Trọng Sinh Chi Tô Trạm
-
Chương 33
Cả gia đình ở trong bệnh viện đến trưa thì xuất viện, chỉ có điều phía trước và phía sau đều có bốn chiếc xe hộ tống, oai phong lẫm liệt không để người khác tới gần, khiến cho Tô Phiếm và Tô Trạm đều có sự kiêu hãnh khi làm con trai của tướng quân, Tô Trạm trong lòng nghĩ rằng, hắn quả nhiên vẫn chỉ có thể coi là một đứa con nít mới 9 tuổi, chỉ có ở bên cạnh người nhà mới cảm thấy hết sức an toàn.
Buổi tối người một nhà vây quần bên nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên, xem như là thay Tô Phiếm đuổi đi những xui xẻo, cơm nước là do Chung Ý Ánh đích thân xuống bếp, khẩu vị của người Miến Điện thích ăn cà ri chua, mà hiện tại hai đứa nhỏ của nhà bọn họ đều lấy thanh đạm làm chủ. Cả gia đình ăn uống hoà thuận vui vẻ ấm áp. Trong lúc Tô Phiếm ngồi bên cạnh Tô Trạm, có thể nói là vui vẻ nhất, càng không ngừng trêu đùa tìm cơ hội kêu Tô Trạm kêu mình là anh trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm xoay một cái, cảm thấy rất là không biết nói gì, hắn vừa mới nãy đã gọi vài trăm lần rồi được hay không: “Không kêu đâu, em đã kêu đến chán rồi!” Tô Phiếm trong lòng nghĩ y vẫn chưa nghe chán, nhưng mà nghĩ đến em trai kêu nhiều lần như vậy, miệng vẫn còn vết thương đó, nếu mở miệng nhiều hơn nữa thì sẽ rất đau, đành phải tiếc nuối mà từ bỏ.
Mà cuối cùng người nào đó chịu không nổi đặt đũa xuống, không thể nhịn được nữa mà nói: “Cha mẹ hai người mau sinh thêm một đứa đi! A Phiếm thích người khác gọi y là anh trai như vậy, mau mau sinh một đứa nữa để nó kêu y là anh trai!”
Thấy con trai nhỏ không biết làm sao, cha mẹ Tô gia không thể đè nén sự vui vẻ. Còn Tô Phiếm cong cong đuôi mắt, mặt mày sáng sủa: “Em sai rồi em trai, anh chỉ thích em kêu anh là anh trai thôi.”
Y đã từng học qua một từ, gọi là ngày sau còn dài, sau ngày mỗi ngày ở cùng với em trai, muốn nghe mấy lần thì nghe bấy nhiêu lần; Thế nhưng lúc này Tô Phiếm còn nhỏ, y còn chưa lĩnh hội được một từ khác — Thế sự trêu người.
Tô Trạm thấy Tô Phiếm cười híp cả mắt, mẹ ngồi bên cạnh bọn họ nghe hai anh em nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cái bình treo trên tường, người cha tướng quân của hắn đang ở bên ngoài đang nói chuyện với cấp dưới của ông. Tất cả mọi người đều ở đây, thật tốt, thật tốt.
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, Tô Trạm vươn tay chạm vào một chỗ có máu ứ đọng trên mặt của Tô Phiếm, nhỏ giọng hỏi: “A Phiếm, bọn họ đánh anh sao? Có phải rất đau hay không?” Tô Phiếm kéo tay của y xuống, trong mắt Tô Trạm là sự khổ sở không che giấu được, “Không đau. Em sao lại gọi anh là A Phiếm rồi, mà không kêu là anh trai?” Người nào đó bĩu môi, con nít xấu lừa gạt ai a, “Thì không kêu. Còn có làm sao mà có thể không đau! A Phiếm, anh lúc đó cũng không sợ sao?” (Mã: Bà con thấy gì không? Ôm nhau ngủ cơ đấy?! Sặc mùi gian tinh! Haha)
Tô Phiếm nằm ngang, nhìn bóng mờ của đèn treo trên trần nhà, lẩm bẩm nói rằng: “Lúc đó rất đau, cũng rất sợ hãi, nhưng không biết vì sao bây giờ nghĩ lại, dường như cũng không đau như vậy, không sợ hãi như vậy.”
Tô Trạm thở dài một cái, uổng phí hắn sống hơn 20 năm, cũng đoán không ra tâm tư của con nít, vẫn là đứa nhỏ này ở bên cạnh hắn quả thật là người thông minh, để người khác đoán không ra. Tiểu đại nhân không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ ngực của Tô Phiếm, an ủi rằng: “Không sao, anh cũng đã trở về rồi. Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, cùng với sự kiện tẩy chay tiếng Hoa bên trong thành phố Yangon, hai vợ chồng Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh chỉ cảm thấy đưa hai đứa con trai đến địa phương cách xa bọn họ đi học quả thật là một chuyện quá đáng sợ, chỉ sợ nếu có một lần nữa trái tim của bọn họ cũng chịu không nổi, dứt khoát tiến hành làm hồ sơ nghỉ học, chuẩn bị về Mạnh Quả. Mà thời gian Tô Trạm và Tô Phiếm học tập ở Yangon ngắn ngủi, cứ như vậy mà kết thúc.
Tô Phiếm nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, quay người lại ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tô Trạm, cũng vỗ vỗ lưng của em trai. Y không biết vì sao bây giờ nghĩ đến không sợ hãi, cũng không đau như vậy nữa, chỉ biết, nếu như xảy ra một lần nữa, y cũng sẽ lựa chọn để cho Tô Trạm trốn dưới phiến đá. Chắc chắn năm sau, y mới lĩnh hội được, không phải mình không sợ đau, cũng không sợ hãi, mà là nếu như bị bắt bị đánh là Tô Trạm, y sẽ càng sợ, càng đau hơn.
Trên thế giới này chỉ có một mình Tô Trạm, là em trai độc nhất vô nhị của y.
Thế mà, sau tất cả mọi chuyện, lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành về Yangon lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác. Tô Phiếm ngày thứ hai trở về, Tô Phủ lại có người đến bái phỏng, phô trương trận thế đều tương đối lớn. Tô Phiếm và Tô Trạm núp ở trên lầu hai mà nhìn xuống phòng khách, Tô Trạm chỉ cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn nghĩ không ra là ai.
Tô Trạm dựng thẳng hai lỗ tai lên mà cố gắng nghe, chỉ nghe thấy người đó đứt quãng mà nói với cha của mình: “Tô tướng quân, Tưởng Công* vì tàn quân miền Bắc Miến Điện làm…” Mà Tô Chính Cương lại gọi người đó là — Liễu tướng quân.
*蒋公: /Tưởng Công/: Là chỉ Tưởng Giới Thạch.
Trong đầu loé lên một ý nghĩ, Tô Trạm lập tức nhớ ra được người này là ai rồi, ông là bộ trưởng vệ sĩ bên cạnh Tưởng Giới Thạch – Trung tướng Liễu Nguyên Lân! Cũng là người lãnh đạo do Tưởng Giới Thạch phái ra để khống chế tàn quân miền Bắc Miến Điện. Trên mặt nổi ba quân khu đều có sĩ quan cấp cao phụ trách, nhưng mà người kiểm soát lớn nhất của ba sĩ quan cấp cao này là trưởng thị vệ tâm phúc của Tưởng Giới Thạch.
Thấy hai người nói chuyện được vài câu liền muốn đi lên lầu, lúc này người này đến bái phỏng tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Tô Trạm suy nghĩ một chút, đẩy đẩy Tô Phiếm nói: “A Phiếm, anh trước tiên đi đến thư phòng của mẹ đợi em, em đi xem thử bọn họ nói cái gì!” Lấy mấy từ “anh trai” đến dụ dỗ Tô Phiếm đến thư phòng, Tô Trạm lúc này mới khom lưng đi đến phòng hội nghị, hắn lén lút kéo ra một khe hở, nhìn thấy vị Liễu Nguyên Lân kia đang ngồi, mà hai tay của cha đang chống lên bàn sắc mặt không được tốt lắm, “Tưởng Công đây là không tín nhiệm tôi! Tô Chính Cương tôi mang binh nhiều năm nói một không hai, lẽ nào còn muốn đem con trai của tôi khấu trừ ra làm con tin sao!”
“Tô tướng quân, lời cũng không thể nói như vậy, anh phải thông cảm cho sự khó xử của Tưởng Công. Cái gọi là đem mệnh lệnh quân đội bên ngoài có chút không thích hợp, lão nhân gia ông ấy cũng không dễ gì. Lại nói, chỉ là đem quý công tử đến Đài Loan mà thôi, hai vị tiểu công tử của nhà anh còn nhỏ, vừa lúc có thể ở Đài Loan nhận được sự giáo dục tốt đẹp dù sao so với vùng núi hoang vu dã man này cũng tốt hơn. Tưởng Công thế nhưng vì chi đội ngũ này của miền Bắc Miến Điện đã hao tốn không ít tâm tư, anh suy nghĩ một chút lương bổng và lương thực của quân đội, vũ khí, cái nào mà không tốn tiền? Lào, Miến Điện, Thái Lan – Mấy con khỉ này đã nhịn đủ rồi muốn đem chi đội ngũ này của chúng ta đuổi ra ngoài. Liền nói lần này, nếu không phải là Đài Loan ở phía sau chu toàn, tiểu công tử cũng không thể bình yên vô sự mà cứu ra.”
Tô Trạm nghe đến đây trong lòng lộp bộp một cái — Nghe ý tứ của vị Liễu Nguyên Lân này, đây là dự định khiến cho cha đem con trai đưa đến Đài Loan, khiến cho cha hắn có chút kiêng kỵ? Quả thật giống như phong cách làm người của Tưởng Giới Thạch, đa nghi.
“Những tướng quân khác đều có bạn bè thân thiết ở Đài Loan, đó là gốc rễ vẫn đang ở đó. Tôi nói chính là Lão Tô anh a, một đại gia đình đều đang ở Miến Điện, điều này nếu đổi lại là tôi tôi cũng không yên tâm. Lại nói, anh có hai đứa con trai, một đứa tự mình nuôi, một đứa chính phủ thay anh nuôi, điều này không phải rất tốt sao. Chỉ cần anh tận hiến cho chính phủ quốc dân, Tưởng Công sẽ không bạc đãi anh, không bạc đãi con trai của anh, càng sẽ không bạc đãi đội quân ở Miến Điện. Quân lương của tháng trước, anh nói thêm 100.000 USD thì 100.000 USD, đây điều là vàng thật bạc trắng a. Lại hoặc là…” Liễu Nguyên Lân đem tàn thuốc ấn trong đồ gạt tàn thuốc, kéo dài thanh âm nói: “Cũng không thể khiến cho anh giải ngũ về quê mà đi phải không.”
“Anh…” Tô Chính Cương tức đến nỗi muốn hộc máu, đây đâu chỉ là lấy con trai của ông, đây cũng chính là lấy đội ngũ của ông ra uy hiếp ông! Lãnh đạo Đài Loan bây giờ sao có thể thoáng cái nói đem người bỏ chạy thì đem người bỏ chạy, đội ngũ mấy vạn người khổ cực vất vả mang ra ngoài, chỗ nào có thể dễ dàng thu xếp như vậy chứ! Huống chi bao nhiêu người đang ở bên này lấy vợ sinh con, an cư lập nghiệp, quả thật chính là một nửa người Miến Điện rồi.
Liễu Nguyên Lân đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Tô Chính Cương nói: “Lão Tô a, tôi là người thẳng thắng. Tưởng Công hoàn toàn có thể đổi tâm phúc người nhà thân tín của ông ấy đến đây không phải sao, nhưng mà lão nhân gia ông ta vẫn nguyện ý trọng dụng anh. Ngẫm lại cái đội ngũ lớn này, chính là khiến cho tiểu thiếu gia nhà anh đến Đài Loan sinh hoạt vài năm, coi như đi du học nước ngoài thôi…”
Tô Trạm đã hoàn toàn hiểu rõ, đây đích xác là muốn đem hắn hoặc là Tô Phiếm đến Đài Loan làm con tin để khống chế cha, thậm chí là nắm trong tay của quân đội, bọn họ bây giờ vẫn được xem như là tàn quân của Quốc Dân Đảng, thậm chí quân lương, vũ khí đều là do lãnh đạo Đài Loan mua từ Mỹ vận chuyển đến đây.
Nơi này là vùng Tam Giác Vàng hậu thế ác danh rõ rệt, trên thế giới có hơn 90% thuốc phiện được sản xuất từ chỗ này, vào đời trước, vũ trang của quân đội ở đây tiến hành biện pháp lấy quân buôn lậu thuốc phiện, lấy chất độc nuôi quân, bao gồm lúc bọn họ khó khăn, thỉnh thoảng cũng sẽ thông qua việc phụ trách vận chuyển thuốc phiện mà kiếm quân phí, sinh hoạt phí, ví dụ như đoạn thời gian trước lần bị Lào phục kích chính là Phùng tướng quân quản lý.
Nhưng mà bọn họ bây giờ, đa số vẫn là muốn dựa vào sự ủng hộ và hậu thuẫn của chính phủ Dân Quốc.
Quả nhiên là sóng gió dập dồn, việc này chưa xong việc khác lại đến, Tô Trạm nghe đến đây, cau mày lặng lẽ đem cửa phòng khép lại, lại lén lút mà chạy lên lầu ba.
Lúc hắn đẩy cửa ra, thấy được tình cảnh như thế này — Tô Phiếm đang ngồi trên cửa sổ lớn như thế, dựa lưng vào bệ cửa sổ, tay cầm một quyển sách cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua kính thuỷ tinh mờ ảo chiếu vào, dường như vì y mà chiếu lên một tầng ánh sáng trong suốt, sườn mặt thanh tú được phát hoạ một cách điềm tĩnh xinh đẹp. Mà vài ngày trước, y bị bắt cóc, vì mình mà sống chết không rõ.
Tô Phiếm chú ý đến động tĩnh liền quay đầu lại thấy là Tô Trạm, nở một nụ cười thật tươi, lắc lắc quyển sách trong tay, nói với Tô Trạm: “A Trạm, mau đến đây, anh kể chuyện cho em nghe. Chuyện xưa dân gian của Miến Điện này rất thú vị đó.”
Những lời Tô Trạm vừa mới nghe được và suy nghĩ hỗn loạn trên đường đều thu lại, kêu một tiếng “anh trai” liền chạy về phía Tô Phiếm. Hắn biết, đem con trai gửi thế chấp ở Đài Loan so với việc bảo vệ tốt đội ngũ này ở Miến Điện, đối với người cha coi quân đội như sinh mệnh của mình mà nói, lựa chọn tốt hơn là cái gì. Nếu như là lúc trước, có lẽ là đưa mười Tô Phiếm đi đều không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ thì không giống như vậy nữa.
Tô Trạm chạy đến bên bệ cửa sổ, Tô Phiếm thấy sắc mặt của hắn có chút ngẩn ra cũng không biết đang suy nghĩ cái gì: “Sao vậy A Trạm, thân thể không khoẻ sao?”
Tô Trạm im lặng lắc đầu, bây giờ hắn nói chuyện này với Tô Phiếm cũng không có tác dụng gì. Tô Phiếm đem hai chân thon dài vốn giãn ra trên bệ cửa sổ co lại, chừa ra một nửa bệ cửa sổ, vỗ vỗ nói: “Em trai lên đây, ở đây rất thoải mái, còn có thể nhìn được tháp Phật lớn ở chùa Đại Kim nữa.”
Tô Trạm nương theo cái ghế bên cạnh Tô Phiếm, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ mà bò lên bệ cửa sổ, nhìn qua cửa kính, quả nhiên có thể thấy được chùa Đại Kim trong thành phố Yangon, tháp Phật kim quang lấp lánh sừng sững trong thành phố ồn ào náo nhiệt.
“A Phiếm, anh thích Yangon sao? Hay là Mạnh Quả, hoặc là Chiang Rai*?” Tô Phiếm tuy nói là ra đời ở Thái Lan, ở đó sinh sống vài năm, Tô Trạm suy nghĩ cả nửa ngày không biết nên nói cái gì, vừa mở miệng liền đột nhiên hỏi Tô Phiếm như thế.
*清莱: /Thanh Lai/: Chiang Rai – một thành phố của Thái Lan.
Chỉ có điều suy nghĩ lại một chút, Tô Phiếm chỉ bất quả là một đứa con nít chừng 10 tuổi, thích nơi nào, không thích nơi nào phỏng chừng cũng chưa có khái niệm gì. Nghĩ đến đời trước, y dường như rất thích Vân Nam, đã từng mạo hiểm đi vài lần. Nhưng mà y đối với Đài Loan hẳn là không có nhận thức gì.
Đường nhìn của Tô Phiếm rơi vào đôi lông mi thật dài của em trai, không biết tiểu gia hoả này trong đầu lại đang nghĩ cái gì, cũng đành phải trả lời: “Ở đâu cũng như nhau thôi. Chỉ cần có thể cùng cha mẹ còn có em trai ở cùng nhau, anh liền thích. Lại nói, qua hai ngày nữa, chúng ta liền trở về Mạnh Quả rồi, chỗ đó rất tốt a. Không biết Tiểu Gia như thế nào rồi…” Tô Phiếm dài dòng lôi thôi mà nói tất cả mọi thứ ở Mạnh Quả mà hai anh em bọn họ rất quen thuộc, nhớ đến lúc bị trói ở trong phòng, lúc đó tâm tâm niệm niệm mà nghĩ rằng, nếu như có thể an toàn ở trong nhà thì tốt biết mấy a!
Tô Trạm nhìn anh trai nhỏ nhà mình gật gật đầu, ý nghĩ duy nhất trong lòng là, Tô Phiếm vẫn chỉ là một đứa con nít, y nên ở lại bên cạnh cha mẹ.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tô Trạm quan sát cha mẹ nửa ngày, hai người không hề nhắc đến chuyện này, chỉ có điều yên lặng như vậy ba ngày, Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh một chữ cũng không đề cập tới với hai anh em bọn họ, nhưng mà Tô Trạm vẫn có thể từ thái độ trầm mặc của cha và đôi chân mày của mẹ hơi hơi nhíu lại biết được rằng chuyện này không hề bỏ qua. Bởi vì đã đến lúc bọn họ phải lên đường trở về rồi, lại không có ý tứ gì gọi là phải chuẩn bị rời khỏi Yangon cả, ngược lại giống như dừng lại ở bên này, mà Liễu Nguyên Lân và những người Trung Quốc khác mà Tô Trạm căn bản chưa từng thấy qua đến càng ngày càng thường xuyên, hắn đoán rằng đó có lẽ là những quan viên của Quốc Dân Đảng đến để thuyết phục cha.
Ngay cả Tô Phiếm cũng bắt đầu nghi ngờ rằng sao lại vẫn chưa trở về, bọn họ đều biết, quân đội ở miền Bắc Miến Điện không thể rắn mất đầu cả ngày, mà Tô Trạm suy tư vài ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Buổi tối người một nhà vây quần bên nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên, xem như là thay Tô Phiếm đuổi đi những xui xẻo, cơm nước là do Chung Ý Ánh đích thân xuống bếp, khẩu vị của người Miến Điện thích ăn cà ri chua, mà hiện tại hai đứa nhỏ của nhà bọn họ đều lấy thanh đạm làm chủ. Cả gia đình ăn uống hoà thuận vui vẻ ấm áp. Trong lúc Tô Phiếm ngồi bên cạnh Tô Trạm, có thể nói là vui vẻ nhất, càng không ngừng trêu đùa tìm cơ hội kêu Tô Trạm kêu mình là anh trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm xoay một cái, cảm thấy rất là không biết nói gì, hắn vừa mới nãy đã gọi vài trăm lần rồi được hay không: “Không kêu đâu, em đã kêu đến chán rồi!” Tô Phiếm trong lòng nghĩ y vẫn chưa nghe chán, nhưng mà nghĩ đến em trai kêu nhiều lần như vậy, miệng vẫn còn vết thương đó, nếu mở miệng nhiều hơn nữa thì sẽ rất đau, đành phải tiếc nuối mà từ bỏ.
Mà cuối cùng người nào đó chịu không nổi đặt đũa xuống, không thể nhịn được nữa mà nói: “Cha mẹ hai người mau sinh thêm một đứa đi! A Phiếm thích người khác gọi y là anh trai như vậy, mau mau sinh một đứa nữa để nó kêu y là anh trai!”
Thấy con trai nhỏ không biết làm sao, cha mẹ Tô gia không thể đè nén sự vui vẻ. Còn Tô Phiếm cong cong đuôi mắt, mặt mày sáng sủa: “Em sai rồi em trai, anh chỉ thích em kêu anh là anh trai thôi.”
Y đã từng học qua một từ, gọi là ngày sau còn dài, sau ngày mỗi ngày ở cùng với em trai, muốn nghe mấy lần thì nghe bấy nhiêu lần; Thế nhưng lúc này Tô Phiếm còn nhỏ, y còn chưa lĩnh hội được một từ khác — Thế sự trêu người.
Tô Trạm thấy Tô Phiếm cười híp cả mắt, mẹ ngồi bên cạnh bọn họ nghe hai anh em nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cái bình treo trên tường, người cha tướng quân của hắn đang ở bên ngoài đang nói chuyện với cấp dưới của ông. Tất cả mọi người đều ở đây, thật tốt, thật tốt.
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, Tô Trạm vươn tay chạm vào một chỗ có máu ứ đọng trên mặt của Tô Phiếm, nhỏ giọng hỏi: “A Phiếm, bọn họ đánh anh sao? Có phải rất đau hay không?” Tô Phiếm kéo tay của y xuống, trong mắt Tô Trạm là sự khổ sở không che giấu được, “Không đau. Em sao lại gọi anh là A Phiếm rồi, mà không kêu là anh trai?” Người nào đó bĩu môi, con nít xấu lừa gạt ai a, “Thì không kêu. Còn có làm sao mà có thể không đau! A Phiếm, anh lúc đó cũng không sợ sao?” (Mã: Bà con thấy gì không? Ôm nhau ngủ cơ đấy?! Sặc mùi gian tinh! Haha)
Tô Phiếm nằm ngang, nhìn bóng mờ của đèn treo trên trần nhà, lẩm bẩm nói rằng: “Lúc đó rất đau, cũng rất sợ hãi, nhưng không biết vì sao bây giờ nghĩ lại, dường như cũng không đau như vậy, không sợ hãi như vậy.”
Tô Trạm thở dài một cái, uổng phí hắn sống hơn 20 năm, cũng đoán không ra tâm tư của con nít, vẫn là đứa nhỏ này ở bên cạnh hắn quả thật là người thông minh, để người khác đoán không ra. Tiểu đại nhân không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ ngực của Tô Phiếm, an ủi rằng: “Không sao, anh cũng đã trở về rồi. Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, cùng với sự kiện tẩy chay tiếng Hoa bên trong thành phố Yangon, hai vợ chồng Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh chỉ cảm thấy đưa hai đứa con trai đến địa phương cách xa bọn họ đi học quả thật là một chuyện quá đáng sợ, chỉ sợ nếu có một lần nữa trái tim của bọn họ cũng chịu không nổi, dứt khoát tiến hành làm hồ sơ nghỉ học, chuẩn bị về Mạnh Quả. Mà thời gian Tô Trạm và Tô Phiếm học tập ở Yangon ngắn ngủi, cứ như vậy mà kết thúc.
Tô Phiếm nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, quay người lại ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tô Trạm, cũng vỗ vỗ lưng của em trai. Y không biết vì sao bây giờ nghĩ đến không sợ hãi, cũng không đau như vậy nữa, chỉ biết, nếu như xảy ra một lần nữa, y cũng sẽ lựa chọn để cho Tô Trạm trốn dưới phiến đá. Chắc chắn năm sau, y mới lĩnh hội được, không phải mình không sợ đau, cũng không sợ hãi, mà là nếu như bị bắt bị đánh là Tô Trạm, y sẽ càng sợ, càng đau hơn.
Trên thế giới này chỉ có một mình Tô Trạm, là em trai độc nhất vô nhị của y.
Thế mà, sau tất cả mọi chuyện, lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành về Yangon lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác. Tô Phiếm ngày thứ hai trở về, Tô Phủ lại có người đến bái phỏng, phô trương trận thế đều tương đối lớn. Tô Phiếm và Tô Trạm núp ở trên lầu hai mà nhìn xuống phòng khách, Tô Trạm chỉ cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn nghĩ không ra là ai.
Tô Trạm dựng thẳng hai lỗ tai lên mà cố gắng nghe, chỉ nghe thấy người đó đứt quãng mà nói với cha của mình: “Tô tướng quân, Tưởng Công* vì tàn quân miền Bắc Miến Điện làm…” Mà Tô Chính Cương lại gọi người đó là — Liễu tướng quân.
*蒋公: /Tưởng Công/: Là chỉ Tưởng Giới Thạch.
Trong đầu loé lên một ý nghĩ, Tô Trạm lập tức nhớ ra được người này là ai rồi, ông là bộ trưởng vệ sĩ bên cạnh Tưởng Giới Thạch – Trung tướng Liễu Nguyên Lân! Cũng là người lãnh đạo do Tưởng Giới Thạch phái ra để khống chế tàn quân miền Bắc Miến Điện. Trên mặt nổi ba quân khu đều có sĩ quan cấp cao phụ trách, nhưng mà người kiểm soát lớn nhất của ba sĩ quan cấp cao này là trưởng thị vệ tâm phúc của Tưởng Giới Thạch.
Thấy hai người nói chuyện được vài câu liền muốn đi lên lầu, lúc này người này đến bái phỏng tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Tô Trạm suy nghĩ một chút, đẩy đẩy Tô Phiếm nói: “A Phiếm, anh trước tiên đi đến thư phòng của mẹ đợi em, em đi xem thử bọn họ nói cái gì!” Lấy mấy từ “anh trai” đến dụ dỗ Tô Phiếm đến thư phòng, Tô Trạm lúc này mới khom lưng đi đến phòng hội nghị, hắn lén lút kéo ra một khe hở, nhìn thấy vị Liễu Nguyên Lân kia đang ngồi, mà hai tay của cha đang chống lên bàn sắc mặt không được tốt lắm, “Tưởng Công đây là không tín nhiệm tôi! Tô Chính Cương tôi mang binh nhiều năm nói một không hai, lẽ nào còn muốn đem con trai của tôi khấu trừ ra làm con tin sao!”
“Tô tướng quân, lời cũng không thể nói như vậy, anh phải thông cảm cho sự khó xử của Tưởng Công. Cái gọi là đem mệnh lệnh quân đội bên ngoài có chút không thích hợp, lão nhân gia ông ấy cũng không dễ gì. Lại nói, chỉ là đem quý công tử đến Đài Loan mà thôi, hai vị tiểu công tử của nhà anh còn nhỏ, vừa lúc có thể ở Đài Loan nhận được sự giáo dục tốt đẹp dù sao so với vùng núi hoang vu dã man này cũng tốt hơn. Tưởng Công thế nhưng vì chi đội ngũ này của miền Bắc Miến Điện đã hao tốn không ít tâm tư, anh suy nghĩ một chút lương bổng và lương thực của quân đội, vũ khí, cái nào mà không tốn tiền? Lào, Miến Điện, Thái Lan – Mấy con khỉ này đã nhịn đủ rồi muốn đem chi đội ngũ này của chúng ta đuổi ra ngoài. Liền nói lần này, nếu không phải là Đài Loan ở phía sau chu toàn, tiểu công tử cũng không thể bình yên vô sự mà cứu ra.”
Tô Trạm nghe đến đây trong lòng lộp bộp một cái — Nghe ý tứ của vị Liễu Nguyên Lân này, đây là dự định khiến cho cha đem con trai đưa đến Đài Loan, khiến cho cha hắn có chút kiêng kỵ? Quả thật giống như phong cách làm người của Tưởng Giới Thạch, đa nghi.
“Những tướng quân khác đều có bạn bè thân thiết ở Đài Loan, đó là gốc rễ vẫn đang ở đó. Tôi nói chính là Lão Tô anh a, một đại gia đình đều đang ở Miến Điện, điều này nếu đổi lại là tôi tôi cũng không yên tâm. Lại nói, anh có hai đứa con trai, một đứa tự mình nuôi, một đứa chính phủ thay anh nuôi, điều này không phải rất tốt sao. Chỉ cần anh tận hiến cho chính phủ quốc dân, Tưởng Công sẽ không bạc đãi anh, không bạc đãi con trai của anh, càng sẽ không bạc đãi đội quân ở Miến Điện. Quân lương của tháng trước, anh nói thêm 100.000 USD thì 100.000 USD, đây điều là vàng thật bạc trắng a. Lại hoặc là…” Liễu Nguyên Lân đem tàn thuốc ấn trong đồ gạt tàn thuốc, kéo dài thanh âm nói: “Cũng không thể khiến cho anh giải ngũ về quê mà đi phải không.”
“Anh…” Tô Chính Cương tức đến nỗi muốn hộc máu, đây đâu chỉ là lấy con trai của ông, đây cũng chính là lấy đội ngũ của ông ra uy hiếp ông! Lãnh đạo Đài Loan bây giờ sao có thể thoáng cái nói đem người bỏ chạy thì đem người bỏ chạy, đội ngũ mấy vạn người khổ cực vất vả mang ra ngoài, chỗ nào có thể dễ dàng thu xếp như vậy chứ! Huống chi bao nhiêu người đang ở bên này lấy vợ sinh con, an cư lập nghiệp, quả thật chính là một nửa người Miến Điện rồi.
Liễu Nguyên Lân đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Tô Chính Cương nói: “Lão Tô a, tôi là người thẳng thắng. Tưởng Công hoàn toàn có thể đổi tâm phúc người nhà thân tín của ông ấy đến đây không phải sao, nhưng mà lão nhân gia ông ta vẫn nguyện ý trọng dụng anh. Ngẫm lại cái đội ngũ lớn này, chính là khiến cho tiểu thiếu gia nhà anh đến Đài Loan sinh hoạt vài năm, coi như đi du học nước ngoài thôi…”
Tô Trạm đã hoàn toàn hiểu rõ, đây đích xác là muốn đem hắn hoặc là Tô Phiếm đến Đài Loan làm con tin để khống chế cha, thậm chí là nắm trong tay của quân đội, bọn họ bây giờ vẫn được xem như là tàn quân của Quốc Dân Đảng, thậm chí quân lương, vũ khí đều là do lãnh đạo Đài Loan mua từ Mỹ vận chuyển đến đây.
Nơi này là vùng Tam Giác Vàng hậu thế ác danh rõ rệt, trên thế giới có hơn 90% thuốc phiện được sản xuất từ chỗ này, vào đời trước, vũ trang của quân đội ở đây tiến hành biện pháp lấy quân buôn lậu thuốc phiện, lấy chất độc nuôi quân, bao gồm lúc bọn họ khó khăn, thỉnh thoảng cũng sẽ thông qua việc phụ trách vận chuyển thuốc phiện mà kiếm quân phí, sinh hoạt phí, ví dụ như đoạn thời gian trước lần bị Lào phục kích chính là Phùng tướng quân quản lý.
Nhưng mà bọn họ bây giờ, đa số vẫn là muốn dựa vào sự ủng hộ và hậu thuẫn của chính phủ Dân Quốc.
Quả nhiên là sóng gió dập dồn, việc này chưa xong việc khác lại đến, Tô Trạm nghe đến đây, cau mày lặng lẽ đem cửa phòng khép lại, lại lén lút mà chạy lên lầu ba.
Lúc hắn đẩy cửa ra, thấy được tình cảnh như thế này — Tô Phiếm đang ngồi trên cửa sổ lớn như thế, dựa lưng vào bệ cửa sổ, tay cầm một quyển sách cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua kính thuỷ tinh mờ ảo chiếu vào, dường như vì y mà chiếu lên một tầng ánh sáng trong suốt, sườn mặt thanh tú được phát hoạ một cách điềm tĩnh xinh đẹp. Mà vài ngày trước, y bị bắt cóc, vì mình mà sống chết không rõ.
Tô Phiếm chú ý đến động tĩnh liền quay đầu lại thấy là Tô Trạm, nở một nụ cười thật tươi, lắc lắc quyển sách trong tay, nói với Tô Trạm: “A Trạm, mau đến đây, anh kể chuyện cho em nghe. Chuyện xưa dân gian của Miến Điện này rất thú vị đó.”
Những lời Tô Trạm vừa mới nghe được và suy nghĩ hỗn loạn trên đường đều thu lại, kêu một tiếng “anh trai” liền chạy về phía Tô Phiếm. Hắn biết, đem con trai gửi thế chấp ở Đài Loan so với việc bảo vệ tốt đội ngũ này ở Miến Điện, đối với người cha coi quân đội như sinh mệnh của mình mà nói, lựa chọn tốt hơn là cái gì. Nếu như là lúc trước, có lẽ là đưa mười Tô Phiếm đi đều không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ thì không giống như vậy nữa.
Tô Trạm chạy đến bên bệ cửa sổ, Tô Phiếm thấy sắc mặt của hắn có chút ngẩn ra cũng không biết đang suy nghĩ cái gì: “Sao vậy A Trạm, thân thể không khoẻ sao?”
Tô Trạm im lặng lắc đầu, bây giờ hắn nói chuyện này với Tô Phiếm cũng không có tác dụng gì. Tô Phiếm đem hai chân thon dài vốn giãn ra trên bệ cửa sổ co lại, chừa ra một nửa bệ cửa sổ, vỗ vỗ nói: “Em trai lên đây, ở đây rất thoải mái, còn có thể nhìn được tháp Phật lớn ở chùa Đại Kim nữa.”
Tô Trạm nương theo cái ghế bên cạnh Tô Phiếm, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ mà bò lên bệ cửa sổ, nhìn qua cửa kính, quả nhiên có thể thấy được chùa Đại Kim trong thành phố Yangon, tháp Phật kim quang lấp lánh sừng sững trong thành phố ồn ào náo nhiệt.
“A Phiếm, anh thích Yangon sao? Hay là Mạnh Quả, hoặc là Chiang Rai*?” Tô Phiếm tuy nói là ra đời ở Thái Lan, ở đó sinh sống vài năm, Tô Trạm suy nghĩ cả nửa ngày không biết nên nói cái gì, vừa mở miệng liền đột nhiên hỏi Tô Phiếm như thế.
*清莱: /Thanh Lai/: Chiang Rai – một thành phố của Thái Lan.
Chỉ có điều suy nghĩ lại một chút, Tô Phiếm chỉ bất quả là một đứa con nít chừng 10 tuổi, thích nơi nào, không thích nơi nào phỏng chừng cũng chưa có khái niệm gì. Nghĩ đến đời trước, y dường như rất thích Vân Nam, đã từng mạo hiểm đi vài lần. Nhưng mà y đối với Đài Loan hẳn là không có nhận thức gì.
Đường nhìn của Tô Phiếm rơi vào đôi lông mi thật dài của em trai, không biết tiểu gia hoả này trong đầu lại đang nghĩ cái gì, cũng đành phải trả lời: “Ở đâu cũng như nhau thôi. Chỉ cần có thể cùng cha mẹ còn có em trai ở cùng nhau, anh liền thích. Lại nói, qua hai ngày nữa, chúng ta liền trở về Mạnh Quả rồi, chỗ đó rất tốt a. Không biết Tiểu Gia như thế nào rồi…” Tô Phiếm dài dòng lôi thôi mà nói tất cả mọi thứ ở Mạnh Quả mà hai anh em bọn họ rất quen thuộc, nhớ đến lúc bị trói ở trong phòng, lúc đó tâm tâm niệm niệm mà nghĩ rằng, nếu như có thể an toàn ở trong nhà thì tốt biết mấy a!
Tô Trạm nhìn anh trai nhỏ nhà mình gật gật đầu, ý nghĩ duy nhất trong lòng là, Tô Phiếm vẫn chỉ là một đứa con nít, y nên ở lại bên cạnh cha mẹ.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tô Trạm quan sát cha mẹ nửa ngày, hai người không hề nhắc đến chuyện này, chỉ có điều yên lặng như vậy ba ngày, Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh một chữ cũng không đề cập tới với hai anh em bọn họ, nhưng mà Tô Trạm vẫn có thể từ thái độ trầm mặc của cha và đôi chân mày của mẹ hơi hơi nhíu lại biết được rằng chuyện này không hề bỏ qua. Bởi vì đã đến lúc bọn họ phải lên đường trở về rồi, lại không có ý tứ gì gọi là phải chuẩn bị rời khỏi Yangon cả, ngược lại giống như dừng lại ở bên này, mà Liễu Nguyên Lân và những người Trung Quốc khác mà Tô Trạm căn bản chưa từng thấy qua đến càng ngày càng thường xuyên, hắn đoán rằng đó có lẽ là những quan viên của Quốc Dân Đảng đến để thuyết phục cha.
Ngay cả Tô Phiếm cũng bắt đầu nghi ngờ rằng sao lại vẫn chưa trở về, bọn họ đều biết, quân đội ở miền Bắc Miến Điện không thể rắn mất đầu cả ngày, mà Tô Trạm suy tư vài ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook