Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch)
-
Chương 38
Thời điểm lên lầu, bước chân của Quan Nguyệt nhẹ hơn rất nhiều.
Về đến nhà, Quan Nguyệt đi vào phòng bếp, tìm một cái chậu đổ nước vào, sau đó thả toàn bộ cá trích vào trong.
Nấu cơm?
Quan Nguyệt không biết nấu.
Từ nhỏ đến lớn, đều là do cha và mẹ thay phiên nhau nấu cơm, nàng chỉ biết ngồi xem.
Vọc lên một con cá.
Con cá liền vẫy đuôi vùng vẩy, bọt nước văng ra khắp nơi, quần áo của nàng đều bị làm ướt một mảnh, thế mà Quan Nguyệt lại mỉm cười khúc khích.
Buổi chiều, hơn sau giờ.
Quan Kiến Quốc tan làm về nhà.
Huyện ủy nằm sát tiểu khu, tan làm nên ông thường đi bộ về nhà, đến nhà, đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, ông liền thấy được trong chậu mấy con cá trích.
Cá trích hoang dã, ở đâu ra vậy?
Quan Kiến Quốc nhìn một phát liền biết mấy con cá trích này là loại hoang dã, không phải do ngư dân nuôi , ông liền nhìn về phòng của nữ nhi, hay là con gái của mình đi mua?
"Quan Quan, buổi tối ăn cá à?"
Quan Kiến Quốc gõ cửa phòng Quan Nguyệt.
Cửa phòng mở ra, Quan Nguyệt lao vào ôm cánh tay của Quan Kiến Quốc, nói ra:"Cha, buổi tối hôm nay chúng ta ăn canh cá hầm đi."
"Con mua cá này ở đâu vậy, còn là loại hoang dã chứ."
Trước đó không lâu, trong đơn vị có một đồng nghiệp, vợ của hắn sắp sinh con, muốn bồi bổ thân thể nên tìm mua cá trích hoang dã rất lâu, nhưng cũng không mua được."
Quan Nguyệt lặng lẽ nói ra: "Cha, là Lục Dương đưa tới, hắn ở dưới thôn bà ngoại câu được đấy."
Nói xong.
Lại thể hiện ánh mắt tội nghiệp nhìn Quan Kiến Quốc, nói ra: "Cha, đừng nói cho mẹ biết nha."
Quan Kiến Quốc không biết nên khóc hay nên cười, con gái đối vời mình không một chút sợ hãi, bí mật gì đều nói cho mình biết, những đối với lão bà thì lại sợ hãi, không biết ai làm cha ai làm mẹ ~~!
"Hiện tại mới biết sợ à, nếu mẹ con biết con có bạn trai, thì xác định nghe chửi đi."
Quan Kiến Quốc sờ lên đầu con mình.
"Bố..."
Quan Nguyệt lắc lắc cánh tay Quan Kiến Quốc.
Thân là một người bố tốt, Quan Kiên Quốc không chịu được nữ nhi làm nũng, vội vàng đáp ứng: "Được, Tí nữa bố bảo ở trên đường mua được."
"Cảm ơn bố."
Quan Nguyệt hưng phấn không thôi.
Bố con bọn họ, lại có thêm bí mật nhỏ.
Quan Kiến Quốc đi vào phòng bếp, bắt đầu xử lý cá trích, đánh vảy, vứt nội tạng, rửa sạch.... Quan Nguyệt ở bên cạch giúp bố mình xử lý, đem hành lá rửa sạch, lại đập một ít gừng,...
Dưới sự đồng lòng của hai cha con, cá trích rất nhanh đã nằm trong nồi.
Quan Kiến Quốc đặt nồi lên, bật lửa...
Rất nhanh một nồi canh cá trích đã sôi sùng sục, tiếp theo là cần hầm tiếp ở lửa nhỏ, làm cho gia vị càng thếm thấm vào trong, cánh cá hầm càng lâu thì mùi vị ngày càng ngon.
Mùi thơm bày ra ngoài, rất nhanh đã tràn ngập căn phòng.
Ở bên ngoài, một nữ nhân dáng cười cao gầy, đi xe điện trở về, trên đầu còn mang theo một cái mũ che nắng, gương mặt tinh xảo, làm cho người ta không đoán nổi tuổi tác.
"Bác sĩ lâm, hôm này về sơm thế." Bảo về chào hỏi.
"Ừ."
Lâm Thanh Nhã dừng xe lại, lễ phép gật đầu, hỏi: "Bác Trương, đồ của ta đã tới chưa."
"Tới rồi, vừa rồi con gái ngươi xuống lầu, vốn muốn nhờ Quan Quan mang lên nhưng không hiểu vì sao ta chưa kịp đưa mà con ngươi đã chạy rồi." Bảo vệ cười ha hả đem một cái thùng đưa tới.
"Quan Nguyệt đi xuống?"
Lâm Thanh Nhã tiếp lời.
Lão Trương bát quái kể tiếp: "Đúng vậy, không chỉ có đi xuống, mà con gặp một tiểu tữ nữa, cậu bé kia còn tặng một túi cá cho con ngươi mang lên, chậc chậc... Tối nay ngươi có lộc ăn rồi."
Nói xong còn cười hắc hắc vài tiếng.
"Cảm ơn lão Trương."
Lâm Thanh Nha chạy xe điện vào tiểu khu, dừng xe dưới bãi, nàng nhíu mày, lão Dương tuy rằng lắm chuyện, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói lung tung.
Con gái mình cùng lúc nào đi lại gần với nam sinh như vậy được, còn đến nhà tặng cá, không được, chuyện này nàng phải tìm hiểu rõ ràng mới được.
Trong lòng nghĩ đến việc này, nàng bước nhanh lên lầu.
Tầng ba.
Từ ngoài hành lang, Lâm Thanh Nhã đã gửi được mùi thơm nồng đậm của canh cá, nàng từ túi lấy ra chìa khóa, mở cửa vào phòng.
Phòng khách, hai cha con bọn họ đang xem TV.
Mùi thơm từ phòng bếp truyền tới đã ngập tràn căn phòng.
"Mẹ, mẹ về rồi."
Quan Nguyệt chạy ra đón mẹ mình.
Lâm Thanh Nhã công tác ở bệnh viện trong huyện, hơn nữa còn làm ở khoa cấp cứu, thường xuyên phải trực ca đêm, rất ít khi có thể về sớm được.
Quan Kiến Quốc cũng đứng dậy, nói ra: "Lão bà, ngươi vận khí không tệ, hôm nay trên đường về ta mua được mấy con cá trích hoang dại, không phải loại nuôi ở trong lồng, hôm nay ngươi có thể nếm thử tay nghề cua ta."
"Quan Quan, xuống bếp dọn chén đũa lên."
Lâm Thanh Nhã mở to hai mắt mà nhìn.
Nhìn Quan Kiến Quốc, lại nhìn một chút Quan Nguyệt.
Đột nhiên cảm thấy, chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục.
Ngươi nghĩ loại cá này ngươi có thể gặp được ở trên đường à....
Hai cha con bọn họ thống nhất với nhau khi nào, lại bắt đầu lừa mình..
Nhìn bát canh cá mới được dọn lên, nhìn bộ dạng có vẻ rất ngon, Lâm Thanh Nhã không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, nhưng khuôn mặt vẫn trầm lại, nói ra:"Quan Kiến Quốc, cá này ngươi mua ở đâu?"
Thanh âm rất nghiêm túc, còn có vài phần uy hiếp.
Quan Kiến Quốc vẫn không phát hiện một con sư tử đang được đánh thức, nói ra:" Mua trên đường về nhà a."
Đùng
Một cái bưu kiện ném tới trước mặt Quan Kiến Quốc, may mắn ông phát hiện kịp thời bắt được, nói ra: "Lão bà, ngươi hôm nay sao vậy, sao lại cáu kỉnh lên."
"Quan Kiến Quốc, là gan của ngươi ngày càng lớn rồi, ngay cả ta ngươi cũng dám lừa gạt, ta hỏi thêm một lần nữa, con cá này là do ngươi mua được, sao ta nghe lão Trương lại kể không giống vậy."
Lâm Thanh Nhã cả giận nói.
Đáng chết, sao lại quên cái loa phát thanh của tiểu khu này rồi.
Quan Kiến Quốc nhìn thoáng qua con gái, ánh mắt bất lực, tựa hồ muốn nói, kiếp này con tự chịu đi, hắn nói ra: "Là bạn của Quan Nguyệt đưa đến, do ta sợ ngươi hiểu lầm nên mới nói giúp."
"Thật sự là bạn học thôi sao?"
Lâm Thanh Nhã nhìn thẳng vào con gái.
Quan Kiến Quốc liên tục nháy mắt với con mình.
Quan Nguyệt cắn răng, nói ra: "Không phải, là bạn trai con."
Nghe được Quan Nguyệt nói, sắc mặt Lâm Thanh Nhã trầm xuống, Quan Kiến Quốc cũng đành thở dài, tính cách nữ nhi cũng quá bướng bỉnh rồi.
Giầu giếm thì có thể , nhưng một khi bị phát hiện, Quan Nguyệt tuyệt đối sẽ không phủ nhận.
Lâm Thanh Nhã tức giận phát run, như một ngon núi lửa sắp bộc phát.
"Mọi việc bắt đầu khi nào?"
"Cấp ba."
"Các ngươi có phải hay không... đã làm chuyện kia."
"Chuyện gì?" Quan Nguyệt thuận miệng trả lời, rất nhanh liền hiểu ra, đỏ mặt trả lời: "Không có."
Vù Vù Vù
Lâm Thanh Nhã nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thực sự sợ con gái mình bị một tên tiểu tử nào đó lừa gạt. Bây giờ tại bệnh viện cũng nhiều ca phá thai của trẻ vị thành niên rồi, nàng tại bệnh viện thấy không biết bao nhiêu lần.
Lâm Thanh Nhã đi đến bên cạch Quan Nguyệt, thu hồi ánh mặt lãnh lẽo, lời nói thành khẩn:"Quan Quan, mẹ biết rõ con đã lớn rồi, có một số việc con phải biết từ chối, nhưng người làm ba mẹ như ta, cũng không muốn con mình bị tổn thương, nên hứa với mẹ, trước khi kết hôn, không được làm chuyện đó..."
"Mẹ, con biết rồi." Quan Nguyệt xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Quan Kiến Quốc nhân cơ hội liền chuyển hướng: "Tốt rồi lão bà, canh cá sắp nguội rồi, tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi."
Cả bàn ăn rất nhanh được xử lý xong trong tâm trạng nằng nệ.
Ăn xong, Quan Nguyệt trở lại căn phòng, khóa trái cửa lại, đem đầu mình chôn ở trong chăn, lặng lẽ gọi cho Lục Dương
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook