Lần đầu tiên lên trấn từng có tiếp xúc qua thì cũng đã cách khoảng gần một năm rồi, dù Cẩm Xuyên có nhắc nhở thì Dư Chu cũng chỉ nhớ mang máng hình như đúng là có một người từng hỗ trợ chỉ đường cho bọn họ cách đi tới tiệm vải, thế nhưng tướng mạo cùng với hình dáng của đối phương như thế nào thì đã bị hắn cho vào quên lãng từ lâu.

Cho nên khi Cẩm Xuyên liếc mắt một cái là có thể nhận ra Châu Ninh chính là người chỉ đường lúc đó thì thứ đầu tiên mà Dư Chu nghĩ tới không phải là cảm thán trí nhớ của Cẩm Xuyên thật tốt, mà là cảm thấy có phải lúc đó còn xảy ra chuyện gì mà hắn không biết nữa hay không.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, mặc dù hắn hiểu rõ trí nhớ của Cẩm Xuyên đúng là rất xuất chúng nhưng cũng chưa đến trình độ một năm trước ngẫu nhiên gặp một lần trên đường phố mà một năm sau gặp lại liền có thể lập tức nhận ra được đối phương.

Phản ứng của Châu Ninh cũng chứng minh được những suy đoán của hắn là đúng.

Ánh mắt của Châu Ninh quét qua quét lại giữa hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên hồi lâu, sau đó mới dừng lại trên người Cẩm Xuyên rồi do dự hỏi:

"Ngươi... chính là cái người đã đụng phải ta lúc đi trên đường trước đó."

"Ừ." Vẻ mặt Cẩm Xuyên có chút khó xử, thực không ngờ là đối phương vẫn còn nhớ, đặc biệt là lúc Châu Ninh nhìn về phía cậu còn thoáng nháy mắt một cái.

Hạ Vân Kỳ nghe tới đây cũng liền hiểu là hai người trước đó từng đụng phải một lần trên đường phố, lần này gặp lại vừa vặn nhận ra nhau mà thôi, vậy nên cậu ta liền đứng ra giới thiệu lại hai người với nhau.

Tiếp đó lại đưa ra lời mời: "Dư huynh có muốn đi dạo phố cùng với chúng ta không?"

Dư Chu nghe vậy nhìn về phía Cẩm Xuyên hỏi ý kiến.

Cẩm Xuyên đột nhiên nghĩ tới động tác nháy mắt vừa rồi của Châu Ninh trong lòng liền có chút tò mò, bất giác gật đầu nói: "Vậy thì cùng đi thôi."

Dư Chu thấy cậu đồng ý cùng đi dạo phố liền nhìn về phía Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh nói,

"Có điều làm phiền hai vị đứng chờ ta một lát."

Nói xong hắn chỉ vào gian hàng bán đèn lồng vẫn đang bị quần chúng vây kín đằng bên kia, chuyện muốn làm không cần nói ra thì mọi người đều hiểu.

Vốn dĩ đi dạo chơi trong hội đèn Nguyên Tiêu chính là không có mục đích đặc biệt gì cả, thấy Dư Chu đi đoán câu đố thì Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh còn vui vẻ cùng qua xem náo nhiệt ấy chứ.

Vậy nên mấy người lại chen vào bên trong đám đông tiếp.

Người bán hàng thấy Hạ Vân Kỳ vừa rời đi chưa lâu lại quay trở lại thì nụ cười trên môi lập tức cương cứng tại chỗ, có điều nhớ tới lượt người tham gia đông đúc phía sau Hạ Vân Kỳ lại làm cho ông ta bán được không ít lồng đèn khác, mà phần lớn còn là loại mắc tiền nữa nên nụ cười vui vẻ cũng nhanh chóng quay trở lại, hỏi:

"Vị công tử này vẫn muốn đoán câu đố lồng đèn tiếp sao?"

"Không phải ta." Hạ Vân Kỳ chỉ về phía Dư Chu, "Là vị bằng hữu này của ta muốn đoán."

Chủ gian hàng nghe vậy liền nhìn về phía Dư Chu, sau đó lặp lại quy tắc một lần cho hắn nghe.

Sau khi Dư Chu đếm mười văn tiền đưa cho chủ gian hàng liền xoay qua hỏi Cẩm Xuyên ở bên cạnh, "Đệ thích chiếc đèn lồng nào ở đây?"

Cẩm Xuyên đã có lựa chọn từ lâu, chỉ vào chiếc lồng đèn vẽ hoa đào ở ngay chính giữa nói:

"Thích cái đó."

Chủ sạp hàng vội vàng nhìn về hướng Cẩm Xuyên đang chỉ, thấy chỉ là một chiếc đèn lồng khá bình thường trong gian hàng thì ý cười trên mặt càng thêm lan rộng, cầm hộp đựng câu đố ra nói:

"Công tử đã chuẩn bị xong chưa?"

Dư Chu nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng của ông ta liền cảm thấy có chút buồn cười.

Đoán câu đố ngoại trừ đối với những người đọc sách hiểu nhiều biết rộng như Hạ Vân Kỳ không được tính là khó ra thì vẫn còn một loại người nữa chính là người làm công việc liên quan, ví dụ như chủ gian hàng chế tạo đèn lồng chẳng hạn.

Thơ cùng sách mà Dư Chu được đọc không nhiều như Hạ Vân Kỳ, cũng chưa từng làm những công việc liên quan nhưng những trải nghiệm mà hắn từng trải qua lại là những thứ mà con người ở đây không cách nào tưởng tượng ra được.

Tại một thế giới khác đường truyền mạng đã cực kì phát triển, hắn không chỉ từng giúp đỡ một người bạn học thu thập những tư liệu liên quan, mà có thể nói số lượng câu đố mà hắn từng tiếp xúc còn nhiều hơn so với số lượng câu đố những người này tiếp xúc cả một đời người ấy chứ.

Cho nên bất kể là chủ sạp hàng có đưa ra câu đối như thế nào hắn đều có thể giải đáp được ngay lập tức.



Bởi vì biết được chiếc đèn lồng mà hai ngươi họ muốn chỉ là một chiếc bình thường bên trong sạp hàng cho nên dù thấy Dư Chu có thể dễ dàng giải đáp được hết số câu đố mình đưa ra thì vẻ mặt của chủ sạp hàng cũng không còn lo lắng như trước nữa.

Đợi Dư Chu đáp đúng được khoảng mười câu đối thì chủ sạp hàng liền cười nói:

"Công tử đã có thể thắng được chiếc đèn lồng có đồ án hoa đào kia rồi, ngài vẫn còn muốn đối tiếp chăng?"

Dư Chu nói: "Không tiếp tục nữa, liền lấy cái đó đi."

"Ta đi lấy cho ngài luôn đây." Chủ sạp hàng đáp lời vừa nhanh vừa dứt khoát.

Dư Chu vừa cầm được đèn lồng liền đưa thẳng qua cho Cẩm Xuyên.

Sau đó mấy người cùng nhau đi dạo hết khoảng nửa con đường thì Dư Chu và Cẩm Xuyên thấy trời đã không còn sớm liền nói lời cáo từ với Hạ Vân Kỳ cùng với Châu Ninh để đi về nhà, Hạ Vân Kỳ cũng đổi hướng đi tiễn Châu Ninh về tới tận cổng nhà.

Sau khi rời khỏi trấn trên thì đoạn đường trở về chỉ còn lại những thôn dân đang cầm bó đuốc trên tay cùng nhau đi về nhà, Dư Chu và Cẩm Xuyên đi tụt lại phía sau nhóm người, đi cách mọi người một khoảng không xa, mặc dù có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của họ nhưng lại cũng không được rõ ràng cho lắm.

Những lúc như thế này đặc biệt thích hợp để nhỏ giọng thì thầm, hắn liếc mắt nhìn Cẩm Xuyên một cái:

"Lúc nãy ta với Hạ huynh tách ra đi mua kẹo hồ lô thì đệ với vị Châu công tử kia đã nói những gì thế hử?"

Cẩm Xuyên trợn tròn mắt nhìn hắn: "Huynh biết là ta cố ý muốn tách khỏi huynh hả?"

"Đệ nói thử xem?" Dư Chu nhướn mày.

Cẩm Xuyên cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau khi thốt ra mấy lời đó thì cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy dáng vẻ đắc ý của phu quân nhà mình liền cố ý nói:

"Nếu phu quân đã đoán việc như thần vậy thì chắc cũng đã đoán được những lời ta nói với Châu công tử rồi đi."

Dư Chu một tay cầm bó đuốc một tay sờ nắn cằm, trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền nói:

"Nói chuyện lần đầu tiên gặp mặt lúc hai người các ngươi đụng phải nhau đúng chứ?"

Cẩm Xuyên chầm chậm nuốt ngụm nước miếng không dám nói chuyện, cậu sợ nếu mình còn đối đáp tiếp thì ngay cả nội dung cuộc nói chuyện giữa cậu và Châu Ninh cũng bị phu quân nhà mình kể ra hết.

Chính là Dư Chu cũng chỉ đoán được đến đây mà thôi, nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể đọc được chút ít thông qua vẻ mặt vừa rồi của Cẩm Xuyên, đại khái chuyện hai người nói là có liên quan đến hắn đi.

Cẩm Xuyên mím chặt hai môi quyết định trừ khi là Dư Chu thực sự có thể tự mình đoán ra được, nếu không cậu nhất quyết không chịu kể ra.

Dư Chu thấy bàn tay Cẩm Xuyên vô thức nắm chặt chiếc đèn lồng trên tay liền bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, ta không hỏi nữa."

Mặc dù hắn không đoán được cụ thể là chuyện gì, nhưng cũng biết đại khái chính là một vài tâm tư bí mật không dễ mở lời nói với hắn mà thôi.

Cẩm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thật may trước đó cậu vì muốn kéo gần khoảng cách với Dư Chu nên cố ý va chạm với người khác lại chính là Châu Ninh.

Bởi vì bọn họ là cùng một loại người, Châu Ninh vì muốn có thể kết thân với Hạ Vân Kỳ cùng với để Hạ Vân Kỳ yêu thích chính mình cũng làm ra không ít thủ đoạn nhỏ nhặt để hấp dẫn sự chú ý của Hạ Vân Kỳ lên người cậu ta.

Cho nên lúc thấy Cẩm Xuyên cố ý va chạm với mình trên đường phố sau đó được nam tử đi cùng làm ra động tác bảo vệ liền cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường, thậm chí cậu ta còn có chút khen ngợi với hành động đó của đối phương nữa.

Những thủ đoạn nhỏ nhặt này với hai người cậu mà nói chẳng qua chỉ là muốn giành lấy chút tình cảm cùng với sự quan tâm mà bản thân muốn có từ đối phương mà thôi, nhưng nếu để người khác đánh giá thì một ca nhi dám làm ra những hành động giống như của hai người họ vẫn sẽ bị cho là đi quá giới hạn.

May mắn thay, người mà cậu với Châu Ninh gặp được đều là người có thể bao dung cho những hành động cũng như con người như bọn họ.

Tết Nguyên Tiêu vừa qua cũng đai biểu cho tết xuân đã thực sự qua đi, ngày tháng trôi qua chậm rãi như dòng nước chảy, chưa từng ngừng lại.

Dư Chu vẫn như thường ngày, sáng chiều mỗi buổi một canh giờ đi tới nhà Văn tiên sinh học tập, bởi vì cách thời gian thi huyện chỉ còn lại một năm cho nên nhiệm vụ học tập mỗi ngày tiên sinh giao cho cũng càng ngày càng nặng nề.

Để không chậm trễ thời gian học tập cho nên sau tiết thanh minh những việc như cày cuốc; gieo trồng vụ xuân thì Dư Chu và Cẩm Xuyên bàn bạc với nhau đều mướn người trong thôn đến làm xong trong khoảng thời gian hai ngày.



Mấy việc này đều là công việc nhà nông thường ngày, chỉ cần có tiền là có thể mời được người tới làm, thế nhưng việc sao trà thì không được, bắt buộc là Dư Chu phải tự mình ra tay.

Công việc này còn không thể dây dưa kéo dài hoặc bỏ dở ngang chừng nữa, bởi vì sao trà chỉ vất vả trong khoảng thời gian hai mươi ngày thế nhưng số tiền kiếm được lại đủ cho bọn họ tiêu dùng một năm cũng không hết.

Công việc hái trà vẫn được giao cho ba người Khánh thúc; Trần thúc và Trần Phong như cũ, khi đã biết được giá cả sau khi bán trà thì giá tiền thu mua lá chè tươi Dư Chu cũng nâng lên với mức giá làm cho người không quá hiểu về giá trị của trà vừa nghe đều sẽ cảm thấy giật mình sửng sốt thật lâu.

Giá cả như vậy bày ra trước mặt thì Trần thúc và Khánh thúc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu được Dư Chu dùng thứ này để kiếm một khoản tiền lớn.

Thế nhưng các ông cũng giống vậy, chỉ trong hai mươi ngày đi hái lá chè tươi cho Dư Chu đã có thể kiếm được số tiền mà nhiều người trong thôn tích cóp cả năm cũng chưa chắc đã kiếm được.

Vậy nên người nhà hai bên càng thêm cẩn thận giữ kín, một chút tin tức cũng không dám tiết lộ với bên ngoài, chỉ sợ người trong thôn sau khi biết được chuyện này sẽ có càng thêm nhiều người đến ăn chia một phần với nhà mình.

Mọi người đều cố gắng nỗ lực hướng tới mục tiêu kiếm thật nhiều tiền, thêm vào khoảng thời gian đi hái lá chè năm nay sớm hơn so với năm ngoái một chút cho nên hết một vụ chè thì số trà thành phẩm bên trong nhà Dư Chu đã gấp hai lần so với năm ngoái, mà loại trà búp Minh Tiền có thể bán với giá cực kì cao cũng làm thêm được không ít.

Cuối cùng thì tất cả số trà này đều được đưa tới tiệm sách Thường Ninh bán lấy hơn một trăm năm mươi ngân lượng.

Cầm được số tiền này trong tay thì viên đá nặng nề trong lòng Dư Chu và Cẩm Xuyên cuối cùng cũng rơi xuống, có số tiền này thì hai năm tiếp theo Dư Chu đã có thể yên tâm mà tập trung vào chuyện đọc sách cùng với thi cử rồi, không cần phải phiền muộn với vấn đề tiền bạc trong nhà nữa.

Dù cho thời gian thi huyện năm sau bị trùng khớp với thời gian hái lá chè tươi nên hai người họ không thể sao trà mang đi bán được nữa thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Sau một mùa gieo trồng bận rộn qua đi thì đã gần tới tháng tư rồi, bên Trần gia bắt đầu bận rộn chuẩn bị những chuyện cần thiết cho ngày thành thân của Trần Phong.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên bên Trần gia chuẩn bị sắp đặt cho lễ thành thân thì Cẩm Xuyên đã nhiệt tình qua đó giúp đỡ, Dư Chu cũng xin tiên sinh lấy hai ngày nghỉ phép để tới hỗ trợ.

Ngày mùng một hai người qua bên Trần gia giúp đỡ nguyên một ngày, đến tận lúc trời hoàn toàn tối mới ăn cơm xong rồi trở về nhà.

Vừa vào đến nhà thì Cẩm Xuyên liền ngồi phịch xuống ghế một lúc lâu không nói chuyện.

Bình thường sức khỏe của cậu đều thực tốt, rất ít khi có tình trạng mệt mỏi kiệt sức như thế này.

Dư Chu rót hai chén trà rồi đưa tay qua đặt lên trên trán Cẩm Xuyên trong chốc lát, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới làm hắn không khỏi hơi nhíu mày lại.

Thân thể của chính mình thì sao Cẩm Xuyên có thể không rõ được chứ, chỉ là lúc ở Trần gia cậu vẫn luôn cố gắng chống đỡ không biểu hiện ra ngoài mà thôi, bây giờ đã về đến nhà mình liền thả lỏng toàn thân, cậu kéo lấy bàn tay đang đặt trên trán mình của Dư Chu nói:

"Chỉ có hơi sốt nhẹ mà thôi, ngủ một giấc dậy là sẽ không sao nữa rồi."

"Nếu không ngày mai để ta nói với Trần thẩm một tiếng, đệ ở nhà nghỉ ngơi cũng đừng qua giúp việc bên đó nữa." Dư Chu nhớ tới dáng vẻ bơ phờ ủ rũ của Cẩm Xuyên gần đây không biết vì sao lại có chút bất an trong lòng.

Cẩm Xuyên bật cười nói: "Cũng chỉ thêm một ngày mai nữa mà thôi, đã đồng ý với Trần thẩm rồi mà không tới thì thẩm ấy cũng khó có thể tìm được người thay thế tạm thời.

Dư Chu cũng hiểu rõ đạo lý này, trầm ngâm một lúc mới nói:

"Vậy đợi sáng mai rồi xem tình hình như thế nào, nếu như vẫn chưa giảm sốt thì không qua giúp đỡ nữa."

Cẩm Xuyên mơ màng đáp một tiếng nhưng cũng không nói lời đồng ý với hắn.

Việc đầu tiên Dư Chu làm khi tỉnh lại vào ngày hôm sau chính là kiểm tra nhiệt độ trên trán của Cẩm Xuyên.

Dùng cả lòng bàn tay cùng với cái trán của mình đo thử, sau khi xác định nhiệt độ hiện tại của cậu không khác biệt với mình là mấy thì hắn mới cảm thấy yên tâm.

Buổi sáng hắn phải cùng Trần Phong đi đón dâu cho nên cần qua đó sớm hơn một chút, Cẩm Xuyên thì lại không cần gấp gáp như vậy.

Nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của Cẩm Xuyên trong ngày hôm qua Dư Chu lại dặn dò thêm:

"Đệ ngủ thêm chút nữa đi."

Cẩm Xuyên rụt đầu vào bên trong chăn rầm rì một tiếng coi như trả lời hắn.

Đợi Dư Chu rời khỏi phòng cậu mới nhịn không được ghé tới bên mép giường bắt đầu nôn khan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương