Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
-
Chương 43: Không Để Lại Cái Gì
Tuy rằng An Cá Mặn không muốn phấn đấu chỉ muốn nằm thắng dưới cánh chim che chở của ba ba, nhưng cô cũng biết đây là thời đại mà người ta vẫn luôn nêu cao tinh thần ‘đấu tranh gian khổ’, ‘hy sinh quên mình vì xã hội vì nhân dân’, có thể không danh lợi nhưng tuyệt đối không thể làm trái lại với tư tưởng chủ đề chính.
Cho nên, An Lệ Nùng chỉ có thể nhiều lần nhấn mạnh cường điệu rằng bản thân vẫn còn nhỏ, cô vẫn là bé con mà thôi.
Như thế nào có thể đặt áp lực gánh nặng lên trên vai của một đứa trẻ cơ chứ?
Sẽ không cao lớn được.
Lý bí thư có chút buồn cười nhìn về phía An Lệ Nùng, tuy rằng An Lệ Nùng nói được uyển chuyển, nhưng công tác hằng ngày của Lý bí thư cũng liền bao gồm cả việc xem mặt đoán ý, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được ý tứ mà cô bé muốn biểu đạt.
Cũng là, tuy rằng thông minh, nhưng cũng vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi.
Một cô bé mới 10 tuổi, mong muốn nhiều nhất cũng chỉ là dây buộc tóc màu hồng, vv...... Lý bí thư cười lắc đầu, còn cần trưởng thành. Lại nói, An Trình đã qua đời, An Lệ Nùng có thể trưởng thành tới trình độ nào, ai cũng không dám khẳng định. Rốt cuộc, bọn họ đều nghe qua cũng gặp qua ‘ Thương Trọng Vĩnh ’.
Lý bí thư đặc biệt lại đây, một là vì muốn nhìn xem một chút An Lệ Nùng, cô bé được ít người chờ mong sẽ trở thành ‘ An Trình thứ hai’‘ nhà khoa học tương lai ’, đưa khen thưởng cho cô bé.
Hai là muốn hỏi một chút chuyện về An Trình.
Nếu An Trình nguyện ý dạy dỗ An Lệ Nùng, cũng không có ngừng nghiên cứu, vậy liệu ông ấy có lưu lại tài liệu nghiên cứu quan trọng nào không?
Tất cả mọi người cho rằng những bản vẽ đó có thể là do An Lệ Nùng vẽ ra, nhưng cũng không tin đó là do cô bé nghiên cứu được, mọi người càng nguyện ý tin rằng tất cả là do An Trình dạy cho cô bé hoặc là để lại cho cô bé.
So sánh với việc chờ mong một cô bé 10 tuổi trường thành, mọi người càng hy vọng có được tài liệu do An Trình để lại.
Không phải bọn họ muốn lợi dụng người chết, mà là thực tế quá mức cần thiết.
“A?” An Lệ Nùng chớp chớp mắt,
“Ông ấy cái gì cũng không có.” Câu này tuyệt đối là thật.
Nếu cái gì cũng không có, làm sao lưu lại được thứ gì?
Nơi An Trình sinh sống vừa dột vừa lọt gió, tuyệt đối là nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả con chuột đều không muốn đến thăm.
Còn những thứ để lại cho Quả Vải Nhỏ, thì vẫn luôn căn dặn mãi rằng không thể mở ra trước khi trưởng thành, càng không cần lấy ra. An Lệ Nùng cũng biết điều Lý bí thư nói cũng không phải là những thứ An Trình đã giấu, mà là An Trình có thành quả nghiên cứu mới nào không? Nếu có......
Mọi người nhìn về phía An Lệ Nùng.
An Lệ Nùng nhấp môi, thực hoảng. Một lời nói dối yêu cầu vô số nói dối khác tới chống đỡ, một vòng lại một vòng, cô có chút nói không nổi rồi. Tại sao sau khi đi một vòng lớn, lại quay trở về điểm xuất phát rồi?
Cô còn không phải chỉ là suy nghĩ viện cái lý do cho sự tài hoa bản lĩnh của mình mà thôi, vì cái gì còn phải ra sức vắt óc suy nghĩ thêm lý do để lấp liếm?
Nhưng cô có thể nói căn bản An Trình không dạy cho cô cái gì sao?
Khẳng định không thể.
Vậy An Trình có để lại cái gì không?
Cũng không có.
An Lệ Nùng nỗ lực bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt thiên chân lại vô tội, “Không có cái gì cả. Chúng ta ngay cả tiền để mua giấy bút đều không có.” Có thể để lại tư liệu gì chứ?
Ngay cả cơm còn ăn không đủ lo, lấy đâu ra tinh lực để làm nghiên cứu?
An Lệ Nùng khẳng định, những người này trước khi tới cũng đã đi điều tra cuộc sống của cô khi còn ở Kinh Thị, mà điều tra đối với An Trình khẳng định sẽ càng chi tiết cụ thể hơn so với cô.
Nguyên nhân chính là cái gì cũng không tìm được, cho nên mới tới tìm cô dò hỏi.
An Lệ Nùng ngữ khí khẳng định, “Cái gì đều không có lưu lại.”
Ngày hôm sau khi An Trình qua đời, nơi ông ở cũng bị hàng xóm chiếm mất, hai bộ quần áo cũ và một đôi chén đũa cũng bị hàng xóm chiếm lấy chia nhau.
Chờ sau khi An Lệ Nùng an táng cho An Trình xong quay trở về, không còn cái gì cả, ngay cả mấy cái ghễ gỗ đơn sơ do tự An Trình làm cũng bị hàng xóm cầm đi.
Có thể để lại cái gì cơ chứ?
Bỗng nhiên, An Lệ Nùng có chút tức giận, khổ sở vì rất rất nhiều giống như An Trình. Lúc người đó còn tồn tại, không nghĩ tới họ có thể làm ra bao nhiêu cống hiến, lại hết lần này tới lần khác mà chà đạp họ; tới khi người chết rồi, mới lại nhớ tới chỗ tốt của người ta.......
- -----Hết Chương 43----
Cho nên, An Lệ Nùng chỉ có thể nhiều lần nhấn mạnh cường điệu rằng bản thân vẫn còn nhỏ, cô vẫn là bé con mà thôi.
Như thế nào có thể đặt áp lực gánh nặng lên trên vai của một đứa trẻ cơ chứ?
Sẽ không cao lớn được.
Lý bí thư có chút buồn cười nhìn về phía An Lệ Nùng, tuy rằng An Lệ Nùng nói được uyển chuyển, nhưng công tác hằng ngày của Lý bí thư cũng liền bao gồm cả việc xem mặt đoán ý, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được ý tứ mà cô bé muốn biểu đạt.
Cũng là, tuy rằng thông minh, nhưng cũng vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi.
Một cô bé mới 10 tuổi, mong muốn nhiều nhất cũng chỉ là dây buộc tóc màu hồng, vv...... Lý bí thư cười lắc đầu, còn cần trưởng thành. Lại nói, An Trình đã qua đời, An Lệ Nùng có thể trưởng thành tới trình độ nào, ai cũng không dám khẳng định. Rốt cuộc, bọn họ đều nghe qua cũng gặp qua ‘ Thương Trọng Vĩnh ’.
Lý bí thư đặc biệt lại đây, một là vì muốn nhìn xem một chút An Lệ Nùng, cô bé được ít người chờ mong sẽ trở thành ‘ An Trình thứ hai’‘ nhà khoa học tương lai ’, đưa khen thưởng cho cô bé.
Hai là muốn hỏi một chút chuyện về An Trình.
Nếu An Trình nguyện ý dạy dỗ An Lệ Nùng, cũng không có ngừng nghiên cứu, vậy liệu ông ấy có lưu lại tài liệu nghiên cứu quan trọng nào không?
Tất cả mọi người cho rằng những bản vẽ đó có thể là do An Lệ Nùng vẽ ra, nhưng cũng không tin đó là do cô bé nghiên cứu được, mọi người càng nguyện ý tin rằng tất cả là do An Trình dạy cho cô bé hoặc là để lại cho cô bé.
So sánh với việc chờ mong một cô bé 10 tuổi trường thành, mọi người càng hy vọng có được tài liệu do An Trình để lại.
Không phải bọn họ muốn lợi dụng người chết, mà là thực tế quá mức cần thiết.
“A?” An Lệ Nùng chớp chớp mắt,
“Ông ấy cái gì cũng không có.” Câu này tuyệt đối là thật.
Nếu cái gì cũng không có, làm sao lưu lại được thứ gì?
Nơi An Trình sinh sống vừa dột vừa lọt gió, tuyệt đối là nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả con chuột đều không muốn đến thăm.
Còn những thứ để lại cho Quả Vải Nhỏ, thì vẫn luôn căn dặn mãi rằng không thể mở ra trước khi trưởng thành, càng không cần lấy ra. An Lệ Nùng cũng biết điều Lý bí thư nói cũng không phải là những thứ An Trình đã giấu, mà là An Trình có thành quả nghiên cứu mới nào không? Nếu có......
Mọi người nhìn về phía An Lệ Nùng.
An Lệ Nùng nhấp môi, thực hoảng. Một lời nói dối yêu cầu vô số nói dối khác tới chống đỡ, một vòng lại một vòng, cô có chút nói không nổi rồi. Tại sao sau khi đi một vòng lớn, lại quay trở về điểm xuất phát rồi?
Cô còn không phải chỉ là suy nghĩ viện cái lý do cho sự tài hoa bản lĩnh của mình mà thôi, vì cái gì còn phải ra sức vắt óc suy nghĩ thêm lý do để lấp liếm?
Nhưng cô có thể nói căn bản An Trình không dạy cho cô cái gì sao?
Khẳng định không thể.
Vậy An Trình có để lại cái gì không?
Cũng không có.
An Lệ Nùng nỗ lực bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt thiên chân lại vô tội, “Không có cái gì cả. Chúng ta ngay cả tiền để mua giấy bút đều không có.” Có thể để lại tư liệu gì chứ?
Ngay cả cơm còn ăn không đủ lo, lấy đâu ra tinh lực để làm nghiên cứu?
An Lệ Nùng khẳng định, những người này trước khi tới cũng đã đi điều tra cuộc sống của cô khi còn ở Kinh Thị, mà điều tra đối với An Trình khẳng định sẽ càng chi tiết cụ thể hơn so với cô.
Nguyên nhân chính là cái gì cũng không tìm được, cho nên mới tới tìm cô dò hỏi.
An Lệ Nùng ngữ khí khẳng định, “Cái gì đều không có lưu lại.”
Ngày hôm sau khi An Trình qua đời, nơi ông ở cũng bị hàng xóm chiếm mất, hai bộ quần áo cũ và một đôi chén đũa cũng bị hàng xóm chiếm lấy chia nhau.
Chờ sau khi An Lệ Nùng an táng cho An Trình xong quay trở về, không còn cái gì cả, ngay cả mấy cái ghễ gỗ đơn sơ do tự An Trình làm cũng bị hàng xóm cầm đi.
Có thể để lại cái gì cơ chứ?
Bỗng nhiên, An Lệ Nùng có chút tức giận, khổ sở vì rất rất nhiều giống như An Trình. Lúc người đó còn tồn tại, không nghĩ tới họ có thể làm ra bao nhiêu cống hiến, lại hết lần này tới lần khác mà chà đạp họ; tới khi người chết rồi, mới lại nhớ tới chỗ tốt của người ta.......
- -----Hết Chương 43----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook