Một tuần sau, tin Tô Miên chữa khỏi đau eo nhiều năm cho Tô Giang Hải, người trong thôn đồn thổi, hiện tại làng trên xóm dưới đều biết thôn Hạnh có vị thần y.

Người trong thôn có đau đầu nhức óc gì, đều nguyện ý tới để Tô Miên xem, Tô Miên dùng thuốc chính là lúc cô có thời gian cùng Tô Cẩm Long đi trong núi hái, bệnh tình thật sự nghiêm trọng mới thêm vài loại dược liệu trong không gian.

Kỳ thật đất hoang thường thấy ‘xa tiền thảo’, “mã đề’, ‘bồ công anh’,’ rau cải’, ‘ngưu tất’ đều có thể làm thuốc, người trong thôn nào biết việc này.

Thanh danh truyền ra như thế, thu đều thu không được.

Trong lúc nhất thời, tin tức ở thôn Hạnh có thần y Tô gia lan truyền nhanh chóng.

Kế tiếp mấy ngày, người bệnh đến nhà Tô Miên bắt mạch đều xếp thành hàng dài.

Bởi vì Tô Miên ban ngày còn phải ôn tập bài vở, buổi tối phải tới không gian làm nhiệm vụ, cô thật sự không nhiều tinh lực như vậy, liền quy định mỗi ngày chỉ xem 10 người.

Đã có thể 10 người, mấy ngày này đồ ăn trong nhà đều nhiều thêm.

Trong thôn người thuần phác, vì cảm ơnTô Miên, liền đem vật có thể lấy đến trong nhà đều đưa đến Tô gia.

Ban đầu Tô Miên không lấy, bọn họ liền không đi. Tô Miên không có biện pháp liền nhận lấy.

Chỉ là hiện tại trong nhà cơ hồ thành chợ bán thức ăn, có người đưa hai con ngỗng, có đưa gà mái già, có đưa heo con, có đưa cải trắng, có đưa bánh trôi hấp nhân đậu……



Hà Cần đều cảm thấy hàng tết nhà bọn họ ăn tết đều không cần chuẩn bị.

“Thần y bao nhiêu tuổi?”

“Râu đều trắng, mỗi lần đến khám bệnh tại nhà đều cần có người đỡ.”

“Thần y am hiểu điều trị cái gì?”

“Thần y trừ bỏ không thể làm đàn ông sinh con, cái khác đều có thể điều trị.”

Tô Cẩm Long đem lời mấy ngày này ở bên ngoài nghe được nói cho Tô Miên, Tô Miên nghe xong thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông, cô khi nào biến thành người già.

Qua năm, Tô Miên nhớ tới Ngụy Mẫn, liền cùng cô ấy hẹn tốt hai người cùng nhau học tập. Tô Miên thật sự muốn giúp cô ấy một phen, không muốn cô ấy lặp lại vận mệnh bi thảm ở kiếp trước.

Học bổ túc mấy ngày, Tô Miên phát hiện Ngụy Mẫn không ngốc, chính là tâm tư không đặt ở chỗ học tập.

Trong chốc lát Tiểu Cao tức phụ hôm nay mặc cái áo bông hoa, trong chốc lát thôn Tây đầu heo mẹ nhà ai sinh được mấy con heo con……

“Ngụy Mẫn, kỳ thật cậu không ngu ngốc, cậu vì cái gì không học tập thật tốt? Đừng cùng mình nói cậu thi không đậu.” Tô Miên đã sớm muốn cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng.

“Mình chính là ngốc, cậu cho rằng mình là cậu sao, xem hai lần liền nhớ kỹ!” Ngụy Mẫn ra vẻ thoải mái mà trêu chọc.



Hiện tại tinh thần lực Tô Miên là 50, đã đạt tới cảnh giới học nhiều biết rộng. Chính là nguyên nhân này không phải Ngụy Mẫn không nỗ lực.

“Ngụy Mẫn, cậu tại chỗ không cứu cậu trước, không ai có thể cứu cậu. Biết thi đại học có ý nghĩa gì sao? 12 năm học tập, cậu đều kiên trì đến bây giờ, chỉ kém nửa học kỳ, mình không tin cậu cam tâm từ bỏ!”

Không biết vì cái gì, Tô Miên cảm thấy Ngụy Mẫn chân thật không giống cô ấy biểu hiện ra không để bụng như vậy.

Ngụy Mẫn cắn môi, thở dài một cái, “Tô Miên, có đôi khi, mình thật hâm mộ cậu, vô luận cậu muốn làm cái gì, ba mẹ cậu đều ủng hộ, bọn họ sẽ suy xét đến cảm thụ của cậu.

Mà mình, mình không có cái phúc khí như cậu, mình không thể làm thứ mình yêu thích, nhà mình không ai sủng mình, ba mình là người nhu nhược, đại ca ở bộ đội xa, anh ba không học vấn không nghề nghiệp, việc trong nhà đều là mẹ mình một người định đoạt.

Nói thật cho cậu biết đi, bà ấy đã sớm có ý định đem mình gả cho lão đại Cao gia!”

Quả nhiên là như thế này, cùng kiếp trước giống nhau.

“Vì cái gì? Cậu còn đang đi học a? Bà ta có phải lại tham cái tiện nghi gì của người ta hay không? Bà ta làm như vậy đại ca cậu biết không?”

Tô Miên không cần nghĩ cũng biết, Trương Khiết khẳng định lại được người ta cho chỗ tốt nào, chính là có chỗ tốt gì so với con gái ruột của mình hạnh phúc còn quan trọng hơn?

Ngụy Mẫn lắc lắc đầu, “Mẹ vẫn luôn không thích đại ca, việc này là bà ấy gạt đại ca mình định ra.”

“Vậy cậu liền nhận mệnh sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương