Về Đế Đô, anh muốn cho cô nhìn thấy nhà của bọn họ, cũng muốn cho cô một hôn lễ thịnh thế, nói cho tất cả mọi người biết, đây là vợ của anh.
Tâm tư Tần Nhất khẽ động, mắt phượng xinh đẹp lóe lên, cuối cùng khóe miệng nở ra một nụ cười mỉm: "Được, chúng ta về nhà."
Sau khi Tần Nhất nghỉ ngơi được hai ngày, thân thể đã tốt lên hoàn toàn, cô đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Tần Miễn và Vân Hoán.
Tần Hàn Vũ vẻ mặt kinh ngạc cùng khó tin nói: "Em nói tất cả mọi chuyện đều do tiến sĩ Lâm làm ra?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, ánh mắt có chút ngưng trọng: "Đúng, hơn nữa tiến sĩ Lâm căn bản không phải người, mà là bán thú nhân, còn là bán thú nhân hoàn mỹ."
"Cái gì?" Lần này ngay cả Tần Miễn cũng phải kinh ngạc bật thốt lên.
"Thế nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao hắn ta phải làm như vậy?" Tần Hàn Mạt có chút khó có thể lý giải, tại sao lại phải khơi lên chiến tranh giữa nhân loại và Zombie, không thể nào là do hắn ta ăn no rửng mỡ được.
"Tôi nghĩ, có lẽ là hắn muốn ngư ông đắc lợi.


Thực lực của nhân loại và Zombie chênh lệch không nhiều, lúc này nếu song phương khai chiến, ai cũng không lấy được chỗ tốt của ai.

Đúng lúc này có người khác đứng ra, không, phải nói là chủng tộc khác." Đôi mắt đào hoa trở nên thâm trầm.
"Anh nói bán thú nhân? Tiến sĩ Lâm muốn để bán thú nhân thống trị thế giới này?" Tần Nhất một giây liền hiểu được ý của Vân Hoán.
Suy nghĩ này rất điên cuồng, nhưng lại phù hợp với cá tính của tiến sĩ Lâm.
Tần Nhất càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng kinh hãi.

Tiến sĩ Lâm, quả nhiên vẫn điên cuồng cố chấp như trước.
"Tại sao lại có thể như thế?" Tần Hàn Mạt vẫn có chút ngơ ngác, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong đống tin tức nóng như bị bom tạc.
"Tôi nghĩ hắn ta sắp sửa hành động rồi, trước đó hắn ta chịu chút tổn thương nhỏ, cho nên hai ngày nay không có hành động.

Lần này là tôi liên lụy nhóm các người, nếu không phải tôi, tiến sĩ Lâm cũng sẽ không công kích thành phố Z đầu tiên."
Tần Nhất nghĩ đến chuyện này có chút đau đầu, nếu không phải do con hàng ngu ngốc Mộc Hiên Nhiên, tiến sĩ Lâm cũng sẽ không hận cô như thế.
Nhưng nhắc tới mới nhớ, Mộc Hiên Nhiên đâu? Hình như trong rừng rậm bọn họ đã tản ra, sau đó cô không biết cậu ta chạy đi đâu cả.

Tần Nhất đang suy tư, một tiểu binh sĩ vội vội vàng vàng chạy đến: "Căn cứ trưởng, căn cứ trưởng, không xong, Zombie tới công thành."
"Cái gì?" Tần Miễn đột nhiên đứng lên.
Đợi đến khi nhóm người Tần Nhất chạy đến, phía dưới tường thành quả thực có một đám Zombie đang công thành.

Chỉ là tường vây bên ngoài căn cứ thành phố Z khá dày, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể công phá luôn được.
"Căn cứ trưởng." Phong Lãng vừa nhìn thấy Tần Miễn, lập tức đi tới.
Tần Miễn khoát tay: "Tình huống bây giờ như thế nào?"
Dưới tường vây, phần lớn người trong căn cứ đều tụ tập chung một chỗ, khủng hoảng sợ hãi ôm lấy nhau.
"Để tôi và Vân Hoán đi trước." Tần Nhất mở miệng: "Hiện tại căn cứ còn có đủ vật tư để chống đỡ.

Zombie mà Zombie Vương mang tới nói nhiều cũng không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít, lúc này bọn chúng còn chưa công được thành, chúng ta có thể đánh tiêu hao chiến*."

(*Tiêu hao chiến hay chiến tranh tiêu hao là một chiến thuật quân sự được một bên sử dụng để thắng cuộc chiến bằng cách làm suy yếu đối phương khi thiệt hại liên tục về người, lương thực và trang thiết bị.

Phe sở hữu lượng tài nguyên lớn hơn thường là phe chiến thắng.)
Tần Nhất tỉnh táo phân tích tình hình hiện nay, không thể không nói, lúc này đánh tiêu hao chiến là tốt nhất.
Đánh chính diện, phần thắng của bọn họ không nhiều, nhưng nếu như đánh tiêu hao, bọn họ vẫn có thể liều mạng một phen, hơn nữa, cô đang chờ Thanh Tuyệt tới.
"Không được, Bảo Bảo, thân thể của em vừa mới tốt lên, không thể đi, để anh và Vân Hoán đi là được." Tần Hàn Vũ không đồng ý, anh không muốn Tần Nhất ra ngoài.
Tần Nhất lắc đầu: "Thực lực của các anh đều không đủ, nơi này chỉ có tôi và Vân Hoán là thích hợp nhất, có thể chèn ép đối phương.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương