Lúc này, Giản Thời Ngọ cảm thấy chưa từng thấy bất kì ai có vẻ mặt đặc sắc như vậy.
Quý Bắc Xuyên đứng đơ tại chỗ, không thể động đậy.
Cô Hoàng cầm bình giữ ấm, từ từ đi tới, gọi: "Quý Bắc Xuyên."
Quý Bắc Xuyên lúc nãy còn đắc ý, giờ cả người lo lắng, hắn theo bản năng giấu điện thoại sau lưng, như kiểu bị bắt quả tang: "Cô!"
Cô Hoàng mỉm cười: "Còn điều gì bất ngờ nữa mà cô chưa biết không?"
Quý Bắc Xuyên đỏ mặt: "Không có."
"Xem ra nhà em thật sự quá nuông chiều em." Cô Hoàng chìa tay: "Đưa đây."
Quý Bắc Xuyên nhấp nháy môi, không muốn: "Cô ơi, có nhiều bạn khác cũng mang điện thoại, đừng chỉ thu mỗi mình em."
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Giản Thời Ngọ.
Cô Hoàng thu điện thoại, nói: "Học sinh nên tập trung vào việc học.

Đua đòi nhiều quá không tốt cho việc học.

Em cùng cô về văn phòng, gọi phụ huynh tới gặp cô."
Quý Bắc Xuyên tròn mắt kinh ngạc.
Là một cậu ấm con nhà giàu, hắn không lo bị tịch thu điện thoại, có thể mua lại cái mới.

Nhưng điều hắn sợ nhất là phải gọi phụ huynh.
Quý Bắc Xuyên nhận lỗi: "Cô ơi, đừng gọi phụ huynh được không?"
Cô Hoàng nói: "Điện thoại này cô không thu được, phải để phụ huynh của em tới lấy."
Khi đi ngang qua Thẩm Thành, cô Hoàng lấy ra thẻ cơm Thẩm Thành đánh rơi: "Lúc nãy em làm rơi thẻ cơm, may là có ghi tên, cô vừa có tiết ở lớp năm, đi ngang qua hành lang nên nhặt được."
Thẩm Thành nhận lại thẻ, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn cô, lần sau em sẽ chú ý."
Cô Hoàng xua tay ý bảo không cần cảm ơn, rồi nhìn về phía Quý Bắc Xuyên: "Đi theo cô về văn phòng, cô sẽ gọi phụ huynh em."
Quý Bắc Xuyên không thể tin nổi nhìn Thẩm Thành.
Nếu không phải Thẩm Thành làm rơi thẻ cơm, cô giáo đã không đến đây.

Nếu không phải vì Thẩm Thành, điện thoại của hắn sẽ không bị thu.

Quý Bắc Xuyên giận dữ nhìn Thẩm Thành, đợi cô Hoàng quay đi, Thẩm Thành mới quay lại nhìn hắn.
Quý Bắc Xuyên giận quá mất khôn: "Mày..."
Thẩm Thành đứng yên, đôi mắt sắc bén khẽ nhíu lại, Quý Bắc Xuyên cảm thấy trong ánh mắt ấy có sự chế giễu.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, Thẩm Thành vẫn bình thản đứng đó, tiếp tục quét dọn.
Quý Bắc Xuyên nghiến răng, bỏ lại lời hăm dọa: "Mày đợi đấy!" rồi bỏ đi.
Giản Thời Ngọ chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng có chút hả hê khi thấy Quý Bắc Xuyên bị phạt.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Thành đã tính toán mọi thứ, từ việc cậu chắc chắn sẽ cãi nhau với Quý Bắc Xuyên khi quét rác, cho đến việc cô Hoàng sẽ đi ngang qua.

Tất cả đều nằm trong tính toán của Thẩm Thành.

Cậu bắt đầu hiểu rằng Thẩm Thành luôn có cách trả đũa mọi người đã từng bắt nạt hắn, kể cả chính mình.
"Cậu toát mồ hôi rồi kìa."

Đang suy nghĩ, Giản Thời Ngọ nghe thấy tiếng Thẩm Thành.
Giản Thời Ngọ giật mình, thấy Thẩm Thành đã đứng trước mặt.

Cậu béo lùi lại hai bước theo phản xạ: "Sao...!sao vậy?"
Thẩm Thành nhìn xuống: "Chia lại khu vực dọn dẹp đi.

Tôi quét phía nam, cậu quét phía bắc."
Giản Thời Ngọ lau mồ hôi trên trán, gật đầu: "Được."
Thẩm Thành hỏi: "Cậu nóng lắm à?"
"A? Chắc tại quét rác nên nóng thôi, ha ha ha..."
Thật ra là bị cậu dọa cho khiếp đấy!
Thẩm Thành không biết có tin hay không, không nói thêm gì, xoay người tiếp tục quét dọn.

Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó, trên hành lang có nhiều học sinh qua lại, cũng có nhiều câu lạc bộ đang dọn đồ.

Giản Thời Ngọ đang quét rác, thấy có vài học sinh khiêng bàn ghế cùng nhiều vật dụng khác đi ngang qua.
"Cẩn thận một chút."
Học sinh khiêng đồ thở hổn hển, rõ ràng là rất mệt.
Giản Thời Ngọ nhìn thấy ghế lung lay, liền né qua một bên.

Cậu cảm thấy mấy thứ này sắp rơi ra từng mảnh.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt."
Bàn ghế kêu lên khi bị di chuyển trên đường.
Lúc qua một bậc thang nhỏ, bàn ghế lay động, khiến cái rương chứa đồ trên bàn sắp rơi xuống.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Thành nhanh tay bắt lấy cái rương.
Thẩm Thành đỡ cái rương, đẩy nó trở lại bàn.

Học sinh khiêng đồ cảm ơn rối rít.
Thẩm Thành chỉ nhẹ nhàng nói: "Tìm thêm người giúp đi, như vậy không an toàn."
Người kia gật đầu lia lịa, quay về tìm thêm người.
Đồ đạc được đặt tạm ở hành lang.

Khi Giản Thời Ngọ quét xong, người kia đã quay lại, mang theo một cô gái nhỏ.

Cả hai người đều cảm ơn Thẩm Thành, khuôn mặt ửng đỏ, mắt lấp lánh.

Nói xong cảm ơn, họ cứ đứng đó không muốn đi.
Giản Thời Ngọ trong lòng thầm nghĩ:
Lại thêm hai cô gái bị thu hút bởi vẻ đẹp của Thẩm Thành.
Thẩm Thành xuất sắc mọi mặt: học giỏi, đẹp trai.

Người như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái cũng dễ dàng khiến người khác xiêu lòng.

Nhưng Thẩm Thành chỉ lạnh lùng chào tạm biệt, rồi đi tới chỗ Giản Thời Ngọ.
Giản Thời Ngọ thắc mắc: "Sao, sao vậy?"
"Cậu quét xong chưa?"
"Quét xong rồi."
Cậu khẩn trương như đang nhận được lời nhận xét của giáo viên, không thể không lo lắng.
Thẩm Thành thu dọn dụng cụ vệ sinh: "Đi tới khu công nghệ, cô Hoàng bảo chúng ta sau khi quét xong thì tới đó dọn sách mới."
Giản Thời Ngọ: "Ừ, được."
Trường học của họ có một khu công nghệ rất đáng tự hào.

Khu công nghệ này có 10 tầng, còn có hai thang máy.

Tuy nhiên, hiệu trưởng rất tiết kiệm, khuyến khích học sinh đi bộ.

Thang máy chỉ mở vào những lúc cần thiết, còn lại thì phải quẹt thẻ mới dùng được.
Hai người mang đồ vào thang máy vì đồ khá nặng, nên phải dùng thang máy để đi lên tầng.
Giản Thời Ngọ vừa đi vừa nói: "Tớ nhớ là hiện tại thang máy đang mở, cô Hoàng có đưa cậu thẻ thang máy không?"
Thẩm Thành đáp trầm thấp: "Có."
"Vậy là tốt rồi."
Khi họ quẹt thẻ mở thang máy, gặp khá nhiều học sinh khác cũng đang chờ, Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành vừa bước vào thì thang máy báo hiệu sắp quá tải.
"Khoan!"
Có người bên ngoài thang máy hét lên: "Chờ đã, tôi..."
Giản Thời Ngọ định ấn nút đóng cửa nhưng nghe thấy lại chần chừ, vừa lúc đó, một cô gái chen vào, đẩy cậu vào bên trong thành bánh nhân thịt.
"Tích."
Đèn cảnh báo quá tải sáng lên, thang máy dừng lại.
Mọi người nhìn nhau, có người nói: "Quá tải rồi, ai đó phải xuống."
"Người phía trước ra ngoài đi."
"Đúng vậy, đừng chậm trễ thời gian."
"Nhanh lên nào."
Giản Thời Ngọ cũng định bảo cô gái xuống, nhưng chưa kịp nói gì thì cô gái đã nhanh chóng quay sang cậu và nói: "Bạn học, cậu ra ngoài đi."
?
Giản Thời Ngọ khó hiểu: "Tại sao?"
Rõ ràng là cô lên sau, sao lại bảo tôi phải ra ngoài.
Cô gái ôm sách, nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi cười khinh miệt: "Thang máy chỉ chở được 8 người, chúng ta ở đây vừa đủ tám người, nhưng cậu nặng quá, một người cậu bằng hai người, thang máy quá tải.

Cậu chờ lượt sau đi, có thể lượt sau sẽ ít người hơn."
Cô vừa nói xong, trong thang máy có vài tiếng cười nho nhỏ.
Không cần quay lại, Giản Thời Ngọ cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt và biểu cảm hài hước của mọi người đang nhìn cậu như nhìn một vai hề.
"Bạn học, bảo cậu ra thì cậu ra đi."
"Đúng vậy, mọi người ai cũng đang vội."
Giản Thời Ngọ quay mặt đi, không hiểu sao, giữa những tiếng cười nhạo ấy, cậu lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành.
Bên trong thang máy, dáng người Thẩm Thành thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng.

Nhận thấy ánh mắt của Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành quay lại, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cậu, không có bất kỳ biểu cảm gì.

À, đúng rồi.
Trong khoảnh khắc hoang mang, ánh mắt của Thẩm Thành khiến Giản Thời Ngọ nhớ lại những năm tháng bị mọi người giễu cợt, những ký ức phủ bụi ùa về, rõ ràng từng chi tiết:
"Ha ha ha, hắn giống như một trái bóng."
"Con heo mập."
"Giản Thời Ngọ là đồ xấu xí!"
Ban đầu, cậu không thích Thẩm Thành, nhưng có một lần, giữa đám người cười nhạo, chỉ có Thẩm Thành không cười.

Đúng vậy, chỉ có hắn không cười, hắn đối xử với cậu như mọi người khác.
- --
May mắn là có người cả đời được chữa lành từ những ký ức thời thơ ấu.

Bất hạnh là có người cả đời không thể thoát khỏi ký ức tuổi thơ.

Cậu cực kỳ khao khát thân cận với Thẩm Thành, như một kẻ đuối nước tìm được cọng rơm, coi hắn là điểm tựa tinh thần, dù biết đó là thứ không thể dựa vào.
"Tích!"
Âm thanh báo hiệu của thang máy kéo cậu ra khỏi hồi ức.
Giản Thời Ngọ cảm thấy có người đẩy mình, là cô gái kia: "Bạn học, đừng ngẩn ngơ, đi xuống đi, chúng tớ đang chờ."
Lực đẩy không mạnh, nhưng lại rất đúng lúc.
Không ai chú ý, Thẩm Thành ở bên cạnh thấy hành động này liền nheo mắt, khí lạnh bao quanh hắn.
Giản Thời Ngọ còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thành: "Đi."
Hắn vừa nói, mọi người trong thang máy đều quay lại nhìn hắn.
Có những người trời sinh mang theo ánh hào quang, vừa cất tiếng đã trở thành tiêu điểm.
Giản Thời Ngọ sững sờ, chần chừ chỉ vào mình: "Tớ?"
"Ừ."
Thẩm Thành dẫn đầu bước ra khỏi thang máy, xoay người nhìn Giản Thời Ngọ: "Có đi không?"
Thực ra thang máy không quá tải.
Giản Thời Ngọ do dự một lúc rồi bước ra: "Tớ đi."
Cậu nghĩ Thẩm Thành muốn chờ thang máy tiếp theo, nhưng hắn lại trực tiếp leo cầu thang.

Thang máy mở ra và phải quẹt thẻ tiếp thì mới hoạt động.
Mọi người trong thang máy ngơ ngác.
Họ nhìn nhau:
"Ai có thẻ?"
"Quẹt lại lần nữa."
"Ai quẹt thẻ?"
Thang máy rơi vào im lặng, hồi lâu, cuối cùng có người nhận ra thẻ vừa quẹt là của hai người vừa ra khỏi thang máy.

Giờ ai cũng không đứng yên được, quay sang nhìn cô gái kia.
Cô gái cũng khó chịu, nhưng cười lạnh: "Nhìn tôi làm gì, chỉ mình tôi nói à?"
Mọi người đều tỏ vẻ khó chịu.
Bên kia
Leo lên lầu sáu, Giản Thời Ngọ thở hổn hển, chân run lên: "Mệt quá."
Thẩm Thành mặt không đổi sắc, thậm chí không thở dốc, hắn đã leo tới nơi, đứng dựa vào tường nhìn cậu bé béo mầm vất vả leo lên.
Giản Thời Ngọ mập mạp, trán đầy mồ hôi, lẩm bẩm: "Cậu không mệt à?"
"Do cậu không rèn luyện."
Giản Thời Ngọ quá mệt nên dựa vào lan can nghỉ ngơi, nhớ lại chuyện thang máy, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cậu không dám đoán.

Nhưng cậu là người không chịu được sự tò mò, không hỏi ra thì thấy khó chịu.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Giản Thời Ngọ mở miệng: "Tớ muốn hỏi cậu chuyện này."
Thẩm Thành im lặng, như đang chờ cậu hỏi.
Giản Thời Ngọ lau mồ hôi: "Tớ ra ngoài thì thấy thang máy cũng không quá tải, tại sao cậu cũng..."

Thẩm Thành hắn là người không bao giờ đoán được.
Người kia dựa tường mở miệng: "Không vì gì cả."
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Thành mặt lạnh, nói một câu: "Cảm thấy ồn ào thôi."
Giản Thời Ngọ thở hồng hộc sau khi leo lên cầu thang.

Mồ hôi chảy ra, cậu cúi xuống che giấu cảm xúc, ngực phập phồng như đang suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, cậu mở miệng, giọng run run không dễ phát hiện: "Cảm ơn cậu."
Cuối cùng cũng nói ra được.
Không chỉ là cảm ơn cho hôm nay, mà còn cảm ơn vì những khoảnh khắc đã qua, khi Thẩm Thành giữ lại cho cậu một phần tôn nghiêm, dù là vì lý do gì.
Thẩm Thành im lặng, quay người: "Nghỉ ngơi xong thì đi dọn tài liệu thôi."
"...!Ừ."
Khi hai người cầm tài liệu trở lại vào thang máy, Giản Thời Ngọ mới nhận ra ngón trỏ tay trái của Thẩm Thành có một vết thương.

Dù đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn rõ ràng.
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng nhớ lại khoảnh khắc Thẩm Thành đỡ cái hộp tài liệu, có lẽ vết thương do không cẩn thận va vào.

Thẩm Thành không rên một tiếng, nếu không thấy thì cậu cũng chẳng biết.
Khi họ quay về lớp học, đã đến giờ học.
Sau tiết học cuối cùng của buổi trưa, Giản Thời Ngọ định đi theo Thẩm Thành mang tài liệu về văn phòng rồi mới đi ăn trưa.

Khi ra ngoài, trường học gần như không còn ai.
Trên đường, cậu nói với Thẩm Thành: "Chờ tớ một chút."
Dưới bóng cây, Thẩm Thành đứng đợi, nhìn từ xa, Giản Thời Ngọ xách theo một túi đồ ăn chạy tới.

Cậu vẫy tay, gọi: "Tớ tới đây!"
Trong khoảnh khắc, có thể do ánh mặt trời quá chói, Thẩm Thành hơi nheo mắt.

Hoặc có thể là vì sống lâu trong bóng tối, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng khiến hắn không thoải mái.
Nhưng ngay khi thấy túi đồ ăn trong tay Giản Thời Ngọ, ánh mắt Thẩm Thành lại trầm xuống.

Hắn không cần lòng thương hại hay sự đồng cảm.
Giản Thời Ngọ chạy đến, không nhận ra sự thay đổi của Thẩm Thành, nói: "Tớ mua vài thứ."
Thẩm Thành định từ chối, nhưng Giản Thời Ngọ đã lấy ra một băng dán từ trong túi: "Cái này cho cậu."
Nằm trong lòng bàn tay tròn trịa của Giản Thời Ngọ là một cái băng dán, có chút nhàu nát vì bị cậu nắm chặt.
Giản Thời Ngọ cười ngây ngô: "Vết thương nếu dính nước sẽ nhiễm trùng, không tốt đâu."
Thật ra cậu vẫn rất sợ Thẩm Thành, muốn tránh xa hắn.

Nhưng đồng thời, cậu mơ hồ hiểu rằng không ai từ đầu đã như vậy.
Ít nhất, Thẩm Thành hiện tại vẫn chưa phải là người hoàn toàn tàn nhẫn.
Hắn giúp đỡ mọi người, leo cầu thang sáu tầng, chỉ ra lỗi sai trong bài tập.

Thẩm Thành hiện tại không có tài sản lớn, cần phải làm rất nhiều công việc để duy trì cuộc sống, đi bộ năm sáu km về nhà.

Những vết sẹo và vết thương trên tay hắn là dấu vết của cuộc sống, đau đớn mà không kêu ca.

Những nỗi buồn còn lại, dù đau hơn, cũng không ai biết mà an ủi.
Ít nhất, khi đối diện với Thẩm Thành lúc này, Giản Thời Ngọ cảm thấy cậu có thể tạm thời không sợ hãi.
Tác giả có lời muốn nói: Ai Đức Lặc từng nói: "Người may mắn cả đời đều được chữa lành từ thơ ấu, người bất hạnh cả đời đều không chữa lành được thơ ấu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương