Trọng Sinh Về Lại Năm 1988
-
6: Bất Mãn
Giản Ninh càng không theo nàng ý, cười nói, "Bà ngoại chỉ có một mình mẹ tôi là con gái, khó tránh khỏi đau lòng, chẳng lẽ mợ còn ghen a? Tôi thấy mợ cũng không cần phải ghen cái này, mợ cũng sướng mà, ở nhà ngồi chỉ chờ cậu đem tiền về mà hưởng thụ không phải sao."
"Ta sướng cái quỷ gì, gả cho lão Dương đúng là hỏng cả đời, không có ngày nào yên lành..." Lưu Tư Tư phi một tiếng, nghĩ cái gì đó rồi lại cười mỉa một cái "Ta đi vào bếp nhìn xem"
Bữa cơm trưa, Cao lão thái thái nấu chính, Dương Quế Hoa trợ giúp.
Lúc ăn cơm, một bàn vuông đầy đồ ăn, Dương Phong nhỏ hơn Giản Tiểu Ngữ hai tuổi cũng từ phòng ngủ đi ra, chẳng qua đôi mắt vẫn còn hồng.
"Em trai, đến đây ngồi", Giản Tiểu Ngữ vẫy tay, kêu Dương Phong lại đây, nàng cảm thấy em trai kém mình 2 tuổi này đúng là quá đáng thương, như thế nào mỗi lần đều bị mợ mắng.
Dương Phong dùng tay lau lau nước mũi, nghe lời đi qua, ngồi ở bên cạnh Giản Tiểu Ngữ.
Dương gia chỉ có một đứa con trai Dương Phong, được đứa con trai đầu tiên, hai người liền không có ý định đẻ tiếp.
Con nhiều cũng khó nuôi, chờ đến lúc con trai hơi chút lớn một chút, chính phủ lại thực hiện kế hoạch hóa gia đình, không cho sinh tiếp, càng không có ý định sinh thêm.
Điều kiện Dương gia cũng không tốt, lúc Giản Tử Sơn còn sống, kéo theo bạn bè mở xưởng rượu giúp đỡ Dương Bình Hoa có công việc tìm cái ăn, Dương Bình Hoa vào xưởng làm tới hiện tại, tiền lương một người nuôi cả nhà.
"Chờ lâu đều đói bụng rồi đi, mau ăn thôi", Cao lão thái thái bưng lên món ăn cuối cùng, cởi tạp dề xuống tiếp cả nhà cùng ăn cơm.
Dương Quế Hoa nói: "Mẹ, ngươi cũng không vội, mau tới đây cùng nhau ăn."
"Xong rồi đây, các ngươi cứ ăn trước, không cần chờ ta."
Trên bàn cơm lễ Tết của mọi gia đình, đồ ăn có thể phong phú hơn bình thường, Cao lão thái thái biết mỗi năm ăn tết đến ngày hôm nay, bọn nhỏ đều sẽ trở về, cho nên cứ ngày này đều sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.
Nhưng ở trong mắt Lưu Tư Tư, nghĩ đến lúc nhà mẹ đẻ cùng tỷ tỷ sang thăm, cái gì cũng không có, Cao lão thái thái cũng không dụng tâm chiêu đãi như vậy, liền rất không vui.
"Cô cả cùng cháu gái thật có lộc ăn nha, quả nhiên là mẹ đẻ, mỗi lần tới đều bày ra một đống đồ ăn, lúc chị gái cùng cháu gái ta sang cũng chỉ có ăn củ cải, tưởng là nhà này cố ý khinh thường nàng chứ." Lưu Tư Tư mở miệng liền nói.
Trẻ con không biết lời Lưu Tư Tư có ý tứ gì, nhưng người lớn ngồi đây có ai không rõ.
Dương Bình Hoa dùng khuỷu tay thọc nàng "Ăn cơm thì lo ăn đi, nói nhiều như vậy làm cái gì."
"Sao, còn không cho ta mở miệng nói chuyện?"
Sắc mặt Cao lão thái thái cũng khó coi.
Đăng Tết nhất lại đưa lời này ra mà nói, con cháu đều ở đây, cũng là tuổi đang hiểu chuyện "Đó cũng là ngày thường chỉ có thể ăn chút rau dưa, củ cải.
Hôm nay là Tết, cô nó cùng mấy đứa cháu cũng không được ăn cái này sao?"
"Ai da, ta không phải chính là thuận miệng nói vài câu sao, cũng không nói gì thêm, mẹ xem ngài lại sốt ruột."
Cao lão thái thái lười trả lời, ngược lại gắp đồ ăn cho Giản Tiểu Ngôn ngồi bên trái mình, "Tiểu Ngôn, tới, ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn bà ngoại", Giản Tiểu Ngôn mở miệng ngọt ngào nói, bưng chén nhỏ lên và cơm.
"Tiểu Ngôn cái miệng nhỏ thật ngọt", Cao lão thái thái cười nói, lại hỏi, "Tiểu Ngôn không nhầm thì sang năm mới liền đi học đi."
Dương Quế Hoa nói tiếp nói: "Cũng đúng là, luôn cho rằng thời gian đến quá chậm, không nghĩ tới bọn nhỏ đều lớn lên nhanh như vậy, chỉ chớp mắt đều lớn như vậy, lập tức liền phải học tiểu học."
"Nói như vậy, Tiểu Ngữ sang năm không phải cũng thi lên cao trung sao?" Dương Bình Hoa hỏi, "Thành tích của nó như thế, không biết có học tiếp được cao trung hay không?"
Vừa nói đến học tập, Giản Tiểu Ngữ đang ăn cơm cũng không nói gì, đại khái thành tích cũng không tốt lắm.
Giản Ninh ngồi bên cạnh nói: "Con gần đây đang giúp nàng ôn tập, tính toán giúp nàng tăng thành tích trước"
Nghe Giản Ninh nói, Lưu Tư Tư liền mở miệng, "Con gái đọc sách cũng đâu được gì, lãng phí tiền của, lãng phí thời gian, sớm muộn gì cũng gả đi làm vợ nhà khác, huống hồ điều kiện nhà ngươi hiện tại cũng đâu tốt, ngươi cho rằng đọc sách không cần tiền a~.
Đọc sách càng nhiều, tiền tiêu càng nhiều.
Ta cũng nói trước, đến lúc đó vay tiền, ta một xu cũng không có..."
"Ai, ta đang nói, ngươi dẫm chân ta làm cái gì..."
Dương Bình Hoa cũng không biết Lưu Tư Tư là nghĩ như thế nào, một hai phải là cái hay không nói, nói toàn cái dở, không thấy được bọn nhỏ đều ở đây, lời này của ngươi bọn nhỏ nghe được thì nghĩ như thế nào?
Lưu Tư Tư nói xong, cả bàn ăn phi thường an tĩnh, vẫn là Cao lão thái thái cầm chiếc đũa gõ chén nói, "Ăn cơm, ăn cơm, lời như vậy nói nhiều làm cái gì."
Cơm nước xong sau Giản Ninh cùng mấy tiểu tử kia vây quanh bếp lửa, thuận tiện tiếp tục sắp xếp lại tình tiết truyện.
Đang suy nghĩ dở, Cao lão thái thái kêu nàng vào phòng, sau đó cho nàng túi đồ, nàng vừa nhìn liền thấy là tiền, tuy rằng không nhiều lắm.
Nàng lập tức chối từ không cần, tình cảnh lão thái thái nàng nhìn ra được, lại nói lão thái thái có thể có bao nhiêu tiền đâu, liền chút tiền ấy, cũng không biết lão thái thái tích cóp bao lâu.
"Cầm đi, bà ngoại cũng không có bao nhiêu tiền, quanh năm suốt tháng cũng góp được một chút, cái này chính là lì xì đầu năm, con cầm lấy mua kẹo cho mấy đứa em gái ăn, nhiều bà ngoại cũng không có, nhưng như này ngoại cho được", lão thái thái vỗ bả vai Giản Ninh, nhìn đứa nhỏ này lớn lên đều so với chính mình cao hơn một cái đầu, "Lời nói của mợ cũng không cần thiết để trong lòng, tính nó đã như vậy."
"Con không cần, bà ngoại, tiền này người thu đi ạ", Giản Ninh đem tiền nhét trở lại liền đi ra ngoài, "Con cũng lớn như vậy rồi, người không cần lì xì, mẹ biết lại nói con."
"Ngươi đứa nhỏ này, cầm đi, đừng để mợ ngươi biết..."
Cuối cùng Giản Ninh từ chối không được, đành phải cầm tiền Cao lão thái thái cho, năm đồng tiền, nàng dựa theo giá hàng hiện tại tính một chút, này tiền không tính là ít, đối với một đứa trẻ đây là số tiền khổng lồ.
Buổi chiều Giản Ninh một nhà đi thời điểm, Cao lão thái thái là tưởng cấp Dương Quế Hoa mang điểm bột mì trở về, nhưng Lưu Tư Tư liền ở cửa nơi đó nhìn chằm chằm, nàng nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ, miễn cho người này quay đầu lại ở chính mình trước mặt lải nha lải nhải, chờ tìm cái thời gian, nàng chính mình đi một chuyến cấp đưa qua đi.
Buổi chiều một nhà Giản Ninh về nhà, Cao lão thái thái định cho Dương Quế Hoa bột mì mang trở về.
Nhưng Lưu Tư Tư liền đứng ở cửa nhìn chằm chằm nghĩ vẫn là không đem, miễn cho người này quay đầu lại lải nhải, chờ tìm thời gian, chính mình đi một chuyến đưa qua.
"Ta nói ngươi sao lại thế, phòng chị của ta như phòng cướp? Mỗi lần chị gái ta tới thời điểm, ngươi có thể hay không cấp điểm sắc mặt tốt?" Chờ Dương Quế Hoa đi rồi, Dương Bình Hoa đem Lưu Tư Tư kêu vào phòng ngủ, khô giọng nói.
Lưu Tư Tư nhướng mi, xoa eo, "Nếu ta không nhìn chằm chằm, mẹ ngươi còn không vơ vét của nhà đem dọn qua cho một nhà cô cả"
Dương Bình Hoa đè thấp giọng, "Ngươi nhỏ giọng chút, ồn ào cái gì, kêu đến ai cũng nghe được."
"Nghe được thì làm sao? Ta lại càng muốn nói, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, đừng cả ngày nghĩ trở về cọ ăn cọ uống, ta biết, ta gả tiến nhà ngươi nhiều năm như vậy, trước sau bị xem như người ngoài".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook