Quan Nguyệt đem chuyện vừa rồi kể với Lục Dương.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Cũng là do anh quá bất cẩn, tuy nhiên cũng có cái lợi, việc chúng ta quen nhau sớm muôn cũng bị phát hiện, phát hiện sớm cũng giúp nàng đỡ phải lo lắng hơn."

"Đúng vậy, vừa rồi em con lo lắng muốn chết, mẹ em cũng quá dữ rồi."

Trong lòng Quan Nguyệt còn chút sợ hãi.

Lục Dương an ủi: "Mẹ em làm trong bệnh viện, ít khi quan tâm được em, nên khó tránh khỏi lo lâu, nàng cũng vị tốt cho em mà thôi."

"Dù sao sân nhà chúng ta cũng ở Lục Thành, chả lẽ mẹ em bay qua đó quản sao?"

Quan Nguyệt suy nghĩ, đúng là như vậy, về sau cẩn thận một chút là được, dù sao bọn họ cũng rất nhanh phải trở về trường học rồi.

Nửa đêm, đèn phòng ngủ chính vẫn còn chưa tắt.

Lâm Thanh Nhã một mình bọc lấy chăn, ánh mắt bất thiện nhìn vào Quan Kiến Quốc: "Có phải ngươi đã sớm biết rồi không, còn cùng con gái lừa gạt tạ, có phải lâu rồi chưa ngủ sofa không."

"Không dám, việc này anh cũng mới phát hiện gần đây, do một đồng nghiệp kể, anh sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của con nên không nói ra chuyện này cho em biết."

Quan Kiến Quốc gãi đầu.

"Lúc con đi nhập học ta đã hỏi qua, con cũng chủ động giải thích rồi, ta tin tưởng vào ánh mắt nữ nhi, với lại ta cũng điều tra qua rồi" Quan Kiến Quốc nói tiếp.

"Nghe được gì? Trong nhà làm cái gì?" Lâm Thanh Nhã nhíu mày.

Nàng biết rõ năng lực của chồng mình, điều tra việc này cũng không khó lắm.

Quan Kiến Quốc gật đầu, nói ra: "Gia đình coi như xuất thân trong sạch, ba công tác tại một nhà xưởng, mẹ mở một căn tin trong trường tiểu học, những năm qua cũng đều dựa vào việc này kiếm tiền, còn đứa bé kia gọi là Lục Dương, cùng Quan Quan là bạn học, sức học bình thường, thi đậu một hai trường đại học, bây giờ học tại Lục Thành."

"Ngươi nói Quan Quan muốn đi học ở Lục Thành, có phải hay không là ..."

Lâm Thanh Nhã nghĩ đến khả năng...

Quan Kiến Quốc thở dài: "Vì vậy ta mới nói, chuyện này không gấp được, với lại con gái lớn rồi, chỉ cần bọn hắn có thể giữ được điểm mấu chốt, vậy chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi."

"Nghe ngươi nói như vậy, gia đình Lục Dương điều kiện không tốt lắm, sau này con gái về làm dâu họ Lục, không phải sẽ bị chịu khổ sao."

Lâm Thanh Nhã lo lắng nói.

Quan Kiến Quốc cười cười :" Nếu thực sự cưới nhau, chỉ có thể nói hai chúng nó có duyên phận, còn vấn đề kinh tế, không phải còn chúng ta sao, chỉ có một đứa con gái cưng, có thể không lo được sao? Hơn nữa bên kia cũng là con một, nêu bên kia cũng không bạc đãi con mình được."

....

Lục Dương tự nhiên không biết cuộc trò chuyện này.

Hắn mở ra điện thoại, nhìn tin nhắn thông báo của lão Vương.

Lượt đăng ký vẫn tăng dần, bất quá, trên web đã xuất hiện nhiều loại tác phẩm thể loại giống hắn.

Đối với những tác phẩm này, Lục Dương cũng không lo lắng.

Càng nhiều tác phẩm bắc chước, nói lên tiểu thuyết của hắn càng có lực ảnh hưởng.

Không có máy tính, Lục Dương không thể đăng nhập vào phần tác giả, cũng không biết mình có được khen thưởng minh chủ lệch nào không.

Lại nhìn một số tin tức quảng cáo.

"Lượng tiêu thụ Iphone 4 ở trong nước tăng cao, rất nhiều khách hàng xếp hàng chờ đợi để sở hữu một chiếc táo khuyết..."

Mặc dù không biết trong đó có nói quá lên không, nhưng nhìn cách quả táo marketing không hề đơn giản.

Không nói Apple trong tương lai phát triển thế nào, nhưng chỉ nhìn vào tính năng của Apple, không thể nghi ngờ là hãng điện thoại có giá trị gần 2000 tỷ $, xứng đáng là vương giả trong giới smart phone.

Nokia không phục, không bao lâu, gã khổng lồ buôn bán điện thoại liền sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể đóng gói bán cho Bill Gates.

Màn hình cảm ứng, độ phân giải cao, hệ thống thông minh mới.

Ở hiện tại, hầu như không có một chiếc điện thoại nào có thể so với Iphone 4.

Nếu như Jobs đến Trung Quốc để làm một bộ phim, đoán chừng cũng sẽ lớn tiếng hô một câu:"Còn có ai?"

Lục Dương nhìn vào giá bán, phiên bản 16G giá 4999 tệ, còn phiên bản 32G thì có giá đến 5999 tệ một chiếc, giá cả không phải là người bình thường có thể mua được.

Nhìn chiếc cục gạch nokia trên tay, Lục Dương cười khổ một tiếng, chờ nhận được tiền nhuận bút, thì hắn sẽ đổi một chiếc điện thoại mới.

Kiếp trước, dùng các loại smart phone đã quen tay, trở lại kiếp này, sử dụng bàn phím của chiếc điện thoại này là một cực hình với hắn, có đôi khi ra ngoài đường, hắn cũng không muốn mang theo.

Nhìn thời gian đã qua nửa đêm, hắn vứt điện thoại qua một bên, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau.

Thời điểm đang ăn sáng, một chiếc xe BMW màu đen dừng trước cửa nhà Lục Dương, từ trên xe bước xuống một trung niên bụng phệ, tóc đã có vài chỗ hói, mặc tây phục cùng với giày da, giống như cố ý muốn khoe khoang mình là người có tiền.

Lục Dương nhìn thoáng qua, liền không nhịn được mà cười lạnh, thầm mắng một câu nhà giàu mới nổi.

Từ trên xe đi xuống, là bác của Lục Dương.

Gia đình bên nội của Lục Dương rất có tiền, người có nhiều tiền nhất hẳn là đại bá trước mặt này rồi, đồng thời cũng là người keo kiệt nhất.

Không chỉ máu lạnh, mà còn ỷ vào mình có chút tiền, liền coi thường người khác, đặc biệt là cha mẹ Lục Dương, lúc nào gặp mặt cũng nhắm vào để châm chọc.

Nhìn thấy em trai mình sinh hoạt nghèo khổ, hắn ngược lại rất cao hứng đôi khi còn mở tiệc ăn mừng, không biết anh em cái "quần què"gì.

Lục Dương đương nhiên không chào đón người bác này.

"Tiểu Dương, đại bá của ngươi đến, ngươi không biết ra chào hỏi sao?" Lục Vệ nâng cái bụng phệ, có chút bất mãn nói.

"Cháu đang dùng cơm mà? Với lại, sáng sớm, không biết ngọn gió nào có thể nổi đại bá tới đây vậy." Lục Dương âm thầm châm chọc.

Thế hệ trước có sự tình gì, Lục Dương không muốn biết, cũng đừng đổ vào đầu hắn, Lục Dương rất muốn nói,' Ngài là người mà ta không muốn chào đón nhất đấy."

Lục Vệ tựa hộ cũng không có hứng thú tán nhảm với gia đình Lục Dương, trực tiếp nói sự tình.

Mấy tháng trước, hắn mới cưới vợ, cũng vừa sinh ra một hài tử, hôm nay là lễ trăm ngày, muốn mời người một nhà dùng bữa.

Lễ trăm ngày của em bé cũng không phải đại sự gì.

Chỉ là dịp mà những kẻ có tiền thể hiện mà thôi.

Bất quá Lục Dương lại cười, nói: "Bác à, làm gì có việc, tối nay mở tiệc sáng nay mời người, bác làm ăn lâu năm như vậy, quy củ này cũng không biết sao?"

"Tiểu Dương, đừng ở trước mặt trưởng bối ăn nói lung tung."

Lục Vĩ trừng mắt liếc Lục Dương.

Lục Dương im lặng, không nói thêm gì nữa.

Lục Vệ bị nói cho cứng học, cũng biết mình đuối lý, liền giải thích nói, lúc trước là do quá bận, cho rằng đã gọi cho cha ngươi, nhưng hôm nay mới nhận ra là mình chưa gọi, nên mới đích thân qua đây để mời.

Nghe đại bá nói thật dễ nghe, nhưng Lục Dương đâu phải kẻ ngu, đoán chừng đại bá lúc trước căn bản không muốn mời gia định bọn họ, nhưng nghe yến tiệc của gia đình mình mà huynh đệ không tới, lại sợ gây ảnh hưởng xấu đến cho đối tác làm ăn, nên lúc này mới chạy tới tìm gia đình Lục Dương.

Lục Vĩ cùng Tiền Vân gật đầu, hứa buổi tối sẽ tới yến tiệc.

Lục Dương lắc đầu: "Con không đi đâu."

"Con không đi thì tối nay ăn gì.?" Tiền Vân nhìn nhi tử.

Lục Vệ tựa hồ vừa rồi còn bị khó chịu, cũng nói: "Tiểu Dương, coi như là đi chơi net, cũng phải cần ăn cơm a."

Chơi đại gia ngươi!

Trong lòng Lục Dương thầm mắng một câu, nói ra: "Tối nay con hẹn Ngô Bá đi ăn Kentucky Fried Chicken (KFC) rồi, ba mẹ đừng lo lắng."

Nghe xong lời nói Lục Dương, Tiền Vân cùng Lục Vĩ đều không nói gì thêm, chỉ là có chút kỳ quái, thái độ hôm nay của Lục Dương đối với đại bá có chút không đúng.

Mời xong, Lục Vệ cũng không muốn nhiều lời, liền quay người rời đi.

Lục Dương nói ra:" Đại bá lúc đầu cũng không muốn mời gia đình mình."

"Con tưởng ta không biết? Chuyện trong nhà chỉ nên để ở trong lòng, chớ để ngoại nhân biết người ta lại chê cười."

Lục Vĩ lộ ra nét mặt tươi cười.

Bốn giờ chiều

Lục Vĩ cùng Tiền Vân đi khách sạn dự tiệc.

Lục Dương gọi cho Ngô Bá, hẹn hắn gặp mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương