Ngụy Chấn Huy lưng đĩnh đến thẳng tắp, hai tay cánh tay cứng đờ mà rũ tại bên người.

Thiếu nữ trước mặt hai cánh tay vòng qua dưới nách anh, tay nhỏ ở phía sau lưng anh gắt gao chế trụ, đầu gắt gao mà dán ở chỗ tim anh.

Anh cúi xuống, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô gái, còn có một chút cổ trắng nõ.

Ngụy Chấn Huy hít sâu một hơi, anh vốn nên đẩy cô ra.

Cũng không biết vì cái gì, cô ôm anh, anh một chút đều không phản cảm, thậm chí, đáy lòng còn dâng lên một tia thỏa mãn.

Cái ôm này, Tô Miên cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, cho nên, từ xa nhìn lại, tựa như Tô Miên treo ở trên người Ngụy Chấn Huy.

Tô Cẩm Long vẻ mặt mộng bức mà nhìn Tô Miên, chị hắn từ khi nào khí phách như vậy, ban ngày ban mặt cư nhiên ôm một người đàn ông xa lạ không buông tay.

Một đám tiểu chiến sĩ vừa mới tập thể dục buổi sáng trở về, cầm chậu rửa mặt muốn đi múc nước rửa mặt, vừa thấy đến đại đội trưởng bọn họ người xưa nay lớn lên lạnh nhạt nghiêm túc cư nhiên bị một cô gái ôm, còn là loại chính diện này, thau tráng men rơi trên mặt đất vang lên leng keng.

Mấy trung đội trưởng nhìn Tô Miên giống như bạch tuộc ôm Ngụy Chấn Huy, tròng mắt đều phải trừng ra tới.

Có người che miệng lại cắn ngón tay mình, có người lung tung nắm cánh tay người bên cạnh hung hăng cắn một ngụm.

“Đại đội trưởng, đây là anh nói không quen biết?”



“Đại đội trưởng, anh không quen biết người ta, cô gái người ta có thể ôm anh không buông tay, sao không ai ôm tôi đi?”

“Đại đội trưởng, nghe nói cô ấy cùng anh cùng một thôn, có phải là bạn cùng thôn hay không?”

“Đại đội trưởng, anh có phải là ở sau lưng lén lút tìm chị dâu cho chúng tôi?”

Ngô Phong tầm mắt quỷ dị mà ở trên người hai người xoay vài vòng, dùng tay che miệng, “Khụ khụ, Chấn Huy, cậu cùng Tô Miên……”

“Không phải như các cậu nghĩ đâu!” Ngụy Chấn Huy nói xong, tay phải một tay đem Tô Miên từ trên người anh kéo xuống tựa như bắt gà con, lại nói với Tô Miên, “Cô đi với tôi.”

Ngụy Chấn Huy bước đi về phía trước, Tô Miên cúi đầu chột dạ mà theo ở phía sau.

Vừa mới ở trong lòng ngực anh, cô cũng đã thanh tỉnh, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.

Cô mới vừa đến tột cùng làm cái gì, cư nhiên ở trước mắt bao người ôm Ngụy Chấn Huy.

Nhất định cô thấy Ngụy Chấn Huy quá kích động!

Lều của Ngụy Chấn Huy bố trí đơn giản, chỉ có một cái giường xếp, một cái bàn nhỏ, bên cạnh có một cái ghế dựa.



“Nói đi, vì cái gì làm như vậy?” Ngụy Chấn Huy cao hơn cô một cái đầu, lúc này từu trên cao nhìn xuống cô.

Tô Miên đã nghĩ kỹ rồi lấy cớ, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tôi vội một đêm, ý thức có chút mơ hồ, vừa mới nhận sai người.”

“Thật là như vậy? Kia vì sao không dám nhìn tôi nói?” Ngụy Chấn Huy khí thế bức người, lại áp gần một bước, hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ có một bước.

Tô Miên vùi đầu nhìn mũi chân mình, còn đang rầu rĩ trả lời như thế nào, cằm lại đột nhiên bị nâng lên.

Đôi mắt bởi vì vừa mới khóc, đáy mắt còn có chút đỏ lên, trong ánh mắt thanh triệt thuần tịnh.

Thật là nhận sai người sao?

Lại là dạng người gì làm cô khóc đến thương tâm như vậy?

Ngụy Chấn Huy hô hấp cứng lại, rõ ràng biết cô đang nói dối, lại không muốn vạch trần cô.

Nghe được cô lấy lý do qua loa lấy lệ, anh cư nhiên có chút mất mát, chính anh cũng không biết ở khát vọng cái gì?

Cô là đồng học của em gái anh, anh mới 18 tuổi tốt nghiệp cao trung liền đi tham gia quân ngũ, bọn họ đích xác chưa gặp qua, nhưng anh chính là cảm thấy cùng người trước mắt giống như đã từng quen biết.

“Lá gan lớn như vậy, hiện tại biết sợ? Về sau đừng tùy tiện ôm đàn ông, đối với thanh danh của cô không tốt.” Ngụy Chấn Huy trong lòng mạc danh bực bội, Ngụy Chấn Huy buông ra tay kiềm chế cô, môi cong cong, “Cô chính là đồng học của Tiểu Mẫn Tô Miên đi, nó có viết thư cho tôi nói về cô.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương