Trọng Sinh Chi Tô Trạm
-
Chương 32
Tô Phiếm dùng móng tay vẽ bảy nét thẳng trên tường, Tô Trạm ở nhà xé bảy tờ lịch, Tô tướng quân lúc này mới đạt được thoả thuận với quân Cộng Sản Miến Điện — Tiểu Mạnh Bổng không có nhường mà nhường ra một địa phương khác, đồng thời, chính phủ của Miến Điện, Thái Lan, Lào tạo áp lực với Liên Hiệp Quốc yêu cầu lãnh đạo Đài Loan thu hồi nhân số của quân đội, cũng giảm mạnh đến một phần tư so với ban đầu.
Sáng sớm ngày thứ tám, lúc Tô Trạm thức dậy, đội quân đi đón Tô Phiếm đã sớm xuất phát. Bởi vì mừng rỡ và kích động, còn trách cứ bị mọi người bỏ lại — Cha của hắn đã sớm đáp ứng ngày hôm nay phải dẫn theo hắn cùng đi đón Tô Phiếm về. Người nào đó miễn cưỡng chấp nhận lừa gạt, lúc này mới chịu mang giày vào lên bàn ngồi ăn sáng, chỉ có điều tốc độ và sức ăn quá lớn, khiến cho mấy người phục vụ vị tiểu thiếu gia này cuối cùng cũng mở rộng lòng, nhị thiếu cuối cùng cũng không ăn như mèo hửi nữa, đừng nói trước khi đại thiếu trở về, bọn họ đã đem nhị thiếu đói chết rồi.
Chung Ý Ánh nhìn con trai nhỏ đang vùi đầu ăn sáng, nghĩ đến Tô Phiếm cuối cũng cũng bình an vô sự trở về, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc cũng bỏ xuống được — Nàng biết trong lòng Tô Trạm không dễ chịu gì, nàng chẳng phải cũng như vậy sao? Đã không nhớ rõ lần trước thời gian đi ngủ là khi nào, tối hôm qua mười hai giờ mới lên giường, hơn một giờ nhận được thông tin, thoáng yên tâm một chút, lúc này mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ, nhưng hơn bốn giờ lại thức giấc. Tô Phiếm mặc dù không phải là con do nàng sinh ra, nhưng lại là đứa nhỏ nàng chính tay mình nhặt về từ ngoài phố, chớp mắt một cái cũng nuôi đến lớn như vậy rồi, lớn lên giỏi như vậy.
Tất cả những người vợ của tướng lĩnh, sĩ quan của Quốc Dân Đảng miền Bắc Miến Điện thậm chí ngay cả Trần Nghi Lan cũng không hiểu, còn có người thậm chí bàn tán sau lưng rằng nàng ngốc — Một đứa con của người phụ nữ thân phận không rõ, Tô tướng quân đã ném rồi, cô còn nhặt lại làm chi? Điều này không phải rõ ràng là mang thêm ấm ức cho mình, mang thêm phiền não cho con trai ruột của mình sao? Chung Ý Ánh không phải là thánh nhân, nhưng nếu như không có mẹ của Tô Phiếm, nàng và Tô Chính Cương có thể nói là một cặp vợ chồng điển hình cả cuộc đời, thương yêu lẫn nhau, chồng một lòng yêu thương chân thành và săn sóc, con trai có muộn đáng yêu thông minh, ngoại trừ không thể quay về quốc gia – nơi mình sinh ra, cuộc sống của nàng quả thực chính là hoàn mỹ.
Nhưng mà người có lỗi là người lớn, không phải con nít. Chung Ý Ánh từ đầu đến cuối không thể quên được lúc vô tình gặp được Tô Phiếm nhỏ bé trên phố, rõ ràng con nít Miến Điện ở miền Bắc đều là chân trần quần áo lộn xộn ở trên phố chạy loạn. Nhưng mà đồng dạng là chân trần, Tô Phiếm lại gầy trơ xương thoạt nhìn hoàn toàn không giống với những đứa nhỏ khác — Bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, giống như là hạt châu bị phủ một lớp bụi, bàn chân trần nhỏ nhắn thoạt nhìn khiến cho người ta đau lòng. Y còn cạo đầu trọc lóc, đôi mắt vô cùng to và sáng sủa, sự lo sợ bất an giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Tô Phiếm từ phố đối diện xông tới, trước khi bọn họ sắp lên xe, đứa nhỏ thông minh trí nhớ tốt này, nói chung vẫn nhớ được Lí phó quan, một phen ôm lấy chân của Lí phó quan, nàng nhớ câu đầu tiên mà Tô Phiếm nói là — Ngài có phải là Lí phó quan không? Mẹ con chết rồi, con muốn gặp người cha tướng quân, con muốn ở cùng cha, nếu không con cũng sẽ chết.
Chỉ vì câu nói này, nàng liền biết, nàng không thể bỏ lại Tô Phiếm. Chung Ý Ánh từ nhỏ đã tiếp xúc nền giáo dục kiểu Trung Quốc, lớn lên mới ra nước ngoài du học, tiếp nhận nền giáo dục Phương Tây. Đối với phương thức đàn ông Trung Quốc một vợ nhiều thiếp hoàn toàn không có cách nào tán đồng, đối với sự phản bội của chồng cũng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, nhưng mà đối với Tô Phiếm so với Tô Trạm không lớn hơn được bao nhiêu, nàng không thể nhẫn tâm được.
Chung Ý Ánh kìm nén sự đau xót mà mang Tô Phiếm về nhà, không quan tâm sự phản đối của người cha ruột của đứa nhỏ này, nàng biết Tô Chính Cương là người kiên cường bất khuất, thay một cách nói khác chính là lòng dạ độc ác, nàng không quản nữa, không ai sẽ quản. Nàng nhớ mình lần đầu tiên tắm rửa cho Tô Phiếm sau khi về nhà, đứa nhỏ lang thang khắp nơi trên người vết thương đủ kiểu cũng không biết sao lại như thế này; Bộ quần áo đầu tiên nàng mặc cho Tô Phiếm sau khi về nhà, đứa nhỏ đó nghĩ là chưa từng mặc qua quần áo gọn gàng sạch sẽ như vậy, cẩn thận tỉ mỉ mà lo sợ làm dơ.
Nàng không nghĩ tới Tô Phiếm vậy mà không có tên, lúc đó con trai của mình đã được đặt tên một cách trịnh trọng là “Tô Trạm, tự Tử Thâm”. Chung Ý Ánh tự mình đặt tên cho y: “Tô Phiếm, tự Tử Uyên”, nàng hy vọng rằng sẽ khiến cho người vừa nghe đến cái tên này, liền biết bọn họ là hai anh em tốt. Phiếm một chữ lấy từ “Phiếm Châu*”, Chung Ý Ánh muốn Tô Phiếm đời này không phải chịu khổ nữa, giống như sự an nhàn của việc chèo thuyền du ngoạn trên sông vậy.
*泛舟: /Phiếm Châu/: Chèo thuyền du ngoạn.
Thế mà nàng vẫn không bảo vệ được toàn diện cho đứa con này, thậm chí là bởi vì con trai của chính mình, hãm hại y rơi vào gian khổ.
++++
Lúc Tô Trạm đến bệnh viện, vừa xuống xe không quan tâm đến những người lớn đi theo phía sau, mà chạy thẳng vào trong bệnh viện, trong bệnh viện đã sớm có đội cận vệ của Tô gia mà hắn quen thuộc ở đó, chỉ có điều lo lắng quá nên quên mất, chính mình căn bản không biết Tô Phiếm ở phòng bệnh nào. Chu Phong Niên theo sau đuổi tới, thở hồng hộc kêu mấy binh lính trong đội cận vệ trông coi Tô Trạm: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, ôi chao, nhị thiếu gia, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, trong bệnh viện này ngư long hỗn tạp, cậu nếu như lại lạc nữa thì biết làm sao?”
Tô Trạm bĩu môi một cái, lại ngượng ngùng nói mình không biết đi như thế nào, đành phải lạnh mặt mà ra lệnh: “Tôi muốn đi thăm A Phiếm, chú sao mà nói nhiều lời thừa như vậy chứ, mau dẫn tôi đi.” Chung Ý Ánh dẫn theo mọi người cũng từ phía sau đuổi kịp, người nào đó lo lắng không yên, lúc này mới an phận lại.
Tô Chính Cương đã bao phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất của khu nội trú trong bệnh viện này, phòng bệnh của Tô Phiếm là phòng ở trong cùng, hắn cũng không kịp đợi bị dắt tay đi qua, bỏ tay mẹ ra trực tiếp chạy về phía trước như viên pháo nhỏ. Chung Ý Ánh thấy tầng lầu này đều là người của mình, ngược lại cũng không hạn chế Tô Trạm nữa, để đứa nhỏ của mình tự đi. Nghĩ đến lần biến cố này, Tô Trạm thật sự đã trưởng thành, hắn cùng Tô Phiếm cũng có thể trở thành anh em ruột thịt chân chính.
Lúc Tô Trạm chạy đến cửa phòng bệnh, trước tiên là thấy bóng lưng to lớn của cha, đang ngồi trên ghế trước giường bệnh, bởi vì bóng lưng quá lớn thậm chí còn che luôn cả Tô Phiếm.
Chỉ nghe thấy cha của hắn lời nói ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Chỗ nào đau nhất định phải nói, trước tiên ăn chút cháo thanh đạm đi, đợi con về nhà rồi, lại kêu mẹ của con nấu đồ ăn ngon cho con.”
“Cha, con không có chuyện gì đâu, A Trạm đâu ạ?” Thanh âm non nớt của Tô Phiếm nghe ra vẫn không có tinh thần gì, đang được một cô y tá đút ăn.
Tô Trạm bám vào khung cửa, lại đột nhiên nổi lên sự nhát gan, không biết phải làm sao để xuất hiện.
“Em trai con không sao, yên tâm, bọn họ đang đến đây, A Trạm rất tốt. Tô Phiếm, lần này con làm rất tốt, cứu…” Có lẽ là chưa từng khích lệ qua con nít, Tô Trạm cảm thấy lời nói của cha mình sao lại nghe giống như là khen ngợi binh lính trong đội ngũ của ông vậy, cứng nhắc.
Chung Ý Ánh đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy Tô Trạm đang đưa đầu lo sợ bất an nhìn vào trong một cái, cố ý cất cao giọng nói: “A Trạm, sao lại ở đây, vào đi a, vào thăm anh trai đi.”
Lão Tô ở trong phòng lúc này mới quay đầu lại, còn Tô Phiếm thì đẩy cái muỗng đang đút tới bên miệng mình ra, duỗi đầu lướt qua vai của cha, lúc này mới thấy được Tô Trạm đáng núp ngoài cửa, tiểu gia hoả vẫn là lông mi thật dài nhướng nhướng, con ngươi đen lánh trong suốt giống như là viên ngọc màu đen, vốn là giống như trôi trong nước, cực kỳ xinh đẹp, mười ngày không thấy lại có chút ảm đạm. Cả người như gầy đi một vòng, sắc mặt vốn hồng hào cũng lộ ra có chút trắng bệch, lo sợ bất an mà nhìn mình.
Tô Phiếm lại không biết, chính mình trong mắt Tô Trạm cũng thật là không vào đâu — Anh trai nhỏ của hắn mặc quần áo của bệnh nhân cả người lộ ra vẻ vắng vẻ, trên mặt còn có vài vết xanh tím, ngũ quan tuấn tú như ngọc lộ ra có chút linh hoạt kỳ ảo. Lông mày rất đậm, giống như đã bị nhuộm mực, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
“A Trạm, em mau vào đây a, anh về rồi!” Tô Phiếm một lần nữa trở về bên cạnh cha, một lần nữa thấy được em trai rõ ràng rất là hào hứng, hướng Tô Trạm vẫy vẫy tay.
Tô Trạm lại ngũ vị tạp trần mà bám vào khung cửa, Chung Ý Ánh lôi kéo hắn vào trong phòng, cũng không biết con trai nhỏ lúc đầu lo lắng đến nổi thượng hoả sinh bệnh thấy Tô Phiếm lại bắt đầu ngẩn ra là như thế nào. Nàng đem Tô Phiếm quan sát kỹ lưỡng một phen, vuốt ve khuôn mặt của con trai nhỏ, lại kêu người đi kêu bác sĩ lại đây để mình hỏi vài vấn đề, lúc này mới nhẹ nhàng ôm Tô Phiếm cái gì cũng không nói chỉ sờ sờ đầu của y.
Tô Phiếm được mẹ cả ôm, cảm thấy từ trong thâm tâm cảm thấy được sự an tâm, mẹ cả cái gì cũng không nói với y, y lại rõ ràng hiểu được tâm ý của mẹ: “Mẹ cả, để mẹ lo lắng rồi, con không sao đâu.”
Chung Ý Ánh kìm nén sự vui mừng và chua xót trong lòng, ôn nhu an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, thật sự là đứa nhỏ ngốc.” Ngẩng đầu thấy con trai nhỏ vẫn còn đứng đó ngẩn ra liền nói: “A Trạm, còn không mau đến xem anh trai của con.” Tô Chính Cương đi qua ôm lấy con trai nhỏ, tâm tình đảo qua vẻ lo lắng lúc trước, mỉm cười nói: “Nhìn A Trạm đây là vui đến ngốc sao, mau đi xem, A Phiếm trở về rồi phải không! Xem con còn mỗi ngày nháo không ăn cơm, không đi ngủ nữa hay không!”
Tô Trạm để cha thả mình xuống, lúc này mới chầm chậm di chuyển đến trước giường của Tô Phiếm, người sau đang dựa vào trong lòng mẹ, khoé miệng mang theo ý cười, mặt mày sáng sủa, giống như là ánh trăng, “A Trạm, anh không sao rồi. Nhưng mà sao em lại gầy thế này a?”
Tô Trạm đang nhìn đứa nhỏ chân chính bị gầy một vòng lớn, trong lòng có rất nhiều lời, đến bên miệng lại chỉ có hai chữ — Anh trai.
Tô Phiếm giống như là bị sét đánh, nghe được hai chữ này từ chính miệng Tô Trạm, không phải là vui vẻ, cũng không phải là kinh ngạc, mà là không hiểu vì sao trong lòng chua xót — Y dường như đã đợi hai chữ này rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi dường như từ đời trước đã đợi.
Mà vợ chồng Tô Chính Cương mừng rỡ hai mặt nhìn nhau, con trai nhỏ cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi Tô Phiếm là anh trai rồi, từ lúc Tô Phiếm về nhà, bất kể hai người dụ dỗ, la mắng thế nào, tóm lại các loại thủ đoạn đều đã dùng, Tô Trạm tiểu gia hoả lại rất cố chấp, sao cũng không chịu gọi Tô Phiếm là anh trai. Càng về sau, Tô Chính Cương đã không còn nhẫn nại, “Thích kêu hay không, tiểu tử này thật sự là không có biện pháp quản rồi.” Ngay cả Chung Ý Ánh cũng tuỳ theo con trai.
Tô Trạm thấy nụ cười bỗng nhiên biến mất trên khuôn mặt của Tô Phiếm, cho rằng Tô Phiếm đây là vui đến ngốc, nghe không hiểu. Điều này đối với hắn mà nói là chuyện không dễ dàng gì, đời trước cộng thêm đời này bây giờ tổng cộng đã sống 37 năm, Tô Trạm cảm thấy mình chết cũng không làm chuyện này, chính là mở miệng kêu Tô Phiếm là “anh trai”. Nhưng mà, hắn phát hiện chuyện này giống như phá thân, sau khi kêu tiếng thứ nhất, tiếng thứ hai càng dễ dàng hơn. Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, mỉm cười gọi Tô Phiếm một lần nữa: “Anh trai!”
Tô Phiếm lúc này mới từ đáy lòng dần dần phục hồi tinh thần từ trong sự chua xót và thương tâm, thấy em trai giương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nhìn mình, đôi con ngươi sáng sủa giống như là được tưới lên một làn nước. Chung Ý Ánh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lớn, mỉm cười nói: “A Trạm gọi con là anh trai đó, mau trả lời a.” Sau đó biểu thị Tô Chính Cương cũng ôm con trai lên giường.
Trùng hợp lúc đó bác sĩ khám cho Tô Phiếm đã đến, Chung Ý Ánh kéo Tô Chính Cương ra ngoài nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại Tô Trạm và Tô Phiếm và y tá đút cơm cho Tô Phiếm. Tô phiếm còn chưa từ trong sự khiếp sợ hồi thần lại, vẫn như cũ mở to đôi mắt sáng sủa nhìn em trai của mình. Thấy được Tô Trạm đầu tiên là không quá dễ chịu, sau lại bởi vì ánh mắt sáng quắc của tiểu tử thối nào đó thật sự là vô cùng hừng hực, Tô Trạm cũng không khống chế được mà cái cổ nhỏ nhắn đỏ lên. Không nghĩ đến Tô Phiếm một phen ôm lấy hắn, Tô Trạm lại không thể khống chế được, mặt đỏ lên.
Người nào đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng ôm lại Tô Phiếm, hai người đều là những đứa con nít không mập, hai bên đều cảm thấy đối phương gầy đến trơ xương, thật sự có chút cấn tay, lại không nỡ buông ra.
Tô Phiếm ôm lấy em trai của mình, hít một hơi thật sâu, trong mũi tràn đầy mùi vị trên thân thể tô Trạm, buồn bực nói: “A Trạm, em không sao là tốt rồi.” Người nào đó mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng không muốn phá vỡ bầu không khí, cũng ôm lấy Tô Phiếm nói: “Anh trai, cảm ơn anh.”
Câu này, hắn nói vô cùng thật tâm.
Sau đó, hắn chỉ cảm thấy mình bị anh trai ôm chặt hơn. Tô Trạm vội vàng biểu thị y tá đem cháo đến phía hắn, nhận lấy công việc của người ta, chuẩn bị đút cháo cho con nít.
Hắn múc một muỗng cháo, rất ra dáng mà đặt gần miệng thổi thổi, đút cho Tô Phiếm nói: “Anh trai, ăn cháo.” Tô Phiếm liếc mắt mà nhìn chằm chằm em trai, kết quả cháo rơi vào người. Tô trạm vội vàng muốn lấy khăn lau, kết quả tay chân luống cuống lại đem cháo đổ xuống giường, y tá một bên muốn giúp đỡ cũng không kịp.
Ánh sáng trên khuôn mặt của Tô Phiếm như nứt ra, nụ cười dịu dàng, cũng không quản bát cháo ướt át dính sền sệt, kéo tay nhỏ bé của Tô Trạm, vui vẻ nói: “Em trai, em gọi lại lần nữa đi.”
“Anh trai, anh trước tiên đứng dậy đi, cháo trên người anh đều dính trên áo em rồi.” Tô Trạm biểu thị rất là không biết nói gì.
“Nhưng mà, em trước tiên gọi mười lần cho anh nghe.”
“Không muốn.”
“Được rồi, vậy thì 8 lần.”
“Không muốn!”
…
Tô Phiếm tủi thân mà mím môi, “Vậy thì ba lần đi.” Y bắt lấy tay của Tô Trạm không chịu buông. Nhưng người sau hơi có chút bệnh sạch sẽ quả thực là muốn nhướng lông mày tức giận.
Cho nên đợi đến lúc Tô Chính Cương và vợ đi vào, thấy được chính là con trai nhỏ vẻ mặt vui vẻ kéo khuôn mặt nhỏ bé của con trai nhỏ, ôm như ôm bảo bối không buông, ép hắn gọi mình là anh trai.
Chung Ý Ánh vừa bực mình vừa buồn cười kêu Tô Chính Cương vội vàng ôm hai đứa con trai lên, mới vừa rồi bác sĩ đã nói với họ tình hình sức khoẻ của Tô Phiếm, ngoại trừ trên thân thể có vài vết thương ngoài da ra, không hề có trở ngại gì lớn, chỉ là mấy ngày qua ăn uống không được tốt, có lẽ là bị người ta bắt cóc tống tiền có cho ăn không để bị đói cũng không tệ, nào có thể giống như ở nhà mà dốc lòng chăm sóc. Lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Tô Phiếm vô cùng vui vẻ, chỉ cảm thấy mấy ngày trốn trong núi sâu, nhà tre, mấy buổi tối ngủ không được, đau đớn lúc bị đánh, kinh hoảng lúc bị đe doạ hết thảy đều không đáng giá nhắc tới. Y đợi hai chữ anh trai này rất lâu rồi.
Sáng sớm ngày thứ tám, lúc Tô Trạm thức dậy, đội quân đi đón Tô Phiếm đã sớm xuất phát. Bởi vì mừng rỡ và kích động, còn trách cứ bị mọi người bỏ lại — Cha của hắn đã sớm đáp ứng ngày hôm nay phải dẫn theo hắn cùng đi đón Tô Phiếm về. Người nào đó miễn cưỡng chấp nhận lừa gạt, lúc này mới chịu mang giày vào lên bàn ngồi ăn sáng, chỉ có điều tốc độ và sức ăn quá lớn, khiến cho mấy người phục vụ vị tiểu thiếu gia này cuối cùng cũng mở rộng lòng, nhị thiếu cuối cùng cũng không ăn như mèo hửi nữa, đừng nói trước khi đại thiếu trở về, bọn họ đã đem nhị thiếu đói chết rồi.
Chung Ý Ánh nhìn con trai nhỏ đang vùi đầu ăn sáng, nghĩ đến Tô Phiếm cuối cũng cũng bình an vô sự trở về, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc cũng bỏ xuống được — Nàng biết trong lòng Tô Trạm không dễ chịu gì, nàng chẳng phải cũng như vậy sao? Đã không nhớ rõ lần trước thời gian đi ngủ là khi nào, tối hôm qua mười hai giờ mới lên giường, hơn một giờ nhận được thông tin, thoáng yên tâm một chút, lúc này mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ, nhưng hơn bốn giờ lại thức giấc. Tô Phiếm mặc dù không phải là con do nàng sinh ra, nhưng lại là đứa nhỏ nàng chính tay mình nhặt về từ ngoài phố, chớp mắt một cái cũng nuôi đến lớn như vậy rồi, lớn lên giỏi như vậy.
Tất cả những người vợ của tướng lĩnh, sĩ quan của Quốc Dân Đảng miền Bắc Miến Điện thậm chí ngay cả Trần Nghi Lan cũng không hiểu, còn có người thậm chí bàn tán sau lưng rằng nàng ngốc — Một đứa con của người phụ nữ thân phận không rõ, Tô tướng quân đã ném rồi, cô còn nhặt lại làm chi? Điều này không phải rõ ràng là mang thêm ấm ức cho mình, mang thêm phiền não cho con trai ruột của mình sao? Chung Ý Ánh không phải là thánh nhân, nhưng nếu như không có mẹ của Tô Phiếm, nàng và Tô Chính Cương có thể nói là một cặp vợ chồng điển hình cả cuộc đời, thương yêu lẫn nhau, chồng một lòng yêu thương chân thành và săn sóc, con trai có muộn đáng yêu thông minh, ngoại trừ không thể quay về quốc gia – nơi mình sinh ra, cuộc sống của nàng quả thực chính là hoàn mỹ.
Nhưng mà người có lỗi là người lớn, không phải con nít. Chung Ý Ánh từ đầu đến cuối không thể quên được lúc vô tình gặp được Tô Phiếm nhỏ bé trên phố, rõ ràng con nít Miến Điện ở miền Bắc đều là chân trần quần áo lộn xộn ở trên phố chạy loạn. Nhưng mà đồng dạng là chân trần, Tô Phiếm lại gầy trơ xương thoạt nhìn hoàn toàn không giống với những đứa nhỏ khác — Bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, giống như là hạt châu bị phủ một lớp bụi, bàn chân trần nhỏ nhắn thoạt nhìn khiến cho người ta đau lòng. Y còn cạo đầu trọc lóc, đôi mắt vô cùng to và sáng sủa, sự lo sợ bất an giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Tô Phiếm từ phố đối diện xông tới, trước khi bọn họ sắp lên xe, đứa nhỏ thông minh trí nhớ tốt này, nói chung vẫn nhớ được Lí phó quan, một phen ôm lấy chân của Lí phó quan, nàng nhớ câu đầu tiên mà Tô Phiếm nói là — Ngài có phải là Lí phó quan không? Mẹ con chết rồi, con muốn gặp người cha tướng quân, con muốn ở cùng cha, nếu không con cũng sẽ chết.
Chỉ vì câu nói này, nàng liền biết, nàng không thể bỏ lại Tô Phiếm. Chung Ý Ánh từ nhỏ đã tiếp xúc nền giáo dục kiểu Trung Quốc, lớn lên mới ra nước ngoài du học, tiếp nhận nền giáo dục Phương Tây. Đối với phương thức đàn ông Trung Quốc một vợ nhiều thiếp hoàn toàn không có cách nào tán đồng, đối với sự phản bội của chồng cũng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, nhưng mà đối với Tô Phiếm so với Tô Trạm không lớn hơn được bao nhiêu, nàng không thể nhẫn tâm được.
Chung Ý Ánh kìm nén sự đau xót mà mang Tô Phiếm về nhà, không quan tâm sự phản đối của người cha ruột của đứa nhỏ này, nàng biết Tô Chính Cương là người kiên cường bất khuất, thay một cách nói khác chính là lòng dạ độc ác, nàng không quản nữa, không ai sẽ quản. Nàng nhớ mình lần đầu tiên tắm rửa cho Tô Phiếm sau khi về nhà, đứa nhỏ lang thang khắp nơi trên người vết thương đủ kiểu cũng không biết sao lại như thế này; Bộ quần áo đầu tiên nàng mặc cho Tô Phiếm sau khi về nhà, đứa nhỏ đó nghĩ là chưa từng mặc qua quần áo gọn gàng sạch sẽ như vậy, cẩn thận tỉ mỉ mà lo sợ làm dơ.
Nàng không nghĩ tới Tô Phiếm vậy mà không có tên, lúc đó con trai của mình đã được đặt tên một cách trịnh trọng là “Tô Trạm, tự Tử Thâm”. Chung Ý Ánh tự mình đặt tên cho y: “Tô Phiếm, tự Tử Uyên”, nàng hy vọng rằng sẽ khiến cho người vừa nghe đến cái tên này, liền biết bọn họ là hai anh em tốt. Phiếm một chữ lấy từ “Phiếm Châu*”, Chung Ý Ánh muốn Tô Phiếm đời này không phải chịu khổ nữa, giống như sự an nhàn của việc chèo thuyền du ngoạn trên sông vậy.
*泛舟: /Phiếm Châu/: Chèo thuyền du ngoạn.
Thế mà nàng vẫn không bảo vệ được toàn diện cho đứa con này, thậm chí là bởi vì con trai của chính mình, hãm hại y rơi vào gian khổ.
++++
Lúc Tô Trạm đến bệnh viện, vừa xuống xe không quan tâm đến những người lớn đi theo phía sau, mà chạy thẳng vào trong bệnh viện, trong bệnh viện đã sớm có đội cận vệ của Tô gia mà hắn quen thuộc ở đó, chỉ có điều lo lắng quá nên quên mất, chính mình căn bản không biết Tô Phiếm ở phòng bệnh nào. Chu Phong Niên theo sau đuổi tới, thở hồng hộc kêu mấy binh lính trong đội cận vệ trông coi Tô Trạm: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, ôi chao, nhị thiếu gia, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, trong bệnh viện này ngư long hỗn tạp, cậu nếu như lại lạc nữa thì biết làm sao?”
Tô Trạm bĩu môi một cái, lại ngượng ngùng nói mình không biết đi như thế nào, đành phải lạnh mặt mà ra lệnh: “Tôi muốn đi thăm A Phiếm, chú sao mà nói nhiều lời thừa như vậy chứ, mau dẫn tôi đi.” Chung Ý Ánh dẫn theo mọi người cũng từ phía sau đuổi kịp, người nào đó lo lắng không yên, lúc này mới an phận lại.
Tô Chính Cương đã bao phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất của khu nội trú trong bệnh viện này, phòng bệnh của Tô Phiếm là phòng ở trong cùng, hắn cũng không kịp đợi bị dắt tay đi qua, bỏ tay mẹ ra trực tiếp chạy về phía trước như viên pháo nhỏ. Chung Ý Ánh thấy tầng lầu này đều là người của mình, ngược lại cũng không hạn chế Tô Trạm nữa, để đứa nhỏ của mình tự đi. Nghĩ đến lần biến cố này, Tô Trạm thật sự đã trưởng thành, hắn cùng Tô Phiếm cũng có thể trở thành anh em ruột thịt chân chính.
Lúc Tô Trạm chạy đến cửa phòng bệnh, trước tiên là thấy bóng lưng to lớn của cha, đang ngồi trên ghế trước giường bệnh, bởi vì bóng lưng quá lớn thậm chí còn che luôn cả Tô Phiếm.
Chỉ nghe thấy cha của hắn lời nói ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Chỗ nào đau nhất định phải nói, trước tiên ăn chút cháo thanh đạm đi, đợi con về nhà rồi, lại kêu mẹ của con nấu đồ ăn ngon cho con.”
“Cha, con không có chuyện gì đâu, A Trạm đâu ạ?” Thanh âm non nớt của Tô Phiếm nghe ra vẫn không có tinh thần gì, đang được một cô y tá đút ăn.
Tô Trạm bám vào khung cửa, lại đột nhiên nổi lên sự nhát gan, không biết phải làm sao để xuất hiện.
“Em trai con không sao, yên tâm, bọn họ đang đến đây, A Trạm rất tốt. Tô Phiếm, lần này con làm rất tốt, cứu…” Có lẽ là chưa từng khích lệ qua con nít, Tô Trạm cảm thấy lời nói của cha mình sao lại nghe giống như là khen ngợi binh lính trong đội ngũ của ông vậy, cứng nhắc.
Chung Ý Ánh đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy Tô Trạm đang đưa đầu lo sợ bất an nhìn vào trong một cái, cố ý cất cao giọng nói: “A Trạm, sao lại ở đây, vào đi a, vào thăm anh trai đi.”
Lão Tô ở trong phòng lúc này mới quay đầu lại, còn Tô Phiếm thì đẩy cái muỗng đang đút tới bên miệng mình ra, duỗi đầu lướt qua vai của cha, lúc này mới thấy được Tô Trạm đáng núp ngoài cửa, tiểu gia hoả vẫn là lông mi thật dài nhướng nhướng, con ngươi đen lánh trong suốt giống như là viên ngọc màu đen, vốn là giống như trôi trong nước, cực kỳ xinh đẹp, mười ngày không thấy lại có chút ảm đạm. Cả người như gầy đi một vòng, sắc mặt vốn hồng hào cũng lộ ra có chút trắng bệch, lo sợ bất an mà nhìn mình.
Tô Phiếm lại không biết, chính mình trong mắt Tô Trạm cũng thật là không vào đâu — Anh trai nhỏ của hắn mặc quần áo của bệnh nhân cả người lộ ra vẻ vắng vẻ, trên mặt còn có vài vết xanh tím, ngũ quan tuấn tú như ngọc lộ ra có chút linh hoạt kỳ ảo. Lông mày rất đậm, giống như đã bị nhuộm mực, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
“A Trạm, em mau vào đây a, anh về rồi!” Tô Phiếm một lần nữa trở về bên cạnh cha, một lần nữa thấy được em trai rõ ràng rất là hào hứng, hướng Tô Trạm vẫy vẫy tay.
Tô Trạm lại ngũ vị tạp trần mà bám vào khung cửa, Chung Ý Ánh lôi kéo hắn vào trong phòng, cũng không biết con trai nhỏ lúc đầu lo lắng đến nổi thượng hoả sinh bệnh thấy Tô Phiếm lại bắt đầu ngẩn ra là như thế nào. Nàng đem Tô Phiếm quan sát kỹ lưỡng một phen, vuốt ve khuôn mặt của con trai nhỏ, lại kêu người đi kêu bác sĩ lại đây để mình hỏi vài vấn đề, lúc này mới nhẹ nhàng ôm Tô Phiếm cái gì cũng không nói chỉ sờ sờ đầu của y.
Tô Phiếm được mẹ cả ôm, cảm thấy từ trong thâm tâm cảm thấy được sự an tâm, mẹ cả cái gì cũng không nói với y, y lại rõ ràng hiểu được tâm ý của mẹ: “Mẹ cả, để mẹ lo lắng rồi, con không sao đâu.”
Chung Ý Ánh kìm nén sự vui mừng và chua xót trong lòng, ôn nhu an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, thật sự là đứa nhỏ ngốc.” Ngẩng đầu thấy con trai nhỏ vẫn còn đứng đó ngẩn ra liền nói: “A Trạm, còn không mau đến xem anh trai của con.” Tô Chính Cương đi qua ôm lấy con trai nhỏ, tâm tình đảo qua vẻ lo lắng lúc trước, mỉm cười nói: “Nhìn A Trạm đây là vui đến ngốc sao, mau đi xem, A Phiếm trở về rồi phải không! Xem con còn mỗi ngày nháo không ăn cơm, không đi ngủ nữa hay không!”
Tô Trạm để cha thả mình xuống, lúc này mới chầm chậm di chuyển đến trước giường của Tô Phiếm, người sau đang dựa vào trong lòng mẹ, khoé miệng mang theo ý cười, mặt mày sáng sủa, giống như là ánh trăng, “A Trạm, anh không sao rồi. Nhưng mà sao em lại gầy thế này a?”
Tô Trạm đang nhìn đứa nhỏ chân chính bị gầy một vòng lớn, trong lòng có rất nhiều lời, đến bên miệng lại chỉ có hai chữ — Anh trai.
Tô Phiếm giống như là bị sét đánh, nghe được hai chữ này từ chính miệng Tô Trạm, không phải là vui vẻ, cũng không phải là kinh ngạc, mà là không hiểu vì sao trong lòng chua xót — Y dường như đã đợi hai chữ này rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi dường như từ đời trước đã đợi.
Mà vợ chồng Tô Chính Cương mừng rỡ hai mặt nhìn nhau, con trai nhỏ cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi Tô Phiếm là anh trai rồi, từ lúc Tô Phiếm về nhà, bất kể hai người dụ dỗ, la mắng thế nào, tóm lại các loại thủ đoạn đều đã dùng, Tô Trạm tiểu gia hoả lại rất cố chấp, sao cũng không chịu gọi Tô Phiếm là anh trai. Càng về sau, Tô Chính Cương đã không còn nhẫn nại, “Thích kêu hay không, tiểu tử này thật sự là không có biện pháp quản rồi.” Ngay cả Chung Ý Ánh cũng tuỳ theo con trai.
Tô Trạm thấy nụ cười bỗng nhiên biến mất trên khuôn mặt của Tô Phiếm, cho rằng Tô Phiếm đây là vui đến ngốc, nghe không hiểu. Điều này đối với hắn mà nói là chuyện không dễ dàng gì, đời trước cộng thêm đời này bây giờ tổng cộng đã sống 37 năm, Tô Trạm cảm thấy mình chết cũng không làm chuyện này, chính là mở miệng kêu Tô Phiếm là “anh trai”. Nhưng mà, hắn phát hiện chuyện này giống như phá thân, sau khi kêu tiếng thứ nhất, tiếng thứ hai càng dễ dàng hơn. Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, mỉm cười gọi Tô Phiếm một lần nữa: “Anh trai!”
Tô Phiếm lúc này mới từ đáy lòng dần dần phục hồi tinh thần từ trong sự chua xót và thương tâm, thấy em trai giương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nhìn mình, đôi con ngươi sáng sủa giống như là được tưới lên một làn nước. Chung Ý Ánh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lớn, mỉm cười nói: “A Trạm gọi con là anh trai đó, mau trả lời a.” Sau đó biểu thị Tô Chính Cương cũng ôm con trai lên giường.
Trùng hợp lúc đó bác sĩ khám cho Tô Phiếm đã đến, Chung Ý Ánh kéo Tô Chính Cương ra ngoài nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại Tô Trạm và Tô Phiếm và y tá đút cơm cho Tô Phiếm. Tô phiếm còn chưa từ trong sự khiếp sợ hồi thần lại, vẫn như cũ mở to đôi mắt sáng sủa nhìn em trai của mình. Thấy được Tô Trạm đầu tiên là không quá dễ chịu, sau lại bởi vì ánh mắt sáng quắc của tiểu tử thối nào đó thật sự là vô cùng hừng hực, Tô Trạm cũng không khống chế được mà cái cổ nhỏ nhắn đỏ lên. Không nghĩ đến Tô Phiếm một phen ôm lấy hắn, Tô Trạm lại không thể khống chế được, mặt đỏ lên.
Người nào đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng ôm lại Tô Phiếm, hai người đều là những đứa con nít không mập, hai bên đều cảm thấy đối phương gầy đến trơ xương, thật sự có chút cấn tay, lại không nỡ buông ra.
Tô Phiếm ôm lấy em trai của mình, hít một hơi thật sâu, trong mũi tràn đầy mùi vị trên thân thể tô Trạm, buồn bực nói: “A Trạm, em không sao là tốt rồi.” Người nào đó mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng không muốn phá vỡ bầu không khí, cũng ôm lấy Tô Phiếm nói: “Anh trai, cảm ơn anh.”
Câu này, hắn nói vô cùng thật tâm.
Sau đó, hắn chỉ cảm thấy mình bị anh trai ôm chặt hơn. Tô Trạm vội vàng biểu thị y tá đem cháo đến phía hắn, nhận lấy công việc của người ta, chuẩn bị đút cháo cho con nít.
Hắn múc một muỗng cháo, rất ra dáng mà đặt gần miệng thổi thổi, đút cho Tô Phiếm nói: “Anh trai, ăn cháo.” Tô Phiếm liếc mắt mà nhìn chằm chằm em trai, kết quả cháo rơi vào người. Tô trạm vội vàng muốn lấy khăn lau, kết quả tay chân luống cuống lại đem cháo đổ xuống giường, y tá một bên muốn giúp đỡ cũng không kịp.
Ánh sáng trên khuôn mặt của Tô Phiếm như nứt ra, nụ cười dịu dàng, cũng không quản bát cháo ướt át dính sền sệt, kéo tay nhỏ bé của Tô Trạm, vui vẻ nói: “Em trai, em gọi lại lần nữa đi.”
“Anh trai, anh trước tiên đứng dậy đi, cháo trên người anh đều dính trên áo em rồi.” Tô Trạm biểu thị rất là không biết nói gì.
“Nhưng mà, em trước tiên gọi mười lần cho anh nghe.”
“Không muốn.”
“Được rồi, vậy thì 8 lần.”
“Không muốn!”
…
Tô Phiếm tủi thân mà mím môi, “Vậy thì ba lần đi.” Y bắt lấy tay của Tô Trạm không chịu buông. Nhưng người sau hơi có chút bệnh sạch sẽ quả thực là muốn nhướng lông mày tức giận.
Cho nên đợi đến lúc Tô Chính Cương và vợ đi vào, thấy được chính là con trai nhỏ vẻ mặt vui vẻ kéo khuôn mặt nhỏ bé của con trai nhỏ, ôm như ôm bảo bối không buông, ép hắn gọi mình là anh trai.
Chung Ý Ánh vừa bực mình vừa buồn cười kêu Tô Chính Cương vội vàng ôm hai đứa con trai lên, mới vừa rồi bác sĩ đã nói với họ tình hình sức khoẻ của Tô Phiếm, ngoại trừ trên thân thể có vài vết thương ngoài da ra, không hề có trở ngại gì lớn, chỉ là mấy ngày qua ăn uống không được tốt, có lẽ là bị người ta bắt cóc tống tiền có cho ăn không để bị đói cũng không tệ, nào có thể giống như ở nhà mà dốc lòng chăm sóc. Lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Tô Phiếm vô cùng vui vẻ, chỉ cảm thấy mấy ngày trốn trong núi sâu, nhà tre, mấy buổi tối ngủ không được, đau đớn lúc bị đánh, kinh hoảng lúc bị đe doạ hết thảy đều không đáng giá nhắc tới. Y đợi hai chữ anh trai này rất lâu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook