“Mình còn có thể thế nào? Tô Miên, mình không được chọn. Ba Cao đại hắn là trưởng trấn, cho mẹ mình 2000 đồng tiền lễ hỏi, còn đáp ứng khi mình gả để mình đi tiểu học trên trấn dạy học.
Tô Miên, mình nhận mệnh. Mẹ mình đã sớm dùng 2000 đồng tiền kia cho anh ba cưới vợ, năm sau liền kết hôn.
Cậu biết anh ba mình thanh danh không tốt, con gái trong thôn đều không muốn gả cho hắn, mẹ mình thật vất vả a nhà ngoại tìm cho hắn một người, nhà gái người ta mở miệng liền phải 2000 đồng tiền, anh ba mình chỉ nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, chân đều cứng ngắc không thể di chuyển, mẹ mình bà ấy cũng là không có biện pháp.”
Ngụy Mẫn càng nói cảm xúc càng sa sút, cuối cùng biến thành không tiếng động khóc thút thít.
Tô Miên đem cô ấy ôm ở trong ngực, nguyên lai đời trước Ngụy Mẫn là như thế này gả cho Cao Đại.
Ai, hiện tại cô mới biết được cũng không phải tất cả cha mẹ đều đối với mọi đứa con đều tốt.
Kiếp trước Ngụy Mẫn gặp bi thảm như vậy, không biết làm mẹ Trương Khiết cuối cùng có cảm tưởng gì?
Một đời này, vô luận như thế nào Tô Miên đều muốn đem Ngụy Mẫn cứu ra khỏi hố lửa, bất quá cô là người ngoài khó mà nói, phải nghĩ biện pháp nói cho Ngụy Chấn Huy mới được, nhưng cô không biết khi nào có thể nhìn thấy Ngụy Chấn Huy.
“Ngụy Mẫn, ngày mai cậu lập tức viết phong thư cho đại ca cậu, mình cảm thấy chuyện này cậu phải cùng anh nói, hiện tại có thể cứu cậu cũng chỉ có đại ca cậu.”
Ngụy Mẫn ngẩng đầu, phảng phất thấy một tia hy vọng, “Tô Miên, thật sự có thể chứ? Đại ca mình thật sự có thể giúp mình sao? Từ khi mình hiểu chuyện, mẹ mình không thích đại ca mình, bà ấy tâm tình không tốt liền đánh đại ca một trận, đại ca cũng không phản kháng. Mặc kệ mẹ đối với anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn luôn nhẫn nại. Cuối cùng đi tham gia quân ngũ, một năm cũng sẽ không về một lần, mẹ còn nói đại ca lòng lang dạ sói, nói hai chúng ta đừng cùng anh ấy liên hệ.”
Năm đó sau khi cô cùng Ngụy Chấn Huy chia tay, cả cô Ngụy Chấn Huy đều quản, như thế nào sẽ mặc kệ em gái mình.
“Đồ ngốc, anh ấy là đại ca cậu, aays mặc kệ ai cũng sẽ quản cậu. Còn có cậu viết thư cho đại ca ngàn vạn đừng để cho người nhà biết, cậu giống như trước đây làm bộ cái gì cũng không phát sinh.”
Ngụy Mẫn nỗ lực gật đầu, “Mình đẫ biết.”
“Cho nên, cậu hiện tại cần phải làm là học tập thật tốt, đừng nghĩ chuyện khác, chúng ta thời gian không còn nhiều, còn khoảng 5 tháng, chúng ta cùng nhau nỗ lực, có cái gì không hiểu cứ việc tới tìm mình, mình cũng sẽ giúp cậu một phen.”
“Tô Miên, cậu đối với mình thật tốt, mình cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào.”
Ngụy Mẫn ôm Tô Miên, Tô Miên tuy rằng cùng cô ấy cùng tuổi, lại làm cô ấy có một loại cảm giác có thể dựa vào. Bỗng nhiên chớp mắt, xấu xa nói: “Không bằng mình viết thư nói cho đại ca, liền nói mình tìm cho anh ấy một cô vợ xinh đẹp!”
Tô Miên vừa nghe, mặt liền đỏ lên, “Được cậu a Ngụy Mẫn, mình thiệt tình thành ý giúp cậu, cậu cư nhiên trêu đùa mình?”
“Mình không trêu đùa cậu a, mình nói chính là thật sự, đại ca mình còn chưa làm mai đâu?”
“Ai nói mình nguyện ý gả cho anh ấy?”
“Nga, cậu không muốn a! Mình đây liền cùng đại ca nói, vợ mình tìm cho anh ấy không quá thích anh ấy!”
“Nha đầu hư, xem ra mình không đánh cậu là không được!”
——
Trên sườn núi, Tô Giang Hải dạy mấy cái đồ đệ chọn gỗ. Chất gỗ bất đồng, thích hợp làm gia cụ cũng bất đồng. Bất quá khi làm gia cụ đều là gỗ đặc, không rỗng.
Lúc này, trên đường núi một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh từ nơi xa lái lại đây. Đường núi gập ghềnh, hơn nữa băng tuyết đường trơn, xe jeep chạy thật sự chậm.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng vàng thêm một tầng áo ngoài hoa mỹ cho đất đai.
Tô Cẩm Long một tay đặt ở trên trán che khuất ánh chiều tà hoàng hôn, một bên chăm chú quan sát, một đôi mắt to tròn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm xe jeep lục quân, sợ nó biến mất trong tầm mắt.
“Ba, xe kia là làm gì?”
Tô Giang Hải đang giới thiệu cho đồ đệ chọn gỗ, nghe được Tô Cẩm Long hỏi ông, tức giận mà nói, “Tới đón con đi tham gia quân ngũ.”
Tô Miên, mình nhận mệnh. Mẹ mình đã sớm dùng 2000 đồng tiền kia cho anh ba cưới vợ, năm sau liền kết hôn.
Cậu biết anh ba mình thanh danh không tốt, con gái trong thôn đều không muốn gả cho hắn, mẹ mình thật vất vả a nhà ngoại tìm cho hắn một người, nhà gái người ta mở miệng liền phải 2000 đồng tiền, anh ba mình chỉ nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, chân đều cứng ngắc không thể di chuyển, mẹ mình bà ấy cũng là không có biện pháp.”
Ngụy Mẫn càng nói cảm xúc càng sa sút, cuối cùng biến thành không tiếng động khóc thút thít.
Tô Miên đem cô ấy ôm ở trong ngực, nguyên lai đời trước Ngụy Mẫn là như thế này gả cho Cao Đại.
Ai, hiện tại cô mới biết được cũng không phải tất cả cha mẹ đều đối với mọi đứa con đều tốt.
Kiếp trước Ngụy Mẫn gặp bi thảm như vậy, không biết làm mẹ Trương Khiết cuối cùng có cảm tưởng gì?
Một đời này, vô luận như thế nào Tô Miên đều muốn đem Ngụy Mẫn cứu ra khỏi hố lửa, bất quá cô là người ngoài khó mà nói, phải nghĩ biện pháp nói cho Ngụy Chấn Huy mới được, nhưng cô không biết khi nào có thể nhìn thấy Ngụy Chấn Huy.
“Ngụy Mẫn, ngày mai cậu lập tức viết phong thư cho đại ca cậu, mình cảm thấy chuyện này cậu phải cùng anh nói, hiện tại có thể cứu cậu cũng chỉ có đại ca cậu.”
Ngụy Mẫn ngẩng đầu, phảng phất thấy một tia hy vọng, “Tô Miên, thật sự có thể chứ? Đại ca mình thật sự có thể giúp mình sao? Từ khi mình hiểu chuyện, mẹ mình không thích đại ca mình, bà ấy tâm tình không tốt liền đánh đại ca một trận, đại ca cũng không phản kháng. Mặc kệ mẹ đối với anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn luôn nhẫn nại. Cuối cùng đi tham gia quân ngũ, một năm cũng sẽ không về một lần, mẹ còn nói đại ca lòng lang dạ sói, nói hai chúng ta đừng cùng anh ấy liên hệ.”
Năm đó sau khi cô cùng Ngụy Chấn Huy chia tay, cả cô Ngụy Chấn Huy đều quản, như thế nào sẽ mặc kệ em gái mình.
“Đồ ngốc, anh ấy là đại ca cậu, aays mặc kệ ai cũng sẽ quản cậu. Còn có cậu viết thư cho đại ca ngàn vạn đừng để cho người nhà biết, cậu giống như trước đây làm bộ cái gì cũng không phát sinh.”
Ngụy Mẫn nỗ lực gật đầu, “Mình đẫ biết.”
“Cho nên, cậu hiện tại cần phải làm là học tập thật tốt, đừng nghĩ chuyện khác, chúng ta thời gian không còn nhiều, còn khoảng 5 tháng, chúng ta cùng nhau nỗ lực, có cái gì không hiểu cứ việc tới tìm mình, mình cũng sẽ giúp cậu một phen.”
“Tô Miên, cậu đối với mình thật tốt, mình cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào.”
Ngụy Mẫn ôm Tô Miên, Tô Miên tuy rằng cùng cô ấy cùng tuổi, lại làm cô ấy có một loại cảm giác có thể dựa vào. Bỗng nhiên chớp mắt, xấu xa nói: “Không bằng mình viết thư nói cho đại ca, liền nói mình tìm cho anh ấy một cô vợ xinh đẹp!”
Tô Miên vừa nghe, mặt liền đỏ lên, “Được cậu a Ngụy Mẫn, mình thiệt tình thành ý giúp cậu, cậu cư nhiên trêu đùa mình?”
“Mình không trêu đùa cậu a, mình nói chính là thật sự, đại ca mình còn chưa làm mai đâu?”
“Ai nói mình nguyện ý gả cho anh ấy?”
“Nga, cậu không muốn a! Mình đây liền cùng đại ca nói, vợ mình tìm cho anh ấy không quá thích anh ấy!”
“Nha đầu hư, xem ra mình không đánh cậu là không được!”
——
Trên sườn núi, Tô Giang Hải dạy mấy cái đồ đệ chọn gỗ. Chất gỗ bất đồng, thích hợp làm gia cụ cũng bất đồng. Bất quá khi làm gia cụ đều là gỗ đặc, không rỗng.
Lúc này, trên đường núi một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh từ nơi xa lái lại đây. Đường núi gập ghềnh, hơn nữa băng tuyết đường trơn, xe jeep chạy thật sự chậm.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng vàng thêm một tầng áo ngoài hoa mỹ cho đất đai.
Tô Cẩm Long một tay đặt ở trên trán che khuất ánh chiều tà hoàng hôn, một bên chăm chú quan sát, một đôi mắt to tròn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm xe jeep lục quân, sợ nó biến mất trong tầm mắt.
“Ba, xe kia là làm gì?”
Tô Giang Hải đang giới thiệu cho đồ đệ chọn gỗ, nghe được Tô Cẩm Long hỏi ông, tức giận mà nói, “Tới đón con đi tham gia quân ngũ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook