Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống
-
518: Lời Đồn Nổi Lên Dị Năng Giả Cấp Chín
Mí mắt Tần Nhất rủ xuống, bỗng nhiên đáy lòng có chút bi ai, cô biết đây là nhân chi thường tình, nhưng vẫn không tránh được trong lòng nguội lạnh.
Sự việc lần này tuy có nguyên nhân do cô, tiến sĩ Lâm mới chọn thành phố Z, nhưng sâu xa hơn là hắn muốn tìm một chỗ đột phá.
Hơn nữa ngày sau, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, cũng không tránh được.
Chẳng lẽ đám người là ngây thơ coi lần này không phải bọn họ, thì lần tới cũng sẽ không phải là bọn họ ư?
Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Trong lòng Tần Nhất có chút bất lực, nhìn những ánh mắt xa lạ xung quanh, cô chợt nhớ đây không phải căn cứ thành phố Z mà cô từng quen thuộc.
Cô sống lại, khiến cho thành phố Z ban đầu cũng thay đổi bộ dáng.
Đúng vậy, đây không phải nhà của cô.
Đột nhiên trong lòng Tần Nhất được thả lỏng, thứ vẫn luôn gắt gao đè nặng cô đã biến mất không thấy.
Cô một mực coi thành phố Z như nhà của mình, thế nhưng thành phố Z xa lạ lại bài xích cô.
Thời gian dần trôi qua, trong lòng Tần Nhất có áp lực, tự nhiên tâm ma sẽ sinh ra.
Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt, áp lực liền biến mất, bình cảnh khiến cô dậm chân tại chỗ cũng được phá vỡ, lực lượng mãnh liệt chảy xuôi trong cơ thể cô, tràn ngập mỗi một tế bào.
Cô, thăng cấp, cuối cùng cũng đã trở thành dị năng giả cấp chín.
Người xung quanh cảm giác được một cỗ uy áp cường đại khiến cho bọn họ không thở nổi, đẳng cấp thấp thậm chí ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời.
Hạ Thiên Vũ và Sở Kiều Kiều đứng đầu càng là không được, hai người sắc mặt tái nhợt giống như là nữ quỷ.
"Cô, cô thăng cấp?" Giọng nói của Hạ Thiên Vũ run rẩy, vẻ mặt như gặp quỷ.
Tần Nhất cũng không có ý định thu hồi khí thế mạnh mẽ trên người, hai con ngươi sáng rạng, vô cùng rực rỡ, tuấn mỹ vô song.
Đám người vẻ mặt như là thấy quỷ, đây là chuyện gì, sao có người bị người ta oán hận liền thăng cấp?
Có người chọc chọc huynh đệ bên cạnh: "Người anh em, cậu mắng tôi một câu đi."
"Làm gì?" Người kia ghét bỏ liếc mắt nhìn sang tên đại ngốc nào đó.
"Nói nhảm, lão tử muốn thăng cấp, cậu mắng tôi vài câu, nói không chừng tôi liền có thể thăng cấp đấy." Đại ngốc đần độn cười cười, vẻ mặt mong chờ nhìn đối phương.
Người anh em kia trực tiếp cho đại ngốc một cái cốc đầu: "Anh nằm mơ à."
Bị oán hận liền thăng cấp, Tần Nhất chính là người đầu tiên.
Tần Nhất cũng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên Vũ, cô thu hồi khí thế mạnh mẽ trên người, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại mang theo khí thế kinh người.
"Tôi không biết các người nghe được từ đâu loại chuyện như vậy, nhưng mời dùng trí thông minh còn lại của các ngươi suy nghĩ một chút xem, ở vào thời khắc mấu chốt như này, lại đột nhiên xuất hiện loại lời đồn như thế, đối với ai là tốt nhất.
Đương nhiên, nếu các người kiên trì như vậy, tôi sẽ rời đi, các người cũng có thể nhìn xem Zombie có đi theo tôi hay không."
Đáy mắt Tần Nhất tràn ra trào phúng nhàn nhạt: "Nhưng mà, tôi sẽ không quay trở lại."
Dưới ánh mặt trời, da dẻ thiếu niên như trong suốt lóng lánh, vô cùng mịn màng, hoàn mỹ giống như thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Nói xong, Tần Nhất cũng mặc kệ phản ứng của đám người, quay lưng rời đi.
Không cần phải nói cô cũng biết những lời đồn này là ai nói, không phải tiến sĩ Lâm thì cũng là đám người Sở gia và Hạ gia, nhưng tay tiến sĩ Lâm cũng không có dài được như vậy, xem ra là do Sở gia và Hạ gia làm.
Đại khái mấy ngày lao động vừa rồi đã khiến cho bọn hắn tức tối, bắt đầu nhằm vào cô.
Khóe miệng Tần Nhất cong lên một nụ cười trào phúng, đến lúc nào rồi mà còn muốn tính toán mấy cái râu ria này, có lẽ nên tìm thời điểm dọn dẹp đám sâu mọt này một chút.
Tần Nhất chỉnh đốn xong tâm tình, sau đó tiếp tục đi tới nhà Đặng Bảo Bình.
Cô còn chưa gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra, một người không ngờ được bỗng xuất hiện trước mặt Tần Nhất.
"Là cậu?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook