Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
-
Chương 44: Bút Máy
Lý bí thư biết cô bé hiểu lầm, cảm thấy bọn họ muốn lợi dụng người chết. Nhưng có một số việc không phải chỉ bằng hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng, có chút hiện thực cũng không phải một cô bé 10 tuổi như An Lệ Nùng có thể lý giải.
Rất nhiều chuyện, bọn họ cũng là người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Lý bí thư sờ sờ đầu nhỏ của An Lệ Nùng, ngữ khí kéo dài, “Đợi khi cháu lớn lên rồi thì sẽ hiểu được.”
An Lệ Nùng bĩu môi, lừa dối trẻ con. Cho dù cô đã từng học đoạn lịch sử này, cho dù thi được 100 điểm, cũng vẫn như cũ không thể lý giải được. Khả năng, đây là sự khác nhau của thời đại.
Tuy rằng cô nỗ lực dung hợp, nhưng nhiều ít vẫn là sẽ mang theo một chút không tán đồng, khó chịu đối với thời đại này. An Lệ Nùng nói với bản thân, muốn sống được càng tốt hơn, cần thiết phải nhập gia tùy tục.
Lý bí thư cười cười, bỏ qua đề tài về An Trình, hỏi An Lệ Nùng mong muốn khen thưởng là cái gì? Bản vẽ do An Lệ Nùng vẽ ra quan trọng hơn rất nhiều so với cô bé tưởng tượng.
Tuy rằng không nên gióng trống khua chiêng mà khen ngợi, nhưng nên khen thưởng vẫn là phải có.
An Lệ Nùng nghĩ nghĩ, “Vở luyện tập?”
Đây là phần thưởng đơn giản và thiết thực nhất mà cô có thể nghĩ ra. Nhưng hình như người của hiện tại giống như đều thích giấy khen thưởng không thể ăn không thể uống, dán ở trên vách tường, nháy mắt bồng tất sinh huy, phòng ốc sơ sài biến biệt thự cao cấp. Cho dù đói đến váng đầu hoa mắt, chỉ cần sờ sờ giấy khen lớn lập tức là có thể tinh thần phấn chấn.
Kỳ thật, An Lệ Nùng càng muốn được thưởng tiền, nhưng không thể nói. Ở trong thời đại mà ‘ mỗi người đều nên vô tư phụng hiến ’, ‘ mọi người tình nguyện ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng muốn duy trì quốc gia mua máy bay’ này, giản dị vô tư mới là tư tưởng cô cần phải có.
Có thể bị đói, lạnh, nhưng tư tưởng không thể bị lệch.
Nhưng mà, An Lệ Nùng còn muốn, “Một chiếc bút máy?”
An Quốc Bang cùng Lý Binh đều mua bút chì cho cô, nhưng cô càng quen dùng bút máy.
Hoắc lão tiên sinh đã từng đưa tặng cho cô một chiếc bút máy, làm bạn bên cạnh cô rất nhiều rất nhiều năm liền, là một trong những đồ vật cô quý trọng nhất. Khi mọi người đều đã quen dùng các loại bút chỉ 2B hoặc là bút ký tên, An Lệ Nùng vẫn như cũ duy trì thói quen mỗi ngày bơm mực cho bút máy. Một ngày một lần, không gián đoạn.
Đáng tiếc, chiếc bút máy này cuối cùng bị một đồng nghiệp nữ vì đố kỵ cô tuổi trẻ mạo mỹ lén lấy trộm ném vào thùng rác, sau đó bị dì lao công coi là rác rưởi đem đổ đi mất.
An Lệ Nùng giống như bà điên vậy, đào bới thật lâu khắp các thùng rác ở dưới lầu bên dưới công ty nhưng cũng không tìm được. Về việc này, người đồng nghiệp nữ đó còn khịt mũi coi thường ‘ cũng chỉ là một chiếc bút máy mà thôi, để tôi đền cho cô chiếc bút mới cao cấp hơn là được chứ gì.”
An Lệ Nùng không để đối phương bồi thường, mà là lễ thượng vãng lai, để cho cô ta cũng bị mất đi thứ quý giá nhất, biết vậy chẳng làm. Cô chưa bao giờ là một “bé thỏ trắng” mặc cho người khác bắt nạt, cũng không phải là cái gì mà ‘ chân thiện mỹ ’.
Báo được thù, nhưng bút máy cũng vĩnh viễn mất đi.
Sau khi đến thôn Thạch Hà, bút chì đều là hàng xa xỉ, An Lệ Nùng chỉ có thể buộc bản thân phải tập làm quen dần dần. Nhưng vẫn luôn không thích gọt bút chì, một không cẩn thận liền cắt đứt một đoạn ruột chì bên trong.
Hơn nữa, An Lệ Nùng viết chữ đại khí hào hùng, dùng sức rất mạnh, bút chì căn bản là không thể chịu nổi sức nặng ‘ hào khí vạn trượng ’ của cô được, thường thường một chữ còn chưa viết xong, đầu bút đã bị gãy mất.
Rõ ràng là muốn liền mạch lưu loát, nhưng lại bởi vì một chiếc bút mà bị đứt quãng, giống như táo bón vậy.
An Lệ Nùng bức thiết muốn một chiếc bút máy.
Lý bí thư lôi ra chiếc bút máy của mình, trần đầy thâm tình mà vuốt ve, nhịn đau đưa cho An Lệ Nùng, “Hy vọng cháu có thể lợi dụng sự thông minh tài trí còn có tài hoa của mình, phục vụ nhân dân.”
Nhìn ra được này chiếc bút này được sử dụng thường xuyên, cũng nhìn ra được người sử dụng rất cẩn thận, bảo dưỡng rất khá.
Đây là một chiếc bút chịu tải một câu chuyện xưa, An Lệ Nùng tuy rằng thích nhưng cũng ngượng ngùng đoạt đồ yêu thích của người khác.
Lý bí thư lại trực tiếp đem bút nhét vào trong tay An Lệ Nùng, “Đây là khi chú 30 tuổi, là lễ vật mà cha chú tặng......bước vào tuổi 30, cha chú hy vọng chú có thể kiên định đi trên con đường ‘ vì nhân dân phục vụ ’......”
Vì nhân dân phục vụ...... An Lệ Nùng cảm thấy bản thân cô có chút hoảng, cô càng hy vọng người khác vì cô mà phục vụ, làm sao bây giờ?
Lý bí thư nhìn về phía An Lệ Nùng, cười đến thân thiết, “Chiếc bút máy này là Châu tiên sinh đưa tặng cho cha chú, là lễ vật cổ vũ ông ấy học tập.” Đã từng ba Lý là tên thất học chữ to không biết, bằng vào thân thủ xuất sắc trở thành tài xế cho Châu tiên sinh, sau đó lại được cổ vũ đọc sách học tập, mới có được hết thảy về sau.
Hiện tại, Lý bí thư đưa tặng An Lệ Nùng chiếc bút máy này, hy vọng cô không cần chịu sự ảnh hưởng từ cái chết của An Trình, tiếp tục phát huy sự thông minh tài trí của mình, làm ra cống hiến cho nhân dân yên vui, cho xã hội tiến bộ.
- -----Hết Chương 44 ------
Rất nhiều chuyện, bọn họ cũng là người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Lý bí thư sờ sờ đầu nhỏ của An Lệ Nùng, ngữ khí kéo dài, “Đợi khi cháu lớn lên rồi thì sẽ hiểu được.”
An Lệ Nùng bĩu môi, lừa dối trẻ con. Cho dù cô đã từng học đoạn lịch sử này, cho dù thi được 100 điểm, cũng vẫn như cũ không thể lý giải được. Khả năng, đây là sự khác nhau của thời đại.
Tuy rằng cô nỗ lực dung hợp, nhưng nhiều ít vẫn là sẽ mang theo một chút không tán đồng, khó chịu đối với thời đại này. An Lệ Nùng nói với bản thân, muốn sống được càng tốt hơn, cần thiết phải nhập gia tùy tục.
Lý bí thư cười cười, bỏ qua đề tài về An Trình, hỏi An Lệ Nùng mong muốn khen thưởng là cái gì? Bản vẽ do An Lệ Nùng vẽ ra quan trọng hơn rất nhiều so với cô bé tưởng tượng.
Tuy rằng không nên gióng trống khua chiêng mà khen ngợi, nhưng nên khen thưởng vẫn là phải có.
An Lệ Nùng nghĩ nghĩ, “Vở luyện tập?”
Đây là phần thưởng đơn giản và thiết thực nhất mà cô có thể nghĩ ra. Nhưng hình như người của hiện tại giống như đều thích giấy khen thưởng không thể ăn không thể uống, dán ở trên vách tường, nháy mắt bồng tất sinh huy, phòng ốc sơ sài biến biệt thự cao cấp. Cho dù đói đến váng đầu hoa mắt, chỉ cần sờ sờ giấy khen lớn lập tức là có thể tinh thần phấn chấn.
Kỳ thật, An Lệ Nùng càng muốn được thưởng tiền, nhưng không thể nói. Ở trong thời đại mà ‘ mỗi người đều nên vô tư phụng hiến ’, ‘ mọi người tình nguyện ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng muốn duy trì quốc gia mua máy bay’ này, giản dị vô tư mới là tư tưởng cô cần phải có.
Có thể bị đói, lạnh, nhưng tư tưởng không thể bị lệch.
Nhưng mà, An Lệ Nùng còn muốn, “Một chiếc bút máy?”
An Quốc Bang cùng Lý Binh đều mua bút chì cho cô, nhưng cô càng quen dùng bút máy.
Hoắc lão tiên sinh đã từng đưa tặng cho cô một chiếc bút máy, làm bạn bên cạnh cô rất nhiều rất nhiều năm liền, là một trong những đồ vật cô quý trọng nhất. Khi mọi người đều đã quen dùng các loại bút chỉ 2B hoặc là bút ký tên, An Lệ Nùng vẫn như cũ duy trì thói quen mỗi ngày bơm mực cho bút máy. Một ngày một lần, không gián đoạn.
Đáng tiếc, chiếc bút máy này cuối cùng bị một đồng nghiệp nữ vì đố kỵ cô tuổi trẻ mạo mỹ lén lấy trộm ném vào thùng rác, sau đó bị dì lao công coi là rác rưởi đem đổ đi mất.
An Lệ Nùng giống như bà điên vậy, đào bới thật lâu khắp các thùng rác ở dưới lầu bên dưới công ty nhưng cũng không tìm được. Về việc này, người đồng nghiệp nữ đó còn khịt mũi coi thường ‘ cũng chỉ là một chiếc bút máy mà thôi, để tôi đền cho cô chiếc bút mới cao cấp hơn là được chứ gì.”
An Lệ Nùng không để đối phương bồi thường, mà là lễ thượng vãng lai, để cho cô ta cũng bị mất đi thứ quý giá nhất, biết vậy chẳng làm. Cô chưa bao giờ là một “bé thỏ trắng” mặc cho người khác bắt nạt, cũng không phải là cái gì mà ‘ chân thiện mỹ ’.
Báo được thù, nhưng bút máy cũng vĩnh viễn mất đi.
Sau khi đến thôn Thạch Hà, bút chì đều là hàng xa xỉ, An Lệ Nùng chỉ có thể buộc bản thân phải tập làm quen dần dần. Nhưng vẫn luôn không thích gọt bút chì, một không cẩn thận liền cắt đứt một đoạn ruột chì bên trong.
Hơn nữa, An Lệ Nùng viết chữ đại khí hào hùng, dùng sức rất mạnh, bút chì căn bản là không thể chịu nổi sức nặng ‘ hào khí vạn trượng ’ của cô được, thường thường một chữ còn chưa viết xong, đầu bút đã bị gãy mất.
Rõ ràng là muốn liền mạch lưu loát, nhưng lại bởi vì một chiếc bút mà bị đứt quãng, giống như táo bón vậy.
An Lệ Nùng bức thiết muốn một chiếc bút máy.
Lý bí thư lôi ra chiếc bút máy của mình, trần đầy thâm tình mà vuốt ve, nhịn đau đưa cho An Lệ Nùng, “Hy vọng cháu có thể lợi dụng sự thông minh tài trí còn có tài hoa của mình, phục vụ nhân dân.”
Nhìn ra được này chiếc bút này được sử dụng thường xuyên, cũng nhìn ra được người sử dụng rất cẩn thận, bảo dưỡng rất khá.
Đây là một chiếc bút chịu tải một câu chuyện xưa, An Lệ Nùng tuy rằng thích nhưng cũng ngượng ngùng đoạt đồ yêu thích của người khác.
Lý bí thư lại trực tiếp đem bút nhét vào trong tay An Lệ Nùng, “Đây là khi chú 30 tuổi, là lễ vật mà cha chú tặng......bước vào tuổi 30, cha chú hy vọng chú có thể kiên định đi trên con đường ‘ vì nhân dân phục vụ ’......”
Vì nhân dân phục vụ...... An Lệ Nùng cảm thấy bản thân cô có chút hoảng, cô càng hy vọng người khác vì cô mà phục vụ, làm sao bây giờ?
Lý bí thư nhìn về phía An Lệ Nùng, cười đến thân thiết, “Chiếc bút máy này là Châu tiên sinh đưa tặng cho cha chú, là lễ vật cổ vũ ông ấy học tập.” Đã từng ba Lý là tên thất học chữ to không biết, bằng vào thân thủ xuất sắc trở thành tài xế cho Châu tiên sinh, sau đó lại được cổ vũ đọc sách học tập, mới có được hết thảy về sau.
Hiện tại, Lý bí thư đưa tặng An Lệ Nùng chiếc bút máy này, hy vọng cô không cần chịu sự ảnh hưởng từ cái chết của An Trình, tiếp tục phát huy sự thông minh tài trí của mình, làm ra cống hiến cho nhân dân yên vui, cho xã hội tiến bộ.
- -----Hết Chương 44 ------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook