 

Mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cơ thể lại ngừng cử động một cách gượng gạo như thể đồng tình với những lời tôi vừa nói.


 

“… Cậu nghĩ chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi hả?”


 

Có lẽ vì tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ.

 

Chắc là bởi chúng tôi nhìn thấy nhau mỗi ngày, đến mức gần như là một gia đình nên mới hiểu thấu nhau ngay lập tức.


 

“… Chà, tôi hiểu tại sao cậu cảm thấy khó nói chuyện với tôi lúc này. Nhưng tôi sẽ nói với cậu một điều, tôi không trách cứ gì cậu, chứ đừng nói đến việc tức giận với cậu. Tôi bị thương này là do bản thân tôi, vì vậy, cậu không cần cảm thấy tội lỗi, Sofia.”


 

Tôi không hề có ý định trốn chạy, gã quái nhân đã đứng trước mặt tôi, đã có rất nhiều cơ hội để có thể trốn thoát nếu tôi muốn.

 

Nhưng tôi đã không làm như vậy.

 

Và sự thực là, tôi đã đưa ra một lựa chọn có thể coi là quá đỗi ngu ngốc, đó là đối mặt với kẻ thù của mình chỉ bằng một cây gậy trên tay.


 

“Không có gì cần cậu phải lo lắng cả.”


 

Tôi bướng bỉnh cười.

 

Tôi biết rằng, Sofia đã tự trách bản thân và nghĩ rằng tất cả là lỗi của cô ấy, nhưng theo quan điểm của riêng mình, những vết thương mà tôi phải chịu đựng, cảm giác như mang lại cho tôi ích lời gì đó…

 

Đương nhiên, không phải tôi thích cảm giác đau đớn hay là thích bị thương— chỉ là những vết thương này quả thực là đúng lúc trước những gì chuẩn bị xảy ra.

 

Và tôi đã học được một điều sau sự cố gã quái nhân.

 

Tôi học được rằng, để đi đến tận cùng của con đường - biết cách để giải quyết vấn đề thì tôi phải coi “nỗi đau” như là một trải nghiệm quý giá, và khắc sâu nó trong tâm trí.

 

Nếu tôi muốn trở thành “Tru Tinh Kiếm sĩ”, trải nghiệm đó tuyệt đối là một trong những bài học quý báu, và nhờ có gã quái nhân, tôi mới nhận ra điều đó.


 

Tất cả những vết thương là đúc kết từ những suy nghĩ thơ ngây của tôi.

 

Có lẽ là bắt buộc phải như vậy, nhưng tôi nghĩ rằng, không sai khi nói tôi đã nhận những tổn thương này là vì bởi sự lựa chọn của chính mình…

 

Đây là… những suy nghĩ của tôi, những suy nghĩ chân thực nhất.

 

Không phải một cảm xúc giả tạo, mà là những lời nói chân thành.


 

“Tôi không cố gắng an ủi cậu đâu, đây chỉ là sự chia sẻ của tôi mà thôi. Vì vậy, không cần quá kích động về việc này.”


 

Cô ấy ngừng vờ ngủ, cơ thể cứng đờ lại, nghiêng đầu nằm ngủ.

Ngay khi tôi nghĩ rằng cô ấy làm như vậy— cô lặng lẽ khóc.


 

Tôi hơi bối rối, chỉ là những lời nói của Lilea vụt qua trong đầu tôi.


 

—Cậu có thể chết, dù chỉ mắc một sai lầm nhỏ.


 

Tôi cười khúc khích khi nhận ra những lời nói đó.

 

“Đó là một trải nghiệm tốt và có giá trị đối với tôi. Tôi thừa nhận là đã mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng tôi đã nhận được rất nhiều bài học bổ ích đó.”


 

Theo những gì tôi được biết, cuộc chiến đó đáng để tôi liều mạng và để từ đó nhận ra những giá trị chân chính.

 

Nhưng đó chỉ là với tôi.

 

Mặc khác, lời nói của tôi không chạm đến được Sofia, người có lẽ đang chắc chắn rằng tôi đã suýt chết vì cô ấy, đến mức cô ấy không thể kìm nén cảm xúc của riêng mình

 

Những suy nghĩ của cô trôi theo dòng chảy…

 

Và nói thật là, tôi cảm thấy muốn khóc, tôi băn khoăn không biết mình nên làm gì.

 

***

 

“…Hây-daaa…”


 

Đó là lỗi của tôi, vì đã khơi mào câu chuyện.

 

Quyết định rời khỏi làng của Sofia là nguyên nhân trực tiếp.

 

Nhưng lý do tại sao tôi lại hành động như vậy lại tuyệt đối là do bản thân tôi.

 

Vì vậy, nếu cần nói cho ra nhẽ, thì tất cả hiển nhiên do lỗi của tôi.

 

Thôi kệ vậy, điều đó thật phiền phức mà.


 

“Cậu đã nhầm lẫn ngay từ đầu. Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi, một thanh niên trai tráng sức dài vai rộng, có ý định trở thành “Tru Tinh Kiếm sĩ” lại chết dưới tay một gã quái nhân ở một nơi như thế cơ chứ?”


 

Quả thật, tôi đã tự tin thái quá.

 

Tôi nghĩ, sẽ là đúng đắn khi nói chuyện với Sofia như thể không có chuyện gì đáng lo ngại cả.


 

“Tôi đã nói với cậu rồi, đúng không? Tôi sẽ chiến thắng. Ít nhất, cậu cũng nên tin những lời của người bạn nối khố của cậu chứ.”


 

Và thế là, tôi đã nói với cô ấy rằng, đừng có làm như không khí của đám tang vậy.

 

Tôi đoán ai đó hẳn đã nói với cô ấy rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào hoặc điều gì tương tự, còn tôi, lại không thể thanh minh giải thích cho điều đó, bởi vì điều đó là sự thật.

 

Tuy nhiên, đó là điều hoàn toàn bình thường khi bị người khác than vãn về việc mà chúng ta không nên làm.

 

Nếu không, cô ấy sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.


 

“N… Nhưng…”


 

Dường như đến cuối cùng, cô ấy cũng chịu mở miệng, giọng nói run rẩy của Sofia dừng lại sau đúng một từ.

 

Cô ấy không thể nghĩ ra từ nào nữa để tiếp tục nói.

 

Hoặc có lẽ, cô ấy đang băn khoăn liệu có ổn không khi thốt ra những lời mình đã nghĩ trong đầu.

 

Không có cách nào để nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy.

 

Nhưng những gì tôi đang nhìn thấy ngay trước mắt, là một cô gái bất lực và đang chịu nhiều đau khổ, thế nên:


 

“NÀY—!! Đó là cách tôi sống, cách tôi làm chủ cuộc đời mình!! Đừng làm tổn thương lòng tự trọng của tôi mà không có sự cho phép của tôi, đồ bỏ trốn!!”

 

“Tôi-Tôi không phải là người bỏ trốn!!”


 

Tôi điên cuồng hét lên, với vẻ mặt hơi méo mó, bởi cơn đau đang thiêu đốt cơ thể.

 

Tôi hiểu tại sao cô ấy lại càu nhàu về tất cả những chuyện này, nếu tôi ở vị trí của cô ấy, hẳn là tôi cũng giống cô ấy mà thôi.

 

Nhưng bị đối xử như vậy, trong một thời gian dài thật sự rất oải, ngay cả đối với tôi.


 

“HỪ?! Cậu nói vậy nhưng cậu đã cố ý bỏ trốn và cắm trại ở đó một mình!”

 

“Cậu đừng ‘HỪ?!’ với tôi! Đương nhiên, tôi hơi bị nóng tính đó! Đây cũng không phải những lời mà cậu có thể nói với một người đang tuyệt vọng muốn trốn tránh!!”


 

—Và thế là, cô ấy đã bộc lộ suy nghĩ của mình.


 

Sofia, người đang dựa vào tường với vẻ mặt ủ rũ, lại mạnh mẽ đứng lên, như thể muốn phản bác lại tất cả những gì cô ấy nhận được.


 

“… Tôi không ngại cậu hờn dỗi, nhưng hãy để tôi nói với cậu rằng, tôi đã chiến đấu với gã quái nhân vì sự ích kỷ của riêng mình, vì lẽ đó, nếu cậu cho tôi thấy bộ mặt như vậy, đương nhiên tôi sẽ mất bình tĩnh, cảm thấy tội lỗi, và phát điên.”


 

Cô ấy lại cứng đờ người.

 

Tôi chắc đó là do cô ấy nhận ra rằng, tôi đang quấn đầy băng và đang hét vào mặt cô ấy, cố gắng tỏ ra hết sức mạnh mẽ.


 

“Tôi-Tôi xin lỗi, Julius…”


 

Sau đó, cô ấy lại gục mặt xuống và nói xin lỗi.

 

Tôi ở trong một tình huống khó xử.

 

Vì vậy, tôi nhất quyết thay đổi chủ đề.


 

Sau khoảng mười giây im lặng, tôi bắt đầu lại cuộc trò chuyện.


 

“… Cậu biết đấy, tôi đang nghĩ đến việc rời khỏi ngôi làng này, sau khi vết thương của tôi bình phục.”

 

“… Hả?”


 

Ý cậu là gì?

 

Cô ấy mở to mắt chết lặng vì những lời mình vừa nghe thấy.


 

“Tôi đã nói với cậu rằng tôi chưa sẵn sàng để rời đi, nhưng tôi sai rồi. Khóa đào tạo không phải là thứ tôi thiếu, mà tôi thiếu sự quyết tâm và trải nghiệm để đạt được điều tôi mong muốn.”


 

Và vì lẽ đó, tôi đã đưa ra quyết định.

 

Tôi nghĩ, mình là một người khá thiếu quyết đoán.

 

Trước đây, tôi đã nói rằng, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi ngôi làng này nhưng có lẽ giờ phải thay đổi thôi. 

 

Thế nhưng…


 

“…Tôi biết mà. Đúng như cha cậu đã nói.”

 

Ở đâu đó trong tâm trí, tôi biết rằng Sofia sẽ thốt ra câu cảm thán, nhưng cuối cùng, tôi lại không nghe thấy chúng.

 

Thay vào đó, tôi nghe thấy những lời cam chịu xen lẫn tiếng thở dài.

 

Lý do tại sao cô ấy lại nhắc đến cha tôi trong cuộc trò chuyện này, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.


 

“… Cha tôi?”

 

“Đúng vậy, cha của cậu. Ông ấy nói rằng, một khi đứa con trai ngốc nghếch của ông ấy tỉnh dậy, nó chắc chắn sẽ nói như thế.”


 

Một dòng nhắn nhủ của cha tôi, người có lẽ tức giận hơn bất cứ ai khác trước sự liều lĩnh của tôi.

 

Làm sao ông ấy biết được tôi muốn rời khỏi làng?

 

Tôi cũng không biết nữa.

 

Tôi không thể không khó chịu khi nghe những lời Sofia đang cố gắng giãi bày.

 

Đến mức tôi muốn bịt tai lại, nhưng vì những vết thương, tôi thậm chí không thể làm như vậy.


 

“… Này, cha cậu đã bảo với tôi rằng, khi cậu nói cậu muốn rời khỏi làng—”

 

 

 

——

 

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương