Gió xuân dịu nhẹ thoảng qua hành lang, mang theo hương thơm dịu mát của những chùm hoa tử đằng, làm cho không khí trở nên ngọt ngào và dễ chịu, khiến lòng người cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Trong một buổi chiều đầy nắng, Thẩm Thành thẳng thừng từ chối: "Tôi không cần."
Giản Thời Ngọ khựng lại một chút.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thẩm Thành nói khẽ: "Không cần đâu."
Cậu nhìn hắn định rời đi, có chút giận: "Nếu không xử lý vết thương đúng cách, nó sẽ nhiễm trùng đấy.

Dù tớ học không giỏi, nhưng đây cũng là kiến thức cơ bản, cậu phải nghe lời tớ."
Thẩm Thành nhướng mày: "Kiến thức cơ bản?"
Nhóc bếu tự tin trả lời: "Đúng vậy."
Thẩm Thành lạnh lùng liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay cậu: "Vừa uống nước ấm xong đã mua một hộp kem để ăn, kiến thức cơ bản chỉ như thế sao?"
Cậu chớp chớp mắt, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tay vẫn cầm túi đồ ăn vặt, trông ngơ ngác đến đáng yêu.
Thấy cậu trở nên ngáo ngơ, Thẩm Thành bỗng dưng thấy có chút vui trong lòng, hắn quay đi, để lại một câu: "Ăn như thế sẽ bị đau bụng đấy."
Giản Thời Ngọ cúi đầu nhìn túi đồ, tự dưng thấy xấu hổ.

Cậu cố kìm nén cảm xúc ngại ngùng, nhìn thấy Thẩm Thành sắp rời đi, cậu vội vã nhét miếng băng cá nhân vào túi áo hắn, nói một cách dứt khoát: "Dù sao thì tay cậu cũng dính chút nước, dễ nhiễm trùng lắm.

Tớ đã mua rồi mà."
Giọng nói của cậu nhỏ dần như sợ miếng dán bị trả lại.

Trước đây, chuyện như thế này gần như không thể xảy ra, nhưng giờ cậu đã thông minh hơn rồi
Thẩm Thành cúi đầu nhìn miếng băng cá nhân trong tay, im lặng một lúc.

Rồi hắn xé bao, dán nó lên vết thương một cách vụng về, như thể người lần đầu dùng máy tính chạm vào bàn phím vậy.
___
Chạng vạng tối, Thẩm Thành về nhà.
Ngôi nhà tăm tối và lộn xộn, nhiều ngăn kéo bị mở ra, còn duy trì trạng thái không đóng kĩ, trên nền nhà là một người phụ nữ trông tiều tụy, tóc tai rũ rượi.

Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, cảnh tượng này có thể khiến người bình thường bị dọa sợ, nhưng Thẩm Thành lại đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Khi hắn đi ngang qua phòng khách, Cao Xán, người phụ nữ ngồi trên sàn, khẽ động đậy.

Cô ngẩng đầu, giọng khàn khàn: "Đã về rồi à?"
Thẩm Thành không đáp lại.
Cao Xán nhanh chóng lao đến, ôm chặt chân Thẩm Thành: "Con trai nhỏ, lần này con nhất định phải giúp mẹ!"
Thẩm Thành đứng thẳng, không hề lung lay trước lời cầu xin của cô: "Buông ra."
"Không, mẹ không buông." Cao Xán ôm chặt lấy hắn, giọng run rẩy: "Bọn họ đòi tiền mẹ, nếu không trả họ sẽ đến nhà dọn đồ.

Con không nghĩ cho mẹ thì cũng phải nghĩ cho ngôi nhà này chứ!"
Cô cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Thẩm Thành thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Hắn chậm rãi cúi xuống, tay đặt lên vai cô như đang đẩy một vật gì đó bẩn thỉu ra xa, khiến Cao Xán ngã mạnh xuống sàn.


Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Thành, hét lên: "Con muốn nhìn mẹ chết sao?!"
Nhưng chính cô cũng đang cưỡng ép con mình.
"Kẹt."
Cửa phòng ngủ mở ra.
Cha của Thẩm Thành, dáng người gầy gò và đôi chân què, đứng tựa vào cánh cửa, thở dốc: "Cao Xán, cô đang làm gì vậy? Cô còn có tự trọng nào của một người mẹ không? Con trai cô hiện tại còn đang đi học."
Người phụ nữ ngồi trên sàn, đôi mắt đỏ ngầu, quay đầu lại nhìn đầy hận thù: "Cần ông nhắc tôi sao?!"
"Nếu không phải vì ông..."
Cô gần như điên loạn: "Ông què, không có bản lĩnh, không có tiền, tôi phải tìm con trai để kiếm tiền.

Nó có thể đi làm thêm, ông thấy giờ này đã là 11 giờ, chắc chắn nó kiếm được nhiều tiền."
Cao Xán lại đến lay Thẩm Thành, rơi nước mắt: "Con trai thân yêu, đây là lần cuối cùng, con giúp mẹ lần này thôi, mẹ hứa sẽ không chơi mạt chược nữa."
Thẩm Thành đứng trong phòng khách, nhìn cảnh tượng này như đang xem một vở kịch bi hài.
Cao Xán tiếp tục: "Con nói gì đi chứ!?"
Thẩm Thành cúi nhìn cô: "Lần này thiếu bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm." Cô đáp, cố gắng giấu đi sự run rẩy trong giọng nói: "Thật sự chỉ là một ít thôi, mẹ không dám đặt cược nhiều.

Mẹ biết con có tiền, cho mẹ đi."
Thẩm Thành lạnh lùng: "Không có."
"Không có?!" Cao Xán cao giọng, lần này cô lao đến nhưng Thẩm Thành né tránh.

Cô chỉ vào tay hắn: "Con còn mua được cả băng keo cá nhân, còn dám nói là không có tiền sao?"
Thẩm Thành: "Không phải con mua."
Cao Xán như thể phát hiện ra điều gì đó, cô hỏi: "Ai mua? Là bạn của con à? Hay ai khác? Con trai của mẹ, nếu con không có tiền thì bạn con sẽ có, con hỏi mượn bạn con đi, không cần ngại.

Nếu không để mẹ đi mượn, ngày mai mẹ sẽ đến trường, hỏi...!tên là gì nhỉ..."
Thẩm Thành lạnh lùng cắt lời: "Con không có bạn."
Ở lứa tuổi này, bất kì một đứa trẻ nào cũng có 1-2 người bạn.

Nhưng ngược lại, Thẩm Thành lại không có bất kỳ một người bạn nào, dù hắn rất thông minh, vẻ ngoài cũng rất được lòng người khác, nhưng lại cô đơn một mình.
"Cô không được đến trường, cũng không được mượn tiền của bất kì ai khác." Thẩm Thành cảnh cáo cô: "Nghe rõ chưa?"
Lời nói của hắn khiến Cao Xán bất ngờ, như thể vừa tìm thấy điều gì đó.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Mẹ là mẹ con, không lẽ mẹ không thể quản con? Mẹ không thể gặp bạn con à?"
Thẩm Thành không để ý, tiến thẳng về phía phòng của mình.
Phía sau vang lên giọng nói của cô: "Nếu mẹ nhất quyết phải đi thì sao?"
Thẩm Thành dừng bước, im lặng một lúc rồi quay lại nhìn cô.

Chỉ một ánh nhìn cũng khiến Cao Xán cứng người lại, bởi trong khoảnh khắc đó, khí chất của hắn thay đổi hoàn toàn.


Hắn bước từng bước đến gần cô, đôi mắt nheo lại, nhìn cô từ trên cao, như một ác quỷ đến từ địa ngục: "Mẹ cứ thử xem."
Không cần nói nhiều, chỉ một câu cũng đủ khiến Cao Xán im bặt.

Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy, nhưng ngay sau đó, cô lại cười, một nụ cười điên dại.
Dù con có lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể mắc kẹt ở nơi này cả đời, đúng không?
Đúng, dù cô có chết, cô cũng sẽ kéo đứa con này xuống địa ngục cùng mình!
Trong căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, Thẩm Thành đứng ở cửa, ngoài cửa sổ, từng ánh đèn ấm áp hắt vào, thoang thoảng mùi thức ăn bay tới.

Ánh sáng từ đèn đường len qua cửa sổ, rọi vào căn phòng mang lại một chút sáng sủa.

Dưới ánh sáng yếu ớt đó, hắn cúi đầu nhìn vào tay mình, nơi ngón trỏ vẫn còn quấn băng dán.
Do làm việc, miếng băng dính cũng đã biến dạng, lỏng lẻo và có vẻ sắp bong ra.
Xem đấy, dù là thứ tốt đẹp đến đâu, chỉ cần dính vào hắn, đều trở nên tồi tệ hơn.
Hắn chẳng thể bảo vệ được bất kì điều gì, ngược lại còn khiến mọi thứ xung quanh lây nhiễm bùn dơ, là hắn kéo tất cả vào sâu trong bóng tối.
Thẩm Thành nhìn chằm chằm một lúc, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai, rồi ném miếng băng dán vào thùng rác cách đó không xa, sau đó rời đi.
...
Buổi tối tại nhà Giản Thời Ngọ.
Cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức liền chạy ra ngoài.

Trên bàn đầy đủ các món ăn hấp dẫn, mùi xương sườn nóng hổi tỏa ra ngào ngạt, cá chua ngọt, thịt kho tàu, và đặc biệt là món lòng bò mà mẹ cậu làm rất ngon.

Nhìn thôi cũng khiến bụng cậu réo lên.
Giản Thời Ngọ lao tới: "Thơm quá!"
Chân Mỹ Lệ từ trong bếp gọi ra: "Ra đây giúp mẹ múc cơm nào."
Cậu tới múc cơm cho ba mẹ, nhưng chỉ múc nửa chén, khiến mẹ cậu tò mò hỏi: "Con ăn ít vậy sao?"
"Con không đói." Giản Thời Ngọ cười: "Con nghĩ mình nên giảm cân một chút."
?
Nghe thấy câu này, Chân Mỹ Lệ tròn mắt kinh ngạc.
Mẹ cậu lo lắng: "Con không bệnh gì chứ?"
Giản Thời Ngọ bưng bát cơm qua: "Con không bệnh, mẹ cứ yên tâm."
Vừa lúc đó, cha cậu từ công ty về, vừa nghe thấy câu chuyện liền cười vui vẻ: "Gì đây, con trai của chúng ta muốn trở thành hot boy sao?"
Chân Mỹ Lệ cùng với người dì giúp việc bưng thức ăn từ bếp ra và ngồi xuống bàn: "Đừng suốt ngày lo mấy chuyện không đâu.

Đang tuổi lớn mà còn giảm cân cái gì.

Hôm nay cô giáo còn gọi điện, con biết cô nói gì không? Cô bảo con trai giỏi giang của mẹ cùng Hầu Tửđi tiệm net để tìm lớp trưởng hỏi bài tập!"
?
Lần này đến lượt cha cậu ngạc nhiên.

Ông nhìn Giản thời Ngọ, tự nhiên hiểu ý và cười.

Đừng nhìn ba Giản thường ngày ở công ty nghiêm khắc là thế, nhưng ở nhà lại là một ông bố hiền từ, rất cưng chiều con trai: "Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, nào, ăn cơm đi."
Chân Mỹ Lệ bất mãn: "Tốt cái gì chứ, ngày đầu tiên anh có con sao, không biết tính nó à, còn bảo làm bài tập, chắc chắn lại đi chơi game rồi."
"......"
Giản Thời Ngọ nhếch môi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy cần biện minh chút ít: "Mẹ, mẹ không có lòng tin vào con sao?"
Chân Mỹ Lệ tò mò: "Được rồi, cô giáo nói gần đây con có thay đổi, bài tập tuy làm sai gần hết, nhưng là con đã cố gắng hoàn thành, còn nói thái độ của con đã nghiêm túc chăm chỉ học hơn, có phải nhờ lớp trưởng của con không?"
"......"
Có thể nói là có cũng có thể nói là không.
Giản Thời Ngọ do dự một chút rồi quyết định nói: "Lớp trưởng quả thật có giúp con."
Chân Mỹ Lệ gắp đồ ăn cho cậu nói: "Thật không dễ dàng, có đứa trẻ tốt chịu chơi với con, thật tốt quá, không được, phải cảm ơn người ta."
Vừa nghe mẹ nói vậy, Giản Thời Ngọ sợ mẹ nói tiếp:
【 không thì để hai đứa đính hôn luôn đi 】
Nghĩ đến đó, Giản Thời Ngọ suýt nữa nghẹn cơm, vội vàng nói: "Lớp trưởng là người tốt, giúp bạn học là niềm vui, không cần đền đáp, mẹ đừng tự quyết định gì cả."
Chân Mỹ Lệ trừng cậu: "Không hiểu chuyện."
Ba Giản cũng tán thành: "Người ta là đã giúp con, con cũng không thể không cảm ơn gì, sống với nhau phải có qua có lại."
Giản Thời Ngọ hiểu được một chút.
Chân Mỹ Lệ nghĩ: "Vừa hay, ban ngày mẹ rảnh rỗi làm một ít bánh kem và điểm tâm, mai con đem lên cho người ta."
Kêu cậu đi tặng quà cho Thẩm Thành?
Giản Thời Ngọ cảm thấy ngượng ngùng, không nói gì, lúc trước còn bảo là không dây dưa, giờ lại đem đến tặng, nếu là Thẩm Thành, cậu cũng hoài nghi lời cậu nói luôn!
Giản Thời Ngọ muốn từ chối: "Bữa sáng con nghĩ là..."
Chân Mỹ Lệ liếc mắt đe dọa.
Áp lực quá lớn, cậu cảm thấy tương lai tiền tiêu vặt có thể bị cắt không còn đồng nào.
Giản Thời Ngọ nhanh chóng đổi ý: "Con sẽ mang đi."
Thấy cậu đồng ý, Chân Mỹ Lệ mới thôi, tâm trạng cũng vui lên.
Dù sao đây là người bạn tốt đầu tiên của Giản Thời Ngọ, có một cảm giác gọi là con mình cuối cùng cũng làm quen được với bạn tốt, vì vậy cô rất coi trọng món quà này.
Sáng hôm sau, cô đóng gói mọi thứ gọn gàng vào túi của Giản Thời Ngọ, món ăn rất nhiều, như đề phòng cậu ăn vụng vậy.
Sáng sớm, đường có chút kẹt xe.
Giản Thời Ngọ ngồi ở ghế phụ, xoa đầu mình.

Từ tối qua tới sáng nay, cậu lại bị cơn đau đầu hành hạ, tuy lần này đỡ hơn hai lần trước nhưng vẫn rất đau.

Cậu tự hỏi liệu có phải là do Thẩm Thành không.
Chân Mỹ Lệ nhận thấy điều gì đó không ổn: "Con sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là không ngủ đủ thôi."
Giản Thời Ngọ quay mặt đi, dựa vào nghỉ một lát.

Nhưng lần này, khi ngẩng đầu lên, cậu thấy bóng dáng quen thuộc trên vỉa hè.

Trong làn sương sớm chưa tan hết, cậu nhìn thấy Thẩm Thành đang chậm rãi bước đi cô độc trên phố.
Không hiểu sao, dù chỉ một đêm không gặp, Giản Thời Ngọ cảm thấy Thẩm Thành trông có chút gì đó khác lạ.

Cậu không thể chỉ ra cụ thể, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mình không hề hiểu Thẩm Thành chút nào.
Kiếp trước, cậu yêu Thẩm Thành một cách thất bại.


Dù nói rằng mình thích hắn, nhưng cậu chỉ quan tâm đến bản thân, chỉ dùng những món quà vô tri và những lá thư đầy tình cảm khuôn mẫu để bày tỏ mà không bỏ ra một chút thời gian và tinh lực để tìm hiểu và quan tâm đến Thẩm Thành.
Cậu luôn trách Thẩm Thành lạnh lùng và rất kiêu ngạo, nhưng lại không nhận ra mình cũng ích kỷ và luôn tùy hứng trong tình cảm.
Cậu dựa vào việc mình yêu Thẩm Thành, yêu cầu hắn phải chấp nhận tất cả mọi thứ về mình, hắn phải theo như ý muốn của cậu.

Như vậy, liệu cậu có xứng đáng nói lời yêu không?
......
Giờ tự học buổi sáng chưa bắt đầu, mọi người đang ăn sáng.

Khi Thẩm Thành bước vào lớp, cả phòng học tràn ngập mùi đồ ăn.

Hắn đã quen với điều này và không để ý đến.

Hắn ngồi xuống, chuẩn bị lấy giấy bút ra thì phát hiện góc bàn học có một chiếc hộp nhỏ được đặt ngay ngắn.
Bình thường, người thích Thẩm Thành rất nhiều, thường tặng quà cho hắn nhưng hắn chưa bao giờ nhận, những món quà đó cuối cùng đều nằm trong thùng rác.

Hôm nay, chiếc hộp nhỏ này cũng sẽ không ngoại lệ.
Thẩm Thành cũng không thèm nhìn tới.
Người bạn cùng bàn cười hì hì nói: "Không nhìn xem cái gì à?"
"Không."
"Vậy tớ ăn nhé?"
"Vứt đi."
"Thật không?" Người bạn thử hỏi: "Giản Thời Ngọ đưa đấy."
Trong thoáng chốc, người bạn cùng bàn thề rằng, hắn nhìn thấy động tác lật sách của Thẩm Thành dừng lại một khoảnh khắc, dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đó cũng là một phát hiện lớn!
Người bạn cùng bàn cười tủm tỉm đẩy hộp quà trở lại.
Thẩm Thành liếc mắt nhìn phía sau, khóe mắt thấy được một cậu bé múp míp đang ngồi ăn gì đó.

Trong miệng cậu là miếng bánh hoa quế màu trắng, trông rất ngon.

Trên mặt cậu ta hiện rõ sự thỏa mãn, như thể đang ăn món ngon sơn hào hải vị.
Thẩm Thành thu hồi ánh mắt, nhìn lại chiếc hộp trên bàn mình.

Trên nắp hộp có vẽ một khuôn mặt tròn, xiêu vẹo nhưng ngây thơ, khiến hắn không khỏi mỉm cười.
Không ăn, chỉ nhìn thôi.
Thẩm Thành tự nhủ.
Hắn mở hộp ra, thấy bên trong là những cái bánh gạo nếp trắng, hình dáng chú lợn nhỏ, rất đáng yêu.

Chúng làm tâm trạng hắn dịu đi, và hắn không nhận ra ánh mắt mình trở nên dịu dàng hơn.
Người bạn cùng bàn bên cạnh nói: "Vừa đẹp vừa ngon nhỉ."
Thẩm Thành không nói gì.
Người bạn tiếp tục: "Ngon lắm đấy, tớ từng ăn thử rồi, mẹ Giản Thời Ngọ nấu ăn siêu ngon.

Trước đây tớ không biết, nhưng hôm nay khi đến, bọn tớ đều được chia bánh kem và bánh quy nhỏ, còn nhiều vị khác nhau nữa..."
Cậu ta lải nhải, không để ý rằng mặt Thẩm Thành ngày càng đen lại.
"Cạch."
Nắp hộp đóng lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương