Mấy trung đội trưởng cùng Ngô Phong vừa thấy Tô Miên phản ứng này, đều là vẻ mặt mộng bức.
“Đại đội trưởng, anh quen Tô thần y sao?”
“Đại đội trưởng, Tô thần y thấy anh, như thế nào khóc?”
“Đại đội trưởng, anh có phải cùng Tô thần y có cái gì hay không?”
“Đại đội trưởng, anh còn không đi qua dỗ người ta!”
Mấy trung đội trửơng ngày thường bị Ngụy Chấn Huy luyện đến chết đi sống lại, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội trêu chọc anh, trên mặt tràn ngập biểu tình sợ thiên hạ không loạn.
Bọn họ ở một nhóm, trong miệng nói trêu chọc, biểu tình lại dị thường cảnh giác, cùng Ngụy Chấn Huy vẫn duy trì khoảng cách an toàn, tùy thời phòng bị đại đội trưởng đột nhiên bạo kích giá trị vũ lực.
Lớn lên giá trị vũ lực cùng giá trị nhan sắc kia đều là đệ nhất quân khu, chính là mấy người bọn họ cùng nhau lên cũng không phải đối thủ của đại đội trưởng.
Bất quá có thể bắt được cơ hội bát quái đại đội trưởng, hôm nay chính là bị lột đi một tầng da, bọn họ cũng nhận! Ai còn không phải là một đứa nhóc!
Ngụy Chấn Huy trị cấp dưới cực nghiêm, mấy người bọn họ một lời nói không hợp liền đi huấn luyện, cho nên các chiến sĩ ngầm đều gọi anh là đại ma vương.
Sau lại cùng nước Y phía nam đánh mấy Y quốc lấy ít thắng nhiều, chủ lực bộ đội của địch bị Ngụy Chấn Huy tiêu diệt, trái phải chặn ngang giết đến quân lính tan rã, chủ soái quân địch tức giận đến khi tiếp nhận tin tức truyền thông phỏng vấn, trực tiếp mắng anh là ma quỷ, là đại ma vương. Hiện giờ ở quân đội nước Y, danh hào đại ma vương là so với chủ soái bọn hắn còn có lực uy hiếp hơn.
Ngô Phong đôi tay ôm ngực, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Ngụy Chấn Huy tuổi còn trẻ liền làm đại đội trửng, lại là nhân vật nổi tiếng ở quân khu, lại có tính tình rất thất thường, đối với ai cũng đều một bộ dánh lạnh lùng.
Lần trước một vị thủ trưởng giới thiệu cho anh một họ hàng xa, cô gái nhỏ là vũ công trong đoàn văn công bọn họ, bộ dáng đẹp, dáng người cũng tốt, vừa nghe nói đối phương giới thiệu là Ngụy Chấn Huy, liên tục lắc đầu, “Tôi chính là đời này không gả được, cũng không cần gả cho khối băng kia!”
Sau đó thanh danh khối băng của Ngụy Chấn Huy liền truyền ra, cũng có nữ binh thích anh bộ dạng lạnh như băng ngạo kiều này, còn thường xuyên chạy đến địa phương Ngụy Chấn Huy thường đi ngẫu nhiên gặp được, bất quá đều bị Ngụy Chấn Huy cự tuyệt rõ ràng.
Thật không biết khối băng này, thích dạng con gái thế nào.
“Chấn Huy, cậu sẽ không làm cái gì có lỗi với người ta đi?” Ngô Phong buồn cười, hắn thật sự nghĩ không ra, Tô Miên cả đêm đều tốt, như thế nào vừa thấy Ngụy Chấn Huy liền đỏ vành mắt.
Ngụy Chấn Huy hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt lóe lên sắc bén, có thể khẳng định là cô gái trước mắt anh không quen biết, bất quá đối với Tô Miên, xác thật có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Tôi không quen biết cô ấy.” Ngụy Chấn Huy nói xong, cả chính anh cũng chưa phát hiện, ngữ khí anh mang theo độ ấm xưa nay không có.
Thanh âm anh trầm thấp, ở gió bắc gào thét rất mau trôi đi.
Tô Miên nhĩ lực hơn người, một chữ cũng chưa bỏ sót.
Cô bỗng nhiên cất bước chạy tới chỗ Ngụy Chấn Huy, ai cũng không nghĩ tới, cô chạy đến trước mặt Ngụy Chấn Huy liền đem người ôm lấy.
“Anh còn sống, thật tốt.”
Ôm anh cũng không ấm áp, trên áo khoác quân nhân còn mang theo hàn khí, Tô Miên lại cảm thấy đây là cái ôm ấm áp nhất mà cô có trong hai đời.
Kiếp trước, cô cùng Ngụy Chấn Huy cùng nhau thậm chí chưa từng nắm tay, cưỡng ép mà bỏ lỡ cả đời.
Một đời này, cô không muốn lại buông tay, không muốn lại bỏ lỡ.
Tay ôm Ngụy Chấn Huy không ngừng buộc chặt, hai người cũng dán đến càng ngày càng gần, tuy rằng cách áo bông thật dày, nhưng mà lẫn nhau vẫn là có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Tô Miên không nghĩ tới, nhanh như vậy cô liền gặp được Ngụy Chấn Huy, cô có rất nhiều điều muốn cùng anh nói.
Tuy nhiên, lại không biết nên nói cái gì?
Cô là trọng sinh, nhưng anh không phải. Cô muốn nói cùng anh như thế nào, bọn họ kiếp trước bỏ lỡ.
Tô Miên tuy rằng cao 170 cm, ở trước mặt Ngụy Chấn Huy cao lớn, cũng chỉ đến cổ anh.
“Đại đội trưởng, anh quen Tô thần y sao?”
“Đại đội trưởng, Tô thần y thấy anh, như thế nào khóc?”
“Đại đội trưởng, anh có phải cùng Tô thần y có cái gì hay không?”
“Đại đội trưởng, anh còn không đi qua dỗ người ta!”
Mấy trung đội trửơng ngày thường bị Ngụy Chấn Huy luyện đến chết đi sống lại, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội trêu chọc anh, trên mặt tràn ngập biểu tình sợ thiên hạ không loạn.
Bọn họ ở một nhóm, trong miệng nói trêu chọc, biểu tình lại dị thường cảnh giác, cùng Ngụy Chấn Huy vẫn duy trì khoảng cách an toàn, tùy thời phòng bị đại đội trưởng đột nhiên bạo kích giá trị vũ lực.
Lớn lên giá trị vũ lực cùng giá trị nhan sắc kia đều là đệ nhất quân khu, chính là mấy người bọn họ cùng nhau lên cũng không phải đối thủ của đại đội trưởng.
Bất quá có thể bắt được cơ hội bát quái đại đội trưởng, hôm nay chính là bị lột đi một tầng da, bọn họ cũng nhận! Ai còn không phải là một đứa nhóc!
Ngụy Chấn Huy trị cấp dưới cực nghiêm, mấy người bọn họ một lời nói không hợp liền đi huấn luyện, cho nên các chiến sĩ ngầm đều gọi anh là đại ma vương.
Sau lại cùng nước Y phía nam đánh mấy Y quốc lấy ít thắng nhiều, chủ lực bộ đội của địch bị Ngụy Chấn Huy tiêu diệt, trái phải chặn ngang giết đến quân lính tan rã, chủ soái quân địch tức giận đến khi tiếp nhận tin tức truyền thông phỏng vấn, trực tiếp mắng anh là ma quỷ, là đại ma vương. Hiện giờ ở quân đội nước Y, danh hào đại ma vương là so với chủ soái bọn hắn còn có lực uy hiếp hơn.
Ngô Phong đôi tay ôm ngực, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Ngụy Chấn Huy tuổi còn trẻ liền làm đại đội trửng, lại là nhân vật nổi tiếng ở quân khu, lại có tính tình rất thất thường, đối với ai cũng đều một bộ dánh lạnh lùng.
Lần trước một vị thủ trưởng giới thiệu cho anh một họ hàng xa, cô gái nhỏ là vũ công trong đoàn văn công bọn họ, bộ dáng đẹp, dáng người cũng tốt, vừa nghe nói đối phương giới thiệu là Ngụy Chấn Huy, liên tục lắc đầu, “Tôi chính là đời này không gả được, cũng không cần gả cho khối băng kia!”
Sau đó thanh danh khối băng của Ngụy Chấn Huy liền truyền ra, cũng có nữ binh thích anh bộ dạng lạnh như băng ngạo kiều này, còn thường xuyên chạy đến địa phương Ngụy Chấn Huy thường đi ngẫu nhiên gặp được, bất quá đều bị Ngụy Chấn Huy cự tuyệt rõ ràng.
Thật không biết khối băng này, thích dạng con gái thế nào.
“Chấn Huy, cậu sẽ không làm cái gì có lỗi với người ta đi?” Ngô Phong buồn cười, hắn thật sự nghĩ không ra, Tô Miên cả đêm đều tốt, như thế nào vừa thấy Ngụy Chấn Huy liền đỏ vành mắt.
Ngụy Chấn Huy hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt lóe lên sắc bén, có thể khẳng định là cô gái trước mắt anh không quen biết, bất quá đối với Tô Miên, xác thật có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Tôi không quen biết cô ấy.” Ngụy Chấn Huy nói xong, cả chính anh cũng chưa phát hiện, ngữ khí anh mang theo độ ấm xưa nay không có.
Thanh âm anh trầm thấp, ở gió bắc gào thét rất mau trôi đi.
Tô Miên nhĩ lực hơn người, một chữ cũng chưa bỏ sót.
Cô bỗng nhiên cất bước chạy tới chỗ Ngụy Chấn Huy, ai cũng không nghĩ tới, cô chạy đến trước mặt Ngụy Chấn Huy liền đem người ôm lấy.
“Anh còn sống, thật tốt.”
Ôm anh cũng không ấm áp, trên áo khoác quân nhân còn mang theo hàn khí, Tô Miên lại cảm thấy đây là cái ôm ấm áp nhất mà cô có trong hai đời.
Kiếp trước, cô cùng Ngụy Chấn Huy cùng nhau thậm chí chưa từng nắm tay, cưỡng ép mà bỏ lỡ cả đời.
Một đời này, cô không muốn lại buông tay, không muốn lại bỏ lỡ.
Tay ôm Ngụy Chấn Huy không ngừng buộc chặt, hai người cũng dán đến càng ngày càng gần, tuy rằng cách áo bông thật dày, nhưng mà lẫn nhau vẫn là có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Tô Miên không nghĩ tới, nhanh như vậy cô liền gặp được Ngụy Chấn Huy, cô có rất nhiều điều muốn cùng anh nói.
Tuy nhiên, lại không biết nên nói cái gì?
Cô là trọng sinh, nhưng anh không phải. Cô muốn nói cùng anh như thế nào, bọn họ kiếp trước bỏ lỡ.
Tô Miên tuy rằng cao 170 cm, ở trước mặt Ngụy Chấn Huy cao lớn, cũng chỉ đến cổ anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook