Trọng Sinh Về Lại Năm 1988
-
7: Mứt Dừa
Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm
Editor: Rùa nhà nội - HM1605
"Lưu Tư Tư, ai xem ngươi như người ngoài?" Dương Bình Hoa tiếng cũng to lên "Còn có cái gì gọi là cọ ăn cọ uống, đó là chị gái ta, cháu gái ngoại ruột của ta, năm đó ta rơi vào trong sông, nếu không phải chị ấy liều mạng cứu từ sông lên, ta đã sớm không có.
Nếu không nhờ anh rể, ta đến cả công việc cũng không? Nhờ anh rể, những năm đó, chúng ta chiếm không ít thứ tốt từ gia đình chị và anh rể ta, ngươi trong lòng không rõ ràng sao? Lại nói TV là như thế nào mà có? Đó là ta anh rể mua, làm người cũng phải có lương tâm một chút."
"Ta không có lương tâm?", Lưu Tư Tư nháy mắt.
"Nói chị gái ta cọ ăn cọ uống, vậy mấy chị gái nhà ngươi thì tính là như thế nào? Đừng cho rằng ta không biết ngươi thường xuyên đem đồ về bên nhà mẹ bên kia." Dương Bình Hoa nói, trong lòng cũng không thoải mái, "sao, liền nhà mẹ đẻ bên kia thì được? Nhà mẹ đẻ của ngươi mới là người nhà? Bên nhà này thì không phải?"
Lưu Tư Tư mở to hai mắt nhìn, "Được lắm Dương Bình Hoa, thì ra trong lòng ngươi nghĩ như thế a, ngươi đúng là giỏi, sao, cuộc sống này không nghĩ qua có phải hay không..."
Cao lão thái thái ở ngoài phòng nghe vợ chồng son nói nhao nhao, thở dài, này lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con gái lớn một người nuôi ba đứa con quá vất vả, bà nhìn đến đau lòng, muốn giúp mà bất lực.
Lưu Tư Tư là thật sự nghĩ sai rồi, cảm thấy bà lén lút cho con gái mình rất nhiều thứ.
Về đến nhà sau, Giản Ninh đem năm đồng tiền bao lì xì Cao lão thái thái đưa giao cho Dương Quế Hoa, dùng tiền này mua vật dụng trong nhà, Dương Quế Hoa nghĩ Tết này cũng chưa cho bọn nhỏ mua cái gì, vẫn là lấy ra 5 mao tiền bảo Giản Ninh mang hai tiểu nha đầu đi mua cái gì ăn.
"Mẹ, không cần, ta còn có ít tiền, mấy ngày hôm trước vào thành có dư lại, dùng này tiền mua là đủ rồi."
Giản Tiểu Ngôn nghe thấy lời này, mở to mắt không tiếng động ăn vạ Giản Ninh, Giản Ninh sờ sờ đầu nàng, "Được rồi, được rồi, vào buồng trong kêu chị ngươi ra, ta mang mấy đứa đi quầy bán quà vặt mua ăn."
Quầy bán đồ ăn vặt của Thủy Linh thôn nằm ở ngã tư, có thể nói nơi phồn hoa nhất trong thôn.
Đa số người đi ra vào thôn đều đi qua nơi này.
Rất nhiều thôn dân không có việc gì cũng sẽ tụ tập nói chuyện phiếm trên khối đất trống ở gần quầy.
Ở đây bán cũng không nhiều thứ lắm: đường, bánh, mứt, hạt dưa đều đựng trong bình thủy tinh đặt trên kệ hàng.
Thường xuyên có mấy đứa trẻ con tới nơi này nhìn.
Có một ít đồ uống có ga, một số vật dụng hàng ngày, nhưng chủng loại không nhiều lắm, ngoài ra, nơi này còn có một bộ điện thoại công cộng.
"Nha, Giản Ninh a, đưa em gái tới mua ăn a, muốn mua cái gì?" bà lão quầy bán quà vặt từ cửa sổ nhô đầu ra hỏi.
Tết nhất sinh ý rất tốt, đại đa số gia đình ngày thường tuy kiểm soát nghiêm cái ăn, nhưng đến Tết đều mua cho con một chút quà vặt ăn.
Cửa sổ quầy tương đối cao, Giản Ninh dứt khoát Giản Tiểu Ngôn cấp ôm lên, "Muốn ăn cái gì?"
Ngón tay bụ bẫm của Giản Tiểu Ngôn chỉ vào một bình thủy tinh, "Chị cả, Tiểu Ngôn muốn ăn cái đó, mứt dừa, Giản Tiểu Ngữ bên cạnh cũng mở miệng nói, "Ta muốn ăn bánh tô."
"Được, đều mua cho hai đứa", Giản Ninh cười thanh toán tiền, lại mua ít hạt dưa, bỏ vào túi ngoài của hai đứa, tính tiền xong, còn dư lại một mao tiền.
Bên cạnh bãi đất trống có mấy đứa con nít chơi, Giản Tiểu Ngôn thấy cũng muốn chạy tới chơi, Giản Ninh nghĩ về nhà cũng không có việc gì, dứt khoát liền cùng Giản Tiểu Ngữ ngồi ở trên bên cạnh cọc gỗ chờ, chờ Giản Tiểu Ngôn chơi xong lại đưa cô bé về nhà.
Cách các nàng ngồi, còn có trong thôn mấy cái ở nói chuyện phiếm tán gẫu phụ nhân, trong đó có một cái xuyên đỏ thẫm kẹp áo phụ nữ trung niên thấy Giản Ninh chào hỏi nói, "Nay cái như thế nào không có đi thăm người thân a?"
Cách chỗ họ ngồi còn có mấy người phụ nữ trong thôn nói chuyện phiếm, trong đó có người mặc áo đỏ thẫm thấy Giản Ninh chào hỏi nói "Hôm nay sao không có đi chơi họ hàng?"
Giản Ninh xuất phát từ lễ phép trả lời, "Có đi, chúng ta mới từ nhà bà ngoại trở về."
Người phụ nữ trung niên cố ý cùng đến gần Giản Ninh, nói thật, Giản Ninh lớn lên là không tồi, bộ dáng rất tốt, bà ta biết cô cùng Hoàng gia hứa hôn thất bại, con trai Hoàng gia bên kia không phải đã kết hôn sao, vừa lúc thân thích của mụ có một thằng con hai mươi mấy còn không cưới được vợ sao, này vừa đúng là chuyện tốt.
"Tiểu ninh năm nay cũng mười tám đi, thật đúng là lớn rồi ha, chung thân đại sự cũng không thể chậm trễ, họ hàng nhà ta có một chàng trai đặc biệt tốt, gia cảnh cũng không tồi, ngươi xem có muốn gặp mặt một lần không?"
Giản Tiểu Ngữ một bên gặm bánh một bên dựng lỗ tai nghe, tuổi này cô cũng biết đối phương lời đối phương nói có ý tứ gì, còn không phải là định mai mối cho chị của cô sao, trong lòng yên lặng đắc ý, đã nói là chị nhà ta lớn lên đẹp như vậy sẽ không có người sẽ không thích sao.
"Ta còn nhỏ, không vội", Giản Ninh hơi hơi xấu hổ, nàng mới mười tám, căn bản còn không có suy xét việc này...!
"Nhỏ cái gì, ngươi xem nhà Vương thẩm mười tám tuổi đều tay bồng con bế rồi, ta nói ngươi nghe, kết hôn phải nhân lúc còn sớm, bằng không người tốt đều bị người ta hốt hết đi rồi..."
Người này còn lải nhải, Giản Ninh đành phải gượng cười gật đầu, không thể tưởng tượng được vô luận thời đại nào đều bị thúc giục kết hôn, haizz.
Lúc này người bên cạnh phụ nữ trung niên kéo bà ta một phen, dò hỏi, "Ngươi muốn giới thiệu con gái lớn Giản gia cho thân thích của ngươi?" Ngữ khí cùng ánh mắt không phải đặc biệt tốt.
"Đúng vậy, làm sao?"
"Ngươi không biết nha.
Con gái lớn Giản gia trước kia cùng con trai Hoàng gia đính hôn, sau lại không phải con trai Hoàng gia không cần rồi cùng Tưởng gia cô nương kết hôn sao?", người bên cạnh bĩu môi, đè thấp thanh âm, "Cô gái Giản gia này nghe nói nhân phẩm không được, còn ham ăn biếng làm, còn ở bên ngoài câu kết làm bậy, Hoàng gia mới không cần"
Giản Ninh còn không có nói chuyện, Giản Tiểu Ngữ đột ngột đứng lên, tức giận nói: "Ngươi nói bừa, chị gái ta rất tốt, rõ ràng là người Hoàng gia không biết xấu hổ, chính mình cùng người khác làm đến cùng đi."
"Ta sao liền nói bừa, ngươi con nít con nôi biết cái rắm, người Hoàng gia tự mình nói đó, hiện tại trong thôn ai là không biết a, nếu không phải ngươi có vấn đề, nếu thật sự tốt thì tại sao người khác phải hủy hôn" Người nọ cũng gào lên, bị phụ nữ trung niên kéo lại.
Người chung quanh đều nhìn lại đây, Giản Ninh dùng ánh mắt ý bảo Giản Tiểu Ngữ không cần nói nữa, kêu Giản Tiểu Ngôn đang mải mê chơi cùng trở về.
Bất quá trước lúc rời đi, nghiêm túc nói vài câu: "Bác gái, tôi không biết những lời vừa rồi bác nghe ở đâu ra, nhưng nếu không phải là sự thật, là trưởng bối ngài ăn muối nhiều hơn so với ta ăn cơm, chút đạo lý ấy ngài hẳn đã hiểu.
Nếu theo lời vừa rồi bác nói, tôi đây hôm nay cũng loáng thoáng nghe người ta nói là bác ăn trộm gà nhà người khác, ngài nói tôi nên tin hay không nên tin đây?"
"Ngươi đánh rắm, ai nói ta trộm gà, có bản lĩnh tới đây hai mặt một lời, lão bà đây một lông gà đều không động".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook