Tru Tinh Kiếm Sĩ
Chapter 14

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Chương 14


 

Rắc—

 

Tôi đánh rơi thanh kiếm mà mình vừa cầm, bên tai nghe thấy âm thanh của thứ gì đó… bị gãy.

 

Cánh tay trái của tôi buông thõng xuống, như thể đang bắt chước cánh tay còn lại vậy.

 

Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất cũng theo đó mà vang lên.

 

“Ha- Hahaha… Hahahaha…”

 

Tôi thậm chí còn không thể ráng sức để hét lên.

 

Tôi đứng trên mặt đất bằng đôi chân của chính mình.

 

Thực ra việc tôi có thể giữ bản thân mình trong trạng thái này đã là một kỳ tích.

 

“Tôi… đã chiến thắng. Tôi thật sự… đã chiến thắng rồi…”

 

Tôi kiệt sức đến nỗi cảm thấy muốn buông xuôi ý thức của mình trong khi vẫn còn đang đứng thẳng.

 

Tôi đã nghiền ngẫm nó nhiều lần và không ngừng lặp đi lặp lại những từ đó, trong lúc say sưa với chiến thắng của mình.

 

Tôi in sâu nó vào trong tâm trí.

 

Tôi đã chiến thắng, và đó là sự thật.

 

“Haa— Aaaaaa…”

 

Tôi ngước nhìn lên bầu trời được bao trùm bởi bóng tối, tôi cảm thấy thật sự căng thẳng, lo lắng, áp lực, và phấn chấn cùng với bầu không khí mà tôi đã kìm nén bấy lâu.

 

Tôi buông xuôi tất cả.

 

Ngay bên cạnh tôi là xác chết của gã quái nhân với nhiều vết chém.

 

Và một đường thẳng bất tận đã được khắc sâu vào lòng đất.

 

… Sao băng. 

 

Tôi chỉ có thể cười nhạo kỹ năng đó, mặc dù tôi là người đã giải phóng nó.

 

Sức mạnh của nó thật gây sốc.

 

Những gì còn sót lại là một vết nứt kéo dài thành một đường thẳng, thẳng đến mức người ta sẽ tự hỏi liệu trái đất đã bị tách ra làm đôi chưa.

 

Nhưng bất chấp sức mạnh của nó, Sao băng có lẽ chưa đầy 20% so với thứ được phóng ra bởi “Tru tinh kiếm sĩ” trong giấc mơ của tôi.

 

Điều dở tệ đó như thể đang cười nhạo sự kém cỏi của tôi vậy.

 

Nhưng ngay cả sự kém cỏi như vậy cũng đã phô trương sức mạnh to lớn và phá vỡ bức tường cản đường nó.

 

Tôi thầm khẳng định, đó chính là lý do tại sao tôi sẽ là một người ngưỡng mộ kiếm sĩ suốt đời.

 

“Cuối cùng.”

 

Tôi nói ra khỏi miệng như thể đang nhâm nhi từng từ một.

 

“Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình thật sự đã đạt được một bước tiến.”

 

Chắc chắn tôi sẽ không thể cảm nhận được cảm xúc này, nếu tôi chỉ liều mạng lượn lờ quanh quẩn ở một xó.

 

“Ta thật sự biết ơn ngươi— gã quái nhân kia. Cảm ơn ngươi, vì đã trở thành bước đệm đầu tiên của ta. Nếu không có ngươi, ta sẽ không thể nào tiến thêm một bước”.

 

Những lời nói đã trở nên dư thừa.

 

Vì vậy, tôi nhón chân xoay người và quay lưng lại với đối thủ của mình, gã quái nhân, kẻ vẫn còn đang mỉm cười với tôi.

 

“Tỷ lệ khuất phục của một gã quái nhân xếp ở hạng B, nhưng tên này, có thể nói là một dị nhân, vì vậy, gã ta cao hơn một bậc so với lũ quái nhân khác. Có lẽ là B+, tôi thậm chí sẽ không tranh cãi nếu gã ta được xếp hạng A.”

 

Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói lè nhè của một người đàn ông, nó làm cho màng nhĩ của tôi rung lên.

 

Tôi hối thúc cơ thể kiệt quệ và mệt mỏi của mình trở về làng, và khi quay gót, tôi thấy hai bóng người hiện ra trước mắt.

 

Tôi đã cảm thấy sự hiện diện của con người trong trận chiến trước đó, vì vậy, tôi lập tức hiểu rằng đó là bọn họ.

 

Ngay khi trận chiến kết thúc, họ liền xuất hiện.

 

Về việc họ là ai, tôi đã biết câu trả lời.

 

***

 

“Xin hỏi. Cậu là ai vậy?”

 

Tôi không quá bối rối về tất cả những điều này, đó có lẽ là lý do tại sao ông ta hỏi tôi với sát ý như thể ông ta sẽ chém tôi làm đôi tùy thuộc vào câu trả lời của tôi vậy.

 

Và tôi hiểu rằng, lý do ông ta hỏi tôi như vậy là bởi vì nhận thức của ông ta về tôi là "bất thường."

 

Con người có xu hướng trở nên khác biệt với những người khác, nói cách khác, người ta không ngừng tìm kiếm lý do để trở thành độc nhất vô nhị, là “bất thường”.

 

Kiếm sĩ mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ cũng không khác gì, và anh ấy cũng được nhìn nhận như vậy.

 

Hầu hết những gì anh ấy nói và làm, đều luôn được coi là vượt quá khả năng hiểu biết của mọi người.

 

Và vì lý do đó, tôi đã mỉm cười.

 

Tôi đã cười lớn hết sức có thể với vẻ mặt thảnh thơi.

 

“…”

 

Người đàn ông trước mặt tôi nhướng mày nghi ngờ.

 

Tôi chắc chắn rằng, đó là vì ông ta không biết tại sao tôi lại làm được như vậy.

 

Tôi bị coi là “bất thường” giống như “Kiếm Quỷ” mà tôi ngưỡng mộ, một người tuyệt vời đã cống hiến cả cuộc đời cho “Tru tinh kiếm sĩ”.

 

Nếu anh ấy là người bình thường, anh ấy tuyệt đối sẽ không tiêu diệt các vì sao, và anh ấy là người hiểu rõ sự thật đó hơn ai hết.

 

Thế nên tôi không khỏi vui mừng.

 

Tôi bị coi là một sinh vật không bình thường, giống như anh ấy, người đã đi lệch chuẩn mực.

 

Sự thật này đã đem lại cho tôi niềm vui hơn bao giờ hết.

 

Tôi cảm thấy như thể cuối cùng tôi đã đến vạch xuất phát để trở thành kiếm sĩ "Tru tinh".

 

Mặc dù tôi hiểu được nhận thức của mình khá méo mó, nhưng niềm vui của tôi vẫn cứ dâng lên.

 

“Ha- Ha… Haha.”

 

Mỗi tiếng cười lại mở ra một vết thương.

 

Mỗi lần tôi run rẩy, cơ thể tôi lại bị trào máu.

 

Nhưng mà…

 

Nếu bây giờ tôi không cười, thì khi nào tôi mới cười được đây?

 

Có lẽ giọng của tôi đã không còn khí thế.

 

Nhưng tôi vẫn cười và cố gắng thành thật với cảm xúc của mình, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc làm cho những người trước mặt tôi càng nghi ngờ thêm.

 

Tôi chỉ muốn cười trong giây phút này.

 

“Tôi… là ai ư? Tôi vẫn là người của chính ngày đó 4 năm về trước. Tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì, cho dù mọi người trong làng có cười nhạo tôi như thế nào chăng nữa.”

 

Ông ấy không hỏi tên của tôi. 

 

Mà là thân phận thật sự của tôi.

 

Nói cách khác, là bản chất của tôi.

 

“Tôi là ‘Tru tinh kiếm sĩ’. Một người khao khát trở thành ‘Tru tinh kiếm sĩ’”.

 

Tôi đã có một thanh kiếm trong tay.

 

Một thanh kiếm thật sự, không phải là một cây gậy, và tôi sử dụng nó như cách một kiếm sĩ sẽ làm.

 

Đó là lý do tôi tự gọi mình là một kiếm sĩ.

 

“Cậu nói là một… ‘Tru tinh… Kiếm sĩ’ sao?”

 

“Vâng, một ‘Tru tinh kiếm sĩ’. Như tên gọi của nó, nó có nghĩa là, giết chết các vì sao. Tôi muốn hạ gục các vì sao, và tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng, thanh kiếm của người mà tôi ngưỡng mộ là mạnh nhất. Vì vậy… Tôi sẽ tiêu diệt các vì sao.”

 

Có lẽ do tôi đã kiệt sức.

 

Tôi nói tất cả những điều này, nhanh hơn nhiều so với bình thường, như thể tôi sắp buông xuôi ý thức của mình.

 

Tôi chậm rãi tiến về phía trước.

 

Bước từng bước hướng về ngôi làng, về nhà của tôi.

 

Nhưng càng cử động, cơn đau càng tấn công mạnh hơn lên toàn cơ thể của tôi.

 

Các vết thương ngày càng lan rộng và hở thành một vệt đỏ sẫm, đặc biệt, vết thương trên ngực bị cắt sâu quá mức, không ngừng tấn công tôi với một cơn đau thấu xương.

 

Rất khó để nhìn thấy trong bóng tối, nhưng có một thứ tôi có thể nhận ra đó là bộ quần áo tôi đang mặc, dính đầy máu.

 

Mọi người đều mở to mắt nhìn tôi.

 

Tôi bị thương quá nặng, điều đáng ngạc nhiên là bản thân tôi vẫn đứng vững, và những vết thương mà tôi trúng phải vẫn cứ nhói lên.

 

“Aaaaa…”

 

Tầm nhìn của tôi mờ đi.

 

Tôi mất cảm giác ở chân, và thế giới của tôi đang rung chuyển.

 

Chắc tôi đã tự thúc ép bản thân mình quá nhiều.

 

Hẳn do tôi đã mất quá nhiều máu, và cơ thể không còn sức chống chịu như tôi mong muốn.

 

Lẽ ra tôi phải đi bộ, nhưng tôi lo lắng không biết mình có thật sự bước tiếp được hay không.

 

Tất cả những suy nghĩ của tôi không hoạt động bình thường.

 

“Hãy nói với Sofia rằng… tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, vì vậy, tôi sẽ về nhà—”

 

Họ chắc hẳn là… các nhà thám hiểm…

 

Nếu họ đến chỗ tôi, điều đó có nghĩa là Sofia đã an toàn và khỏe mạnh, vì vậy, tôi bảo họ chuyển lời của tôi cho cô ấy.

 

… Nhưng cơ thể tôi nặng nề, đến mức miệng tôi cũng không cử động được. Cổ họng của tôi lẽ ra phải làm việc, nhưng giọng nói của tôi không phát ra được.

 

… Aaaaa…

 

Vậy hãy nghỉ ngơi một chút nào.

 

Tôi có thể về nhà ngay, sau khi nghỉ ngơi xong.

 

Nếu tôi nghỉ ngơi một chút, chắc chắn cơ thể tôi sẽ hồi phục.

 

Với mong muốn vô căn cứ như vậy, tôi đặt tay lên thân cây gần đó.

 

“… Aaaaa… Tôi… mệt quá…”

 

Tôi thậm chí không đủ sức để nói với họ những gì mình thật sự muốn nói.

 

Tôi muốn bảo hai nhà thám hiểm đó, nói với Sofia rằng, tôi đã làm tốt khi chiến đấu với gã quái nhân, nhưng cuối cùng, tôi lại nói với họ rằng, tôi mệt rồi và tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.

 

“Tôi đoán là tôi thật sự… đã làm quá sức mình…”

 

Tôi dựa người vào thân cây, nhưng không thể chống đỡ nổi và ngã khuỵu xuống đất.

 

Tôi buông lơi ý thức và để nó tan vào bóng tối, như muốn mau chóng thoát khỏi ngục tù đau đớn đang bao trùm toàn thân.

 

——

 

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương