Trọng Sinh Chi Trứ Ma
-
Chương 107
Editor: Vện
Trưởng lão và đệ tử bốn phái gặp phải đại địch, giương mắt nhìn Trọng Đạo Nam như hổ dữ, uy áp bùng lên, trường kiếm bên hông lay động.
Trưởng lão truyền âm cho một đệ tử, bảo đệ tử kia chạy đi báo cho mọi người trong phái, lão ở lại đây giữ chân Trọng Đạo Nam.
Vì sự nghiệp ngăn cản Trọng Đạo Nam, lão phải dùng hết thủ đoạn.
Nhưng đáng tiếc, bất luận lão nói gì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến Trọng Đạo Nam, lão cũng không dám tùy tiện ra tay. Mãi đến khi nhìn thấy tảng đá Trọng Đạo Nam nâng trong tay, “Chẳng lẽ tảng đá này chính là tinh hoa của đất?”
Vừa dứt lời, Trọng Đạo Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão.
Trưởng lão chưa kịp mở miệng đã bị hất bay thật xa, đệ tử bốn phái hốt hoảng, vội chạy đến đỡ lão dậy, còn quay sang mắng Trọng Đạo Nam, “Đê tiện!”
“Đê tiện…” Trọng Đạo Nam khe khẽ lặp lại, không thu kiếm vào vỏ mà cắm xuống đất.
Trọng Đạo Nam mơn trớn chuôi kiếm, thoáng nghiêng đầu, “Đê tiện… tham lam…”
Trọng Đạo Nam nheo mắt, gió núi ùa đến, trưởng lão vừa được đỡ dậy lập tức biến sắc, “Không xong rồi! Mau khởi động pháp trận!” Lão hô to một tiếng, vài vệt sáng xẹt qua bầu trời, đáp xuống bên cạnh lão, chính là trưởng lão cấp cao của bốn phái.
Họ trao đổi ánh mắt, bất chấp vẫn chưa đến giờ hẹn, trực tiếp lấy pháp bảo trong tay áo đánh về phía Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam nhoẻn nụ cười khát máu, dáng vẻ hiền lành vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, “Lên hết đi.” Y rút kiếm lên.
Cuồng phong ngày càng dữ dội, uy lực không thua gì gió lốc trên biển. Gió dữ biến thành vòi rồng cuộn xoáy muốn cuốn phăng đỉnh Phượng Hoàng.
Từng luồng sáng trắng bắn thẳng lên trời.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ có lẽ hắn sẽ bị gió cuốn bay, hoặc tan xác trong quầng sáng trắng.
Mà như vậy cũng không tệ, nếu có thể cùng A Nam rời khỏi thế gian…
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của hắn.
Lốc xoáy đáng sợ không thổi đến Tiểu Thạch Đầu, luồng gió tự động tránh xa Trọng Đạo Nam ba thước, cứ như quanh y có bức tường chắn vô hình.
Tiểu Thạch Đầu vất vả hồi lâu mới dần quen với ánh sáng trắng lóa, thấy bóng dáng mơ hồ của trưởng lão và đệ tử bốn phái bị gió thổi bay tứ tán như sa chân vào cồn sát sa mạc.
Hình ảnh không hề chân thực này xảy ra ngay trước mắt Tiểu Thạch Đầu.
Uy lực của gió quá mạnh, Tiểu Thạch Đầu cũng quá mệt mỏi.
Vì có A Nam bên cạnh, dù A Nam không nghe thấy tiếng nói của hắn, Tiểu Thạch Đầu vẫn không tự chủ mà thả lỏng.
Không lâu sau, Tiểu Thạch Đầu chìm vào giấc ngủ.
Liên tục dùng thân mình đập vỡ hàng tá linh thạch cứng rắn, dù không phải đá bình thường nhưng Tiểu Thạch Đầu cũng biết đau, đau đớn vô cùng.
Đau… đau lắm…
Tiểu Thạch Đầu ngủ không lâu, lúc hắn thức dậy liền phát hiện đỉnh Phượng Hoàng đã bị san bằng.
Trọng Đạo Nam vẫn cầm hắn trong tay, đứng đằng xa nhìn đỉnh Phượng Hoàng chỉ còn là phế tích.
Những tu chân giả lơ lửng xung quanh, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng mà khiếp sợ.
Trọng Đạo Nam chỉ nhìn một lát rồi đi.
Đám tu chân giả khổ sở tìm kiếm Trọng Đạo Nam từ đầu đến cuối không hề phát hiện y vừa mới rời đi.
Tuy tình cảnh tréo ngoe, nhưng có thể quay về bên cạnh Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu mừng lắm… dù A Nam không nghe được âm thanh của hắn.
Trọng Đạo Nam vẫn đối xử tốt với hắn, dù lúc này hắn chỉ là một “Tiểu Thạch Đầu” xa lạ.
Tốt đến nỗi… Tiểu Thạch Đầu ghen tỵ với chính bản thân.
Đi đâu A Nam cũng cầm theo hắn.
Những tu chân giả thường cầm các loại pháp bảo, kiếm, tháp, phất trần, cành liễu hoặc quạt lông. Còn A Nam nhà hắn thì cầm tảng đá.
Đến những tu chân giả thích cầm vật hình cầu dạo tới dạo lui cũng chưa từng gặp người nào cầm theo tảng đá.
Cơ thể của Tiểu Thạch Đầu hiện giờ nhỏ hơn trước rất nhiều, nhưng cầm trên tay vẫn vướng víu cồng kềnh. Thế mà Trọng Đạo Nam xem như không có gì, đi đâu cũng mang hắn theo.
Ngoài ra…
A Nam còn nói cho hắn nghe không ít tâm sự.
Tiểu Thạch Đầu vừa vui vẻ vừa giận dữ.
Vui vì hắn đã biến thành thê thảm thế này mà A Nam vẫn thích gần gũi, còn giận vì… có phải sau khi hắn chết, A Nam sẽ thích tảng đá khác không?!
Chỉ cần là đá thành tinh thì A Nam sẽ thích đúng không?!
Vì chuyện này mà Tiểu Thạch Đầu giận dỗi thật lâu, nhưng hắn không thể nào bỏ mặc A Nam. Cho nên mỗi khi Trọng Đạo Nam nói chuyện, hắn biết y không nghe được tiếng nói của mình, Tiểu Thạch Đầu vẫn nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn phát biểu ý kiến hoặc xót xa thay A Nam của hắn.
Khoảng thời gian qua, Tiểu Thạch Đầu chịu bao đau đớn vì đuổi theo Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam cũng phải đón nhận vô vàn thử thách.
A Nam của hắn nhập ma rồi.
Đối với tu chân giả, nhập ma là sự tình cực kỳ nghiêm trọng.
Nhập ma khác với người ngay từ đầu đã chọn con đường ma tu. Trọng Đạo Nam vốn tu luyện theo tâm pháp môn đạo chính thống.
Đạo pháp và ma pháp khắc chế lẫn nhau.
Sau khi nhập ma, cơ thể Trọng Đạo Nam như chiến trường giữa hai hệ pháp, không giây phút nào không bị đau đớn giày vò.
Nhưng đối với Trọng Đạo Nam, cảm giác đau đớn này là minh chứng cho việc y vẫn còn sống.
Đau đớn kéo dài không ngừng, người thường không thể nào chịu nổi, nhưng y thì có thể.
Mới đầu, Tiểu Thạch Đầu không phát hiện Trọng Đạo Nam khác thường, nhưng thời gian dần trôi, hắn nhận ra điểm kỳ lạ.
Bị tra tấn liên tục như vậy, tu chân giả bình thường không chết cũng hóa điên. Mà Trọng Đạo Nam lại chịu đựng được đến tận bây giờ, còn xem cảm giác đau đớn là dấu hiệu tồn tại.
Tu vi của y cũng tăng vọt nhanh đến đáng sợ.
Ngày qua ngày, uy áp mỗi lúc một tăng.
Tiểu Thạch Đầu lo muốn phát khóc, nhưng hắn không làm được gì cả, chỉ có thể yên lặng làm bạn với Trọng Đạo Nam, nghe y thổ lộ tâm tình.
Tất cả đều liên quan đến “Tiểu Thạch Đầu” đã chết.
Nghe y kể, hắn mới biết ngay bản thân Trọng Đạo Nam cũng không phỏng đoán được tu vi y nằm ở mức nào, các cấp bậc trong giới tu chân không còn đủ để đánh giá y, bởi vì trong cơ thể y có sức mạnh tinh hoa của đất từ “Tiểu Thạch Đầu”.
Chỉ cần y muốn là có thể sử dụng khả năng vô tận của đất.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi Tiểu Thạch Đầu chết, y lại nhập ma, mà đám tu chân giả kia không có cách nào bắt được y.
Nhưng tu vi tăng với tốc độ khủng khiếp như vậy, liệu có ổn không?
Tiểu Thạch Đầu nghe xong thì nóng gan nóng ruột, Trọng Đạo Nam đột nhiên cười nói, “Nếu Tiểu Thạch Đầu còn sống… hắn nhất định sẽ lo lắng lắm.”
“Mỗi lần phát sầu là hắn lại nhíu mày, đôi mắt trong veo đầy vẻ nôn nóng. Nhìn một cái tim đã chảy thành nước… đồng ý mọi yêu cầu của hắn…”
Nhưng tảng đá cứng đầu ấy không còn bên cạnh y nữa rồi.
Nụ cười trên môi Trọng Đạo Nam phai nhạt, y đặt Tiểu Thạch Đầu lên bàn, xoay người nằm xuống giường.
Ván giường rộng rãi, nhưng y không nằm ở giữa mà nhích ra phía ngoài, phần giường bên trong vừa đủ cho một người nằm. Dường như…
Dường như Tiểu Thạch Đầu của y vẫn nằm bên cạnh y, chưa từng rời xa y.
Thấy Trọng Đạo Nam như vậy, xót xa trong lòng Tiểu Thạch Đầu ứa cả ra ngoài, chút đố kỵ vì Trọng Đạo Nam thân cận với “tảng đá xa lạ” cũng biến mất.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ.
Nếu có ngày hắn thoát khỏi cảnh mộng, hắn hy vọng có một người, dù chỉ là một hòn đá bình thường cũng được, xuất hiện nghe A Nam kể chuyện quá khứ, để A Nam của hắn không phải chôn giấu tất cả trong lòng, có thể giúp A Nam của hắn không phải sống khổ sở như vậy, dường như… cái chết đối với y chẳng là gì đáng nói.
Được Trọng Đạo Nam mang theo, mỗi ngày của Tiểu Thạch Đầu không còn yên bình như trước nữa.
Tiểu Thạch Đầu phát hiện Trọng Đạo Nam luôn cầm theo hắn để đi săn.
Đúng vậy, là đi săn.
Săn bắt những tu chân giả từng đuổi giết y.
Hệt như chuyện kiếp trước Trọng Đạo Nam từng kể cho hắn.
Chứng kiến tận mắt khác rất nhiều so với nghe kể, Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc cũng hiểu trạng thái nhập ma của Trọng Đạo Nam đáng sợ cỡ nào.
Những gì hắn thấy trước kia chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm.
Lúc đó, Tiểu Thạch Đầu thấy quanh y luôn có luồng khí khổng lồ bao bọc, vừa thuần khiết vừa sâu thẳm như đại dương, hệt như cảm giác Trọng Đạo Nam đem đến cho hắn. Còn sau khi nhập ma, Trọng Đạo Nam chỉ cần buông kiếm xuống là biến trở về A Nam thường ngày của Tiểu Thạch Đầu, chỉ là nhìn y luôn có vẻ cô tịch, không khác gì người đã chết. Nhưng một khi y nhấc kiếm…
Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy luồng khí nào sắc bén, dữ dội như vậy.
Dữ dội như muốn chọc thủng trời đất, dùng lưỡi dao cuồng phong phá tan thế giới thành từng mảnh vụn.
Giống y hệt…
Giống y hệt “A Nam” kia, mỗi lần y xuất hiện là luồng khí sẽ thay đổi, chỉ là sức mạnh không đáng sợ bằng lúc này.
Trưởng lão và đệ tử bốn phái gặp phải đại địch, giương mắt nhìn Trọng Đạo Nam như hổ dữ, uy áp bùng lên, trường kiếm bên hông lay động.
Trưởng lão truyền âm cho một đệ tử, bảo đệ tử kia chạy đi báo cho mọi người trong phái, lão ở lại đây giữ chân Trọng Đạo Nam.
Vì sự nghiệp ngăn cản Trọng Đạo Nam, lão phải dùng hết thủ đoạn.
Nhưng đáng tiếc, bất luận lão nói gì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến Trọng Đạo Nam, lão cũng không dám tùy tiện ra tay. Mãi đến khi nhìn thấy tảng đá Trọng Đạo Nam nâng trong tay, “Chẳng lẽ tảng đá này chính là tinh hoa của đất?”
Vừa dứt lời, Trọng Đạo Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão.
Trưởng lão chưa kịp mở miệng đã bị hất bay thật xa, đệ tử bốn phái hốt hoảng, vội chạy đến đỡ lão dậy, còn quay sang mắng Trọng Đạo Nam, “Đê tiện!”
“Đê tiện…” Trọng Đạo Nam khe khẽ lặp lại, không thu kiếm vào vỏ mà cắm xuống đất.
Trọng Đạo Nam mơn trớn chuôi kiếm, thoáng nghiêng đầu, “Đê tiện… tham lam…”
Trọng Đạo Nam nheo mắt, gió núi ùa đến, trưởng lão vừa được đỡ dậy lập tức biến sắc, “Không xong rồi! Mau khởi động pháp trận!” Lão hô to một tiếng, vài vệt sáng xẹt qua bầu trời, đáp xuống bên cạnh lão, chính là trưởng lão cấp cao của bốn phái.
Họ trao đổi ánh mắt, bất chấp vẫn chưa đến giờ hẹn, trực tiếp lấy pháp bảo trong tay áo đánh về phía Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam nhoẻn nụ cười khát máu, dáng vẻ hiền lành vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, “Lên hết đi.” Y rút kiếm lên.
Cuồng phong ngày càng dữ dội, uy lực không thua gì gió lốc trên biển. Gió dữ biến thành vòi rồng cuộn xoáy muốn cuốn phăng đỉnh Phượng Hoàng.
Từng luồng sáng trắng bắn thẳng lên trời.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ có lẽ hắn sẽ bị gió cuốn bay, hoặc tan xác trong quầng sáng trắng.
Mà như vậy cũng không tệ, nếu có thể cùng A Nam rời khỏi thế gian…
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của hắn.
Lốc xoáy đáng sợ không thổi đến Tiểu Thạch Đầu, luồng gió tự động tránh xa Trọng Đạo Nam ba thước, cứ như quanh y có bức tường chắn vô hình.
Tiểu Thạch Đầu vất vả hồi lâu mới dần quen với ánh sáng trắng lóa, thấy bóng dáng mơ hồ của trưởng lão và đệ tử bốn phái bị gió thổi bay tứ tán như sa chân vào cồn sát sa mạc.
Hình ảnh không hề chân thực này xảy ra ngay trước mắt Tiểu Thạch Đầu.
Uy lực của gió quá mạnh, Tiểu Thạch Đầu cũng quá mệt mỏi.
Vì có A Nam bên cạnh, dù A Nam không nghe thấy tiếng nói của hắn, Tiểu Thạch Đầu vẫn không tự chủ mà thả lỏng.
Không lâu sau, Tiểu Thạch Đầu chìm vào giấc ngủ.
Liên tục dùng thân mình đập vỡ hàng tá linh thạch cứng rắn, dù không phải đá bình thường nhưng Tiểu Thạch Đầu cũng biết đau, đau đớn vô cùng.
Đau… đau lắm…
Tiểu Thạch Đầu ngủ không lâu, lúc hắn thức dậy liền phát hiện đỉnh Phượng Hoàng đã bị san bằng.
Trọng Đạo Nam vẫn cầm hắn trong tay, đứng đằng xa nhìn đỉnh Phượng Hoàng chỉ còn là phế tích.
Những tu chân giả lơ lửng xung quanh, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng mà khiếp sợ.
Trọng Đạo Nam chỉ nhìn một lát rồi đi.
Đám tu chân giả khổ sở tìm kiếm Trọng Đạo Nam từ đầu đến cuối không hề phát hiện y vừa mới rời đi.
Tuy tình cảnh tréo ngoe, nhưng có thể quay về bên cạnh Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu mừng lắm… dù A Nam không nghe được âm thanh của hắn.
Trọng Đạo Nam vẫn đối xử tốt với hắn, dù lúc này hắn chỉ là một “Tiểu Thạch Đầu” xa lạ.
Tốt đến nỗi… Tiểu Thạch Đầu ghen tỵ với chính bản thân.
Đi đâu A Nam cũng cầm theo hắn.
Những tu chân giả thường cầm các loại pháp bảo, kiếm, tháp, phất trần, cành liễu hoặc quạt lông. Còn A Nam nhà hắn thì cầm tảng đá.
Đến những tu chân giả thích cầm vật hình cầu dạo tới dạo lui cũng chưa từng gặp người nào cầm theo tảng đá.
Cơ thể của Tiểu Thạch Đầu hiện giờ nhỏ hơn trước rất nhiều, nhưng cầm trên tay vẫn vướng víu cồng kềnh. Thế mà Trọng Đạo Nam xem như không có gì, đi đâu cũng mang hắn theo.
Ngoài ra…
A Nam còn nói cho hắn nghe không ít tâm sự.
Tiểu Thạch Đầu vừa vui vẻ vừa giận dữ.
Vui vì hắn đã biến thành thê thảm thế này mà A Nam vẫn thích gần gũi, còn giận vì… có phải sau khi hắn chết, A Nam sẽ thích tảng đá khác không?!
Chỉ cần là đá thành tinh thì A Nam sẽ thích đúng không?!
Vì chuyện này mà Tiểu Thạch Đầu giận dỗi thật lâu, nhưng hắn không thể nào bỏ mặc A Nam. Cho nên mỗi khi Trọng Đạo Nam nói chuyện, hắn biết y không nghe được tiếng nói của mình, Tiểu Thạch Đầu vẫn nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn phát biểu ý kiến hoặc xót xa thay A Nam của hắn.
Khoảng thời gian qua, Tiểu Thạch Đầu chịu bao đau đớn vì đuổi theo Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam cũng phải đón nhận vô vàn thử thách.
A Nam của hắn nhập ma rồi.
Đối với tu chân giả, nhập ma là sự tình cực kỳ nghiêm trọng.
Nhập ma khác với người ngay từ đầu đã chọn con đường ma tu. Trọng Đạo Nam vốn tu luyện theo tâm pháp môn đạo chính thống.
Đạo pháp và ma pháp khắc chế lẫn nhau.
Sau khi nhập ma, cơ thể Trọng Đạo Nam như chiến trường giữa hai hệ pháp, không giây phút nào không bị đau đớn giày vò.
Nhưng đối với Trọng Đạo Nam, cảm giác đau đớn này là minh chứng cho việc y vẫn còn sống.
Đau đớn kéo dài không ngừng, người thường không thể nào chịu nổi, nhưng y thì có thể.
Mới đầu, Tiểu Thạch Đầu không phát hiện Trọng Đạo Nam khác thường, nhưng thời gian dần trôi, hắn nhận ra điểm kỳ lạ.
Bị tra tấn liên tục như vậy, tu chân giả bình thường không chết cũng hóa điên. Mà Trọng Đạo Nam lại chịu đựng được đến tận bây giờ, còn xem cảm giác đau đớn là dấu hiệu tồn tại.
Tu vi của y cũng tăng vọt nhanh đến đáng sợ.
Ngày qua ngày, uy áp mỗi lúc một tăng.
Tiểu Thạch Đầu lo muốn phát khóc, nhưng hắn không làm được gì cả, chỉ có thể yên lặng làm bạn với Trọng Đạo Nam, nghe y thổ lộ tâm tình.
Tất cả đều liên quan đến “Tiểu Thạch Đầu” đã chết.
Nghe y kể, hắn mới biết ngay bản thân Trọng Đạo Nam cũng không phỏng đoán được tu vi y nằm ở mức nào, các cấp bậc trong giới tu chân không còn đủ để đánh giá y, bởi vì trong cơ thể y có sức mạnh tinh hoa của đất từ “Tiểu Thạch Đầu”.
Chỉ cần y muốn là có thể sử dụng khả năng vô tận của đất.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi Tiểu Thạch Đầu chết, y lại nhập ma, mà đám tu chân giả kia không có cách nào bắt được y.
Nhưng tu vi tăng với tốc độ khủng khiếp như vậy, liệu có ổn không?
Tiểu Thạch Đầu nghe xong thì nóng gan nóng ruột, Trọng Đạo Nam đột nhiên cười nói, “Nếu Tiểu Thạch Đầu còn sống… hắn nhất định sẽ lo lắng lắm.”
“Mỗi lần phát sầu là hắn lại nhíu mày, đôi mắt trong veo đầy vẻ nôn nóng. Nhìn một cái tim đã chảy thành nước… đồng ý mọi yêu cầu của hắn…”
Nhưng tảng đá cứng đầu ấy không còn bên cạnh y nữa rồi.
Nụ cười trên môi Trọng Đạo Nam phai nhạt, y đặt Tiểu Thạch Đầu lên bàn, xoay người nằm xuống giường.
Ván giường rộng rãi, nhưng y không nằm ở giữa mà nhích ra phía ngoài, phần giường bên trong vừa đủ cho một người nằm. Dường như…
Dường như Tiểu Thạch Đầu của y vẫn nằm bên cạnh y, chưa từng rời xa y.
Thấy Trọng Đạo Nam như vậy, xót xa trong lòng Tiểu Thạch Đầu ứa cả ra ngoài, chút đố kỵ vì Trọng Đạo Nam thân cận với “tảng đá xa lạ” cũng biến mất.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ.
Nếu có ngày hắn thoát khỏi cảnh mộng, hắn hy vọng có một người, dù chỉ là một hòn đá bình thường cũng được, xuất hiện nghe A Nam kể chuyện quá khứ, để A Nam của hắn không phải chôn giấu tất cả trong lòng, có thể giúp A Nam của hắn không phải sống khổ sở như vậy, dường như… cái chết đối với y chẳng là gì đáng nói.
Được Trọng Đạo Nam mang theo, mỗi ngày của Tiểu Thạch Đầu không còn yên bình như trước nữa.
Tiểu Thạch Đầu phát hiện Trọng Đạo Nam luôn cầm theo hắn để đi săn.
Đúng vậy, là đi săn.
Săn bắt những tu chân giả từng đuổi giết y.
Hệt như chuyện kiếp trước Trọng Đạo Nam từng kể cho hắn.
Chứng kiến tận mắt khác rất nhiều so với nghe kể, Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc cũng hiểu trạng thái nhập ma của Trọng Đạo Nam đáng sợ cỡ nào.
Những gì hắn thấy trước kia chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm.
Lúc đó, Tiểu Thạch Đầu thấy quanh y luôn có luồng khí khổng lồ bao bọc, vừa thuần khiết vừa sâu thẳm như đại dương, hệt như cảm giác Trọng Đạo Nam đem đến cho hắn. Còn sau khi nhập ma, Trọng Đạo Nam chỉ cần buông kiếm xuống là biến trở về A Nam thường ngày của Tiểu Thạch Đầu, chỉ là nhìn y luôn có vẻ cô tịch, không khác gì người đã chết. Nhưng một khi y nhấc kiếm…
Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy luồng khí nào sắc bén, dữ dội như vậy.
Dữ dội như muốn chọc thủng trời đất, dùng lưỡi dao cuồng phong phá tan thế giới thành từng mảnh vụn.
Giống y hệt…
Giống y hệt “A Nam” kia, mỗi lần y xuất hiện là luồng khí sẽ thay đổi, chỉ là sức mạnh không đáng sợ bằng lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook