Lưu Diệp Minh nhìn một lượt xung quanh, mọi thứ ở nơi này vẫn như cũ, vẫn y chang ngày xảy ra tai nạn.

Trần Đình Hạo lên tiếng trước: “Diệp Diệp, con hiện tại thấy trong người còn chỗ nào không khỏe không?”

Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Con đã ổn rồi, mọi người đừng lo cho con nữa. Hơn hai tháng qua mọi người vất vả nhiều rồi. Ai cũng đến chăm con cả. Con cảm ơn mọi người lắm.”

La Hạnh Tư xua xua tay: “Con đừng nói vậy, mọi người ở đây đều yêu thương con nên mới lo lắng. Con với Đình Đình…”

Nói đến đây La Hạnh Tư im bật, bà không biết bà nội Lưu đã biết mối quan hệ của hai người chưa, cũng không rõ nếu biết, liệu bà nội Lưu có chấp nhận không.

Bà nội Lưu như nhìn ra tâm tư của La Hạnh Tư, thì không khỏi cười bất lực, mở miệng nói: “Mối quan hệ của con với Đình Đình thế nào, mọi người đều rõ. Con đừng quá câu nệ với người nhà họ Trần, Đình Đình lại càng không được khác sáo với bà.”

Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh chỉ nhìn nhau rồi cười.

Đại Đồng lặng lẽ đi ra ngoài, nó lấy trong túi quần ra gói thuốc với chiếc bật lửa. Nó đi ra ngoài vườn trộm hút thuốc. Cái đầu đinh tròn của nó kèm theo dáng ngồi xổm hút thuốc này, lỡ khiến người ngoài nhìn thấy, còn tưởng nó là lưu manh cầm đầu băng đảng nào vào đây cướp đồ.

Trần Đình Y để Lưu Diệp Minh nói chuyện với mọi người, bản thân mình thì đi ra bên ngoài. Y nhìn thấy dáng vẻ này của Đại Đồng, đôi mắt khẽ híp lại, một cỗ suy nghĩ thoáng hiện lên: “Liệu có phải Đại Đồng cũng yêu Diệp Diệp không?”


Trần Đình Y bị suy đoán này dọa sợ. Y tiến đến phía sau Đại Đồng lên tiếng hỏi: “Cậu sao lại ngồi ở đây?”

Đột nhiên có người lên tiếng, khiến Đại Đồng giật mình suýt cấm đầu xuống đất. Thẹn quá hóa giận, nó đứng dậy liếc nhìn Trần Đình Y một cái, sau đó thu lại tầm mắt bình ổn trả lời: “Kệ tôi.”

Trần Đình Y im lặng, có thể là qua vài giây hoặc là một phút gì đó mới hỏi tiếp: “Cậu thích Diệp Diệp sao?”

Lời này vừa hỏi ra, Đại Đồng như bị hóa đá, còn có thể tượng tượng ra có con quạ chạy qua đầu nó, còn kéo theo dấu ba chấm mà kêu: “quạ quạ quạ…”

Đại Đồng phóng ánh mắt kì thị đến trên người Trần Đình Y: “Anh có bệnh rồi hả?”

Trần Đình Y: “…”

Đại Đồng: “Tôi không giống anh, tôi đối với anh Diệp là yêu thương như anh em. Anh ấy có ơn với tôi, cái mạng này là anh Diệp cho tôi.”

Trần Đình Y nghe thấy thế, tảng đá trong lòng được vứt xuống. Y mỉm cười đưa tay xoa cái đầu đình của nó, nói: “Tôi hiểu rồi, vụ việc lần này tôi xin lỗi, là tôi không bảo vệ được em ấy. Sẽ không có lần sau đâu.”

Đại Đồng hất tay Trần Đình Y ra, muốn phản bác thì y đã quay lưng rời đi. Đi được đoạn thì dừng chân: “Cậu còn nhỏ, đừng hút thuốc nhiều quá.”

Nói xong y đi thẳng vào bếp, bỏ lại Đại Đồng ngơ ngác không hiểu mô tê gì.

Đến gần chiều, Trần Đình Y viện cớ Lưu Diệp Minh cần nghĩ ngơi, mời khéo mọi người về. La Hạnh Tư đánh vai con mình: “Lớn rồi, còn dám đuổi cả ba mẹ đi.”

Trần Đình Hạo vỗ vợ: “Mặc kệ nó, em đừng nóng giận. Anh đưa em về đi mua sắm, mua quà cho Diệp Diệp.”

Bà nội Lưu bên cạnh bật cười, rồi quay qua dặn dò Trần Đình Y: “Chuyện của Lưu Diệp Minh phiền con rồi. Con chăm sóc nó, cũng nên nhớ giữ sức khỏe.”

Căn nhà qua một thoáng, lại trở về trạng thái vốn có ban đầu. Khi Trần Đình Y trở lại, Lưu Diệp Minh đã nằm chừa ra một khoảng trống, hắn vỗ vỗ: “Anh mau mau lại đây nằm đi.”


Trần Đình Y cởi ra áo khoác ngoài, thuận đường leo lên. Lưu Diệp Minh ngồi tựa vào đầu giường, y nằm phục bên cạnh, hai tay vòng ôm eo Lưu Diệp Minh, mặt dí sát vào eo hắn hít hà.

Trần Đình Y bây giờ không khác gì một con mèo lớn đang thiếu đi cảm giác an toàn cả. Lưu Diệp Minh đưa tay nghịch tóc y. Thấp giọng nỉ non: “Đình Y, em xin lỗi. Để anh phải hoảng sợ rồi.”

Trần Đình Y ánh mắt buồn bã nhìn vô định, đầu lại dụi dụi vào eo Lưu Diệp Minh: “Anh xin lỗi, đã không thể bảo vệ em. Khi em hỏi anh những lời đó, anh đã nghĩ nếu như em biến mất, anh cũng sẽ không thể sống nổi. Nhưng khi thấy em suýt nữa đã rời xa anh, anh mới hiểu được cảm giác đó… Rất tuyệt vọng. Không hiểu sao cảm giác ấy rất quen thuộc. Như thể anh đã trải qua rồi, và điều đó càng làm anh sợ thêm.”

Trần Đình Y trước giờ rất ít nói, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều. Lưu Diệp Minh không nghịch tóc y nữa, mà đưa tay ôm hai má y.

Những gì Lưu Diệp Minh mơ thấy đó, chắc là sự thật đi. Ông trời để hắn nhìn thấy một tương lai khác ở đời trước, sau khi hắn không còn nữa. Từ lúc sống lại đến nay, Lưu Diệp Minh vẫn luôn là lo lắng.

Lo sợ bản thân sẽ giống như kiếp trước, cũng chết vào thời gian này. Nhưng thật may mắn, may mắn dù đã trải qua tai nạn kinh hoàng ấy, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy được mặt trời mọc sau ngày hôm đó.

Lưu Diệp Minh nhớ lại hình ảnh Trần Đình Y tiều tụy không còn sinh lực trong cơn mơ kia, rồi nhìn xuống Trần Đình Y đang ôm chặt mình, không khỏi bật cười.

Trần Đình Y ngước mắt nhìn Lưu Diệp Minh: “Em chuyện gì?”

Lưu Diệp Minh cười đến suýt nữa khó thở, mới đáp lại: “Em chỉ tự hỏi làm sao mà em lại có thẻ ghét anh được nhỉ?”

Trần Đình Y ánh mắt sâu thẳm nhìn Lưu Diệp Minh. Hắn véo véo má y lại nói: “Anh từ nhỏ đã thích em như vậy, còn âm thầm trở thành fan của em. Vậy mà ở trước mặt em cứ ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm. Còn nhiều lần chọc tức em, khiến cho em nghĩ sai rằng anh chán ghét em. Nếu không phải…”

Lưu Diệp Minh muốn nói nếu không phải bản thân chết đi sống lại một lần, lại rất nhanh sửa miệng thành: “Nếu không phải em khi đó sáng suốt, tiếp xúc với anh nhiều hơn nữa, có lẽ em sẽ càng ghét anh hơn trước kia rồi sao.”


Trần Đình Y đen mặt bật dậy, chồm đến hôn vào môi Lưu Diệp Minh vài cái, hôn xong liền làm ra vẻ nghiêm trọng hỏi: “Em trước kia từng chán ghét anh sao?”

Lưu Diệp Minh mỉm cười, hai mắt híp lại, đưa tay gãi gãi cằm y như gãi mèo: “Là trước kia anh luôn làm ra vẻ xa cách, lạnh lùng với em.”

Trần Đình Y vội vàng phân trần: “Anh khi đó không có ý đó, chỉ là…”

Chỉ là khi đó xa cách nhiều năm. Đến khi gặp lại thì Trần Đình Y đã là diễn viên hạng A, còn Lưu Diệp Minh là tay ngang mới vào nghề. Trần Đình Y từng đến gần Lưu Diệp Minh, nhưng hắn không nhớ ra y. Trần Đình Y từ lúc đó cũng bắt đầu ngại ngùng và hơi xấu hổ khi đứng cạnh Lưu Diệp Minh.

Y sợ bản thân không khống chế được mà làm ra hành động không đúng đắn với Lưu Diệp Minh, chỉ có điều Trần Đình Y không ngờ vì chuyện này mà bé cưng đã hiểu lầm mình.

Trần Đình Y: “Anh chỉ là ngại ngùng thôi.”

Lưu Diệp Minh nghe câu trả lời của Trần Đình Y, hai mắt hơi mở to kinh ngạc. Một ảnh đế lạnh lùng vậy mà ngại ngùng khi gặp người thương sao.

Lưu Diệp Minh cuối người hôn thêm vài cái vào trán Trần Đình Y: “Anh trai nhỏ của em dễ thương quá.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương