Trần Đình Y nghe câu này, cả cơ thể khựng lại. Sau đó nghiến chặt răng phun ra hai chữ: “Chết tiệt” rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lưu Diệp Minh lúc đầu còn hơi khó hiểu, sau khi thấy Trần Đình Y vào nhà vệ sinh thì tiếng nước chảy cứ vang lên mãi mới hiểu ra vấn đề, không khỏi đỏ mặt, hai tai cũng dần dần nóng lên.

Từ lúc chính thức yêu nhau đến nay, bọn họ chỉ ngủ cùng nhau một lần duy nhất, cũng là đêm trước khi xảy ra tai nạn. Nên Lưu Diệp Minh vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Lúc trước khi còn đi học, hắn từng quen bạn gái, nhưng cả hai cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay. Sau đó cô gái muốn cùng hắn quan hệ. Khi đó Lưu Diệp Minh cảm thấy cả người như bị ai đó vuốt phải mà nổi da gà. Qua vài ngày cũng chọn chia tay với cô nàng. Từ đó Lưu Diệp Minh cũng phát hiện bản thân mình không thích con gái. Sau lần ấy, hắn cũng không còn hẹn hò thêm ai khác nữa.

30 phút sau, Trần Đình Y bước từ trong nhà vệ sinh ra, trên người thay ra bộ đồ thoải mái ở nhà. Tâm tình cũng không còn bức bối nữa.

Trần Đình Y muốn bảo bản thân sẽ sang phòng khác ngủ, nhưng Lưu Diệp Minh gần như vứt bỏ mặt mũi mà nắm tay y lại, khẽ hạ giọng nói: “Chúng ta… chúng ta ngủ chung đi. Dù sao hiện tại cũng đã…”

“Chụt.”

Trần Đình Y hôn lên đỉnh đầu Lưu Diệp Minh một cái, giọng trầm đục nói: “Anh sợ sẽ không khống chế được bản thân mình, em còn đang bị thương.”

Lưu Diệp Minh đỏ mặt lí nhí: “Không cần làm, chỉ ngủ cùng nhau thôi.”

Trần Đình Y nhìn biểu cảm ngượng ngùng của Lưu Diệp Minh, mà tim giống như bị cào nhẹ một cái. Y yêu chết mất vẻ thẹn thùng này của bé cưng quá đi mất.


Trần Đình Y: “Vậy bé cưng nằm trong lòng anh, anh ôm bé cưng cùng ngủ.”

Lưu Diệp Minh bị hai tiếng bé cưng này làm cho choáng váng: “Anh gọi bậy bạ gì vậy hả. Không cho anh ngủ cùng nữa.”

Trần Đình Y leo lên giường, kéo Lưu Diệp Minh vài lòng, để đầu hắn gối lên tay mình: “Đã muộn rồi, giường anh đã leo lên. Người anh cũng đã ôm, em không được thay đổi nữa.”

Lưu Diệp Minh hậm hực liếc Trần Đình Y một cái. Y vuốt nhẹ mũi Lưu Diệp Minh, cười ôn nhu nói: “Mau ngủ đi.”

Lưu Diệp Minh cảm nhận được hơi ấm mà bản thân nhung nhớ hơn một tháng nay, cảm giác an toàn mà rút sâu vào trong lòng ngực đối phương, cố gắng nghe tiếng tim đập của Trần Đình Y mà vào giấc ngủ. Lưu Diệp Minh không hề nghĩ đến vì hành động này, mà tương lai hắn mỗi lần đi ngủ, đều phải nghe thấy nhịp tim của Trần Đình Y mới có thể ngủ ngon được, Trần Đình Y cũng vậy.

Lại qua thêm vài ngày, vết thương ở đầu gối đã tốt hơn. Lưu Diệp Minh hiện giờ có thể chống nạng đi lại. Trần Đình Y ngồi cạnh hắn trên sofa, tay bận gọt táo cho hắn.

Lưu Diệp Minh như chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi y: “Đình Y, chuyện ở chương trình sao rồi.”

Đã hai tháng trôi qua, không biết “diễn viên tài năng” đã đi đến giai đoạn nào rồi.

Trần Đình Y cười nói: “Chương trình đã tạm ngừng quay rồi. Chờ em khỏe lại sẽ tiếp tục.”

Lưu Diệp Minh như không tin mà nói: “Sao lại ngừng vì em chứ. Mọi người không có em vẫn phải quay tiếp chứ.”

Trần Đình Y thả táo vào đĩa, lau sạch tay rồi búng lên trán Lưu Diệp Minh một cái: “bốn giám khảo, thiếu hai người. Lại không thể để người khác vào thay được, làm sao có thể quay tiếp chứ.”

Lưu Diệp Minh bị y búng trán khẽ nheo mắt lại, đưa tay xoa xoa trán nói: “Vậy anh xếp lại lịch đi, sang tuần chúng ta quay lại. Không thể để ảnh hưởng tiến độ được.”

Trần Đình Y cười cười: “Em yên tâm, những diễn viên tham gia, anh đã giải quyết ổn thỏa rồi. Dù không quay hình trong hai tháng qua, nhưng họ vẫn nhận được tiền mà.”

Lưu Diệp Minh im lặng, lát sau lại khều Trần Đình Y: “Vậy còn Hạo Kì thì sao? Cậu ta sao rồi?”


Trần Đình Y không nói gì, chỉ lắc đầu. Mấy ngày qua y vì chuyện của Lưu Diệp Minh mà sứt đầu mẻ trán. Đi đi lại lại giữa nhà, công ty, và tập đoàn Vũ gia, không còn để tâm đến những chuyện khác. Ở phía Nghị Úy, y đều để cho Mã Lương đảm nhận.

Giờ chuyện tai nạn, Vũ Minh Uy đã giải quyết xong, có lẽ y cũng cần phải đem suy nghĩ về lại đúng người.

Trần Đình Y: “Sang tuần anh sẽ liên lạc với bọn họ.”

Đã qua một đoạn thời gian không trở lại trường quay. Trịnh Văn thấy Lưu Diệp Minh được Trần Đình Y dìu ngồi xuống ghế, thì mở lời hỏi thăm: “Như các bạn đã biết, hai vị ảnh đế của chúng ta vừa trải qua một vụ tai nạn kinh hoàng, nhưng may mắn là đều vượt qua rồi. Diệp Minh có thể cho tôi cùng mọi người biết tình trạng sức khỏe của cậu không?”

Lưu Diệp Minh cầm mic lên chào mọi người xong mới trả lời Trịnh Văn: “Chào mọi người, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”

Các thí sinh ngồi bên kia sân khấu đồng loạt đáp “khỏe” Chỉ duy nhất Hạo Kì im lặng không lên tiếng.

Lưu Diệp Minh: “Mọi người khỏe là tốt rồi. Tôi hiện tại đã ổn hơn trước rồi, đi lại vẫn còn hơi khó khăn một chút, qua khoảng thời gian nữa mới có thể đi đứng lại như bình thường.”

Trịnh Văn cười: “Chúc cậu mau chóng bình phục.”

Nói xong Trịnh Văn quay sang Trần Đình y: “Vậy còn cậu thì sao?”

Trần Đình Y nở nụ cười tiêu chuẩn: “Tôi bị thương nhẹ hơn Diệp Diệp nên đã khỏe hoàn toàn rồi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Hà Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh, cũng cười nói: “Qua hai tháng, cuối cùng cũng được quay trở lại đây. Tôi rất mong chờ vào ngày hôm nay nha.”


Quách Sở góp vui thêm một câu, nhưng vô hình chung lại khiến dàn thí sinh gặp áp lực không thôi: “Đúng vậy nha. Đã qua hai tháng rồi, đây có lẽ là vòng thi có sự chuẩn bị lâu nhất đi. Mọi người đã dùng hai tháng luyện tập, nhất định hôm nay sẽ là một đại tiệc diễn xuất.”

Quả đúng như những gì Quách Sở đã nói, hôm nay diễn xuất của mọi người rất tốt. Hạo Kì bức phá leo thẳng lên top 10 bảng xếp hạng. Vị trí thứ 5 là Nghiêm Hi Vi, thứ 1 và thứ 2 vẫn là Kỉ Hoan và Vu Cương.

Trịnh Văn khi công bố bảng xếp hạng tạm thời, không khỏi chặc lưỡi cảm thán: “Kỉ Hoan và Vu Cương ác liệt như vậy, những thí sinh khác có điểm muốn sống cũng không thể nhỉ.”

Trong hậu trường, Lưu Diệp Minh được đặc cách ngồi ở một góc riêng biệt. Hạo Kì nhân lúc Trần Đình Y không ở cạnh hắn, gã liền mon men đến gần.

Hạo Kì hơi do dự nói: “Chuyện lần trước anh nói với tôi…”

Lưu Diệp Minh chỉ nhìn gã mà không nói gì cả. Hạo Kì ngượng ngùng, bỏ lại một câu rồi quay người rời đi: “Nghị Úy vẫn đang tìm cách khiến cậu thân bại danh liệt. Nhớ cẩn thận.”

Hạo Kì vẫn là dáng vẻ ghét bỏ, nhưng Lưu Diệp Minh hiểu sau câu nói này, từ đây về sau mọi động thái của Nghị Úy, đều là trong lòng bàn tay hắn. Hạo Kì rất biết cách lùi để tiến, chỉ là Lưu Diệp Minh không biết tình yêu mà Hạo Kì dành cho Nghị Úy có thể khiến gã lùi bao nhiêu bước, để phản bội lại trái tim mình.

Lưu Diệp Minh bất chợt tự cảm thấy bản thân thật gian xảo, lợi dụng điểm yếu trong trái tim của Hạo Kì, từng bước ép gã quay lưng lại với người thương. Suy cho cùng bản thân Hạo Kì cũng là không có cảm giác an toàn đi, nên mới dễ dàng bị hắn lợi dụng như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương