Trọng Sinh Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
-
Chương 3
Chương 3
Cậu bé còn chưa biết nói câu hoàn chỉnh, chỉ có thể nói từng chữ một, phát âm cũng chưa chuẩn.
Trái tim Ôn Niệm mềm nhũn, hốc mắt cay cay cúi người bế Tịch Nhất Trừng từ trong xe đẩy ra.
Cô học đến năm hai trung học cơ sở thì gia đình phải cho em trai đi học, cô buộc phải bỏ học.
Năm 21 tuổi, cô kết hôn với Tịch Cảnh, sau khi kết hôn, cô trở thành bà nội trợ, bận rộn với những công việc vụn vặt trong nhà.
Cô không biết cũng không hiểu cách dạy dỗ con cái.
Lại thêm việc suốt ngày đối mặt với củi, gạo, dầu, mắm, muối, tính tình cô ngày càng trở nên nóng nảy, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Lời mà Tịch Nhất Trừng nghe nhiều nhất bên tai chính là: "Con phải cố gắng trở nên ưu tú.
Con ưu tú rồi thì mẹ và em con ở nhà mới có cuộc sống tốt hơn.
"
Điều này dẫn đến việc Tịch Nhất Trừng lớn lên trở thành một người có nội tâm phức tạp và rất nổi loạn.
"Mama! "
Tịch Nhất Trừng khi ấy vẫn chưa bị biến chất, chớp đôi mắt long lanh nước, dụi đầu vào lòng Ôn Niệm.
Ôn Niệm không kìm được tiếng nghẹn ngào.
Cô siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn lên trán cậu bé, nước mắt lưng tròng.
Tuy rằng, cô đã được tái sinh vào năm thứ 5 sau khi kết hôn với Tịch Cảnh.
Thế nhưng, cô sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước!
Từ nay về sau, bố mẹ và anh trai cô đừng hỏng mà moi móc từ cô dù chỉ một đồng một hào!
Cô cũng sẽ không tiếp tục làm một bà nội trợ chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng.
!
5 giờ chiều.
Triệu Thiến Chi tranh thủ về nhà trước giờ cơm tối.
Hôm nay thua bài nên tâm trạng bà ta không tốt, vừa vào cửa đã ném túi xách lên giá treo đồ, hùng hổ muốn bắt bẻ Ôn Niệm.
Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp những món ngon vật lạ, lời nói của bà ta cũng theo nước bọt nuốt xuống.
"Mẹ, mẹ về rồi.
"
Ôn Niệm bưng một nồi canh thịt ra, đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Chơi bài cả buổi chắc mệt rồi, mẹ vào rửa tay rồi ra ăn cơm đi.
"
Triệu Thiến Chi nhìn Ôn Niệm từ đầu đến chân.
Cô con dâu thường ngày luộm thuộm là thế, hôm nay lại ăn diện xinh đẹp, không chỉ mặc váy liền mà còn trang điểm.
Nhan sắc Ôn Niệm vốn rất nổi bật, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là đã rất rực rỡ.
"Mẹ, sao vậy ạ?"
Thấy Triệu Thiến Chi cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên môi Ôn Niệm vẫn không giảm.
"Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?" Triệu Thiến Chi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Thường ngày keo kiệt mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy nấu một bữa thịnh soạn, hôm nay sao tự dưng lại bày vẽ ra thế này?"
Keo kiệt gì chứ.
Rõ ràng là tiền sinh hoạt phí hàng tháng của cô đều bị bố mẹ ruột cô mượn hết.
Nói là mượn cho hay chứ thực chất là ném đá xuống biển, chẳng thấy đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook