Trải qua chế tác hậu kì sau một mùa hè,bộ phim 《 Mộng quỹ 》cuối cùng cũng được phát hành vào cuối mùa hè này, Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu cùng nhau lên sân khấu, mưu sát không ít cuộn phim máy ảnh của đám phóng viên —— đương nhiên, Tưởng Trạch Thần bản nhân là hưởng ké hào quang của ba người nhà Lê Chu, cậu tương đương có tự mình biết mình mà.

Có điều tục ngữ nói “Có lợi không chiếm chính là kẻ ngu ngốc”, mặc kệ Lê Chu làm như vậy là có ý trợ giúp cậu tăng thêm danh khí hay chỉ là trong lúc vô tình thầm nghĩ muốn đi cùng bạn bè, Tưởng Trạch Thần không hề áy náy mà tiếp nhận ‘món quà’ từ bạn mình, hơn nữa còn là dị thường khoái trá.

Về phần anh hai Tưởng gia đáng thương, anh là không có cơ hội tham gia, bởi vì anh hiện tại đang bị chói chặt vào khóa huấn luyện quân sự đầy đau khổ. Khi Tưởng Trạch Thần báo với anh rằng cậu sắp cùng Lê Chu tham gia lễ ra mắt phim, cậu phát hiện trong thanh âm nghe ôn hòa của anh hai nhà mình tựa hồ có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Bên này Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu thân mật mà đứng chung một chỗ, được ánh đèn loang loáng chiếu vào đến hoa cả mắt, bên kia Tưởng Trạch Hàm một thân nhẹ nhàng khoan khoái bán tựa vào đầu giường kí túc xá, tìm kiếm thông tin về lễ ra mắt của 《 Mộng quỹ 》vừa mới được cập nhập trên mạng —— vì độ chú ý cùng nổi tiếng, động tác của đám truyền thông gần đây có thể nói càng lúc càng nhanh, có thể theo kịp hiện trường trực tiếp.

“Hắc, nhìn cái gì đấy?” Tắm rửa xong trở về, mang theo một thân hơi nước, Đỗ Lỗi trèo lên trên cái giường tầng hai của mình ở đối diện giường của Tưởng Trạch Hàm, rảnh rỗi kiếm chuyện để nói mà dò hỏi —— đối với vị bạn cùng phòng cư xử ôn hòa, năng lực xuất chúng vả lại vừa thấy đã biết là người ngậm chìa khóa vàng sinh ra ( Ý nói con nhà giàu có quyền thế), Đỗ Lỗi có loại cảm giác vừa ao ước vừa đố kị, có điều nếu như có thể kết bạn được với người này, đợi cho tới khi tốt nghiệp đại học thì bản thân có thể nhận được nhiều trợ giúp cho tương lai, cho nên vô luận như thế nào, Đỗ Lỗi đều hạ quyết tâm muốn có quan hệ tốt với vị bạn cùng phòng này.

Đỗ Lỗi luôn luôn đều rất hiện thực, tuy rằng một học sinh có thể thi đậu được một vé vào trường này thì đều là người tương đương có lòng tự tin cao, tin tưởng có thể bằng vào năng lực của mình làm ra một phen sự nghiệp, nhưng dù Đỗ Lỗi có cha là viên chức nhà nước cũng biết xã hội hiện giờ nếu muốn nhanh thăng tiến thì đều cần chút ít phương pháp đặc biệt, mà bạn học thời đại học lại là mạng lưới quan hệ quan trọng đầu tiên mà đám sinh viên có thể lợi dụng để đi từ sân trường vào xã hội.

“… Không có việc gì, xem chút tin tức thôi ấy mà.” Nghe vậy, Tưởng Trạch Hàm hơi hơi nâng mắt, liếc mắt nhìn Đỗ Lỗi một cái. Từ nhỏ đã ở trong công ty cha Tưởng học tập, hơn nữa trưởng thành sớm nên tâm tư kín đáo, Tưởng Trạch Hàm cơ hồ nhìn hết trăm vẻ cuộc đời, tính toán trong lòng Đỗ Lỗi đương nhiên chạy không thoát được ánh mắt của anh, có điều anh cũng sẽ không bài xích loại cố ý tiếp cận này, chỉ cần đối phương có năng lực, anh cũng không ngại ở lúc cần thiết bị đối phương “Lợi dụng” một chút —— chỉ cần anh có thể lợi dụng lại là được rồi.

“Cậu có hứng thú với loại tin tức nào thế? Thời sự quốc tế? Tài chính?” Cầm khăn mặt lau qua cái đầu đinh của mình, Đỗ Lỗi thuận lý thành chương mà mở ra máy hát, bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch “Trở thành bạn bè”.

“Giới giải trí.” Tưởng Trạch Hàm nhếch khóe môi một cái, đem laptop trong tay mình xê dịch hướng phía Đỗ Lỗi, để cậu ta thấy rõ trang web trên màn hình máy mình.

Đỗ Lỗi biểu tình lập tức 囧, chớp mắt một hồi, vốn đã chuẩn bị một bụng bàn luận cao siêu nhất thời nghẹn ở cổ họng, sau một lúc lâu chỉ thốt ra một câu “Ách… Tôi cũng không hiểu mấy về phương diện này.”

—— Điều này không khoa học nha! Chẳng lẽ Tưởng Trạch Hàm không phải “Tài chính cự tử” trong tưởng tượng của cậu ta mà là “Giải trí tiểu khai” sao? Bọn họ đây đúng là khoa tài chính đi? Mà quanh thân khí chất cũng không giống nha!

“Em trai của tôi thích, tôi cũng không thể không hiểu biết chút gì về cái này.” Tâm tình không tính tốt lắm, Tưởng Trạch Hàm thành công mà nhịn được tên bạn cùng phòng có chút ngốc nghếch, chỉ hơi phun ra ít bất mãn mà thôi.

“A a! Như vậy nha? Cậu hẳn là rất thương em trai của mình, tôi thì lại không. Có câu cách ba tuổi đã là khác biệt lớn, tôi cùng em trai của tôi cũng không mấy khi nói chuyện, thứ nó thích thì tôi lại không có hứng thú, cũng không có nhẫn nại để chăm chỉ đi tìm hiểu như cậu.” Rốt cục tìm được một cái đề tài tuy rằng không được đứng đắn cho lắm, Đỗ Lỗi phấn chấn lại tinh thần, xoay người lấy ra ví tiền của mình, không ngừng cố gắng mà chỉ vào ảnh chụp chung cả nhà ở bên trong “Nè, đây là em tôi đấy, thế nào? Bộ dạng rất ngốc đi?”

Tưởng Trạch Hàm đối với cậu em trai của người bạn cùng phòng này cũng không có gì hứng thú, chỉ lễ phép mà nhìn lướt qua “Nhìn qua… Thực hoạt bát.” —— làn da đều bị phơi nắng đến cháy đen, có thể không hoạt bát sao?

“Ừ, nó nghịch như con khỉ ấy, không nhìn nó cái là nó quậy tung cả nhà lên! Ba mẹ tôi còn luôn bắt tôi phải nhường nó đủ thứ, phiền chết người!” Ngữ khí của Đỗ Lỗi có chút căm tức mà oán giận, lập tức cảm thấy cũng không thể chỉ có một mình mình nói luôn mồm, ngược lại đem đề tài đẩy tới trên người Tưởng Trạch Hàm “Em trai của cậu thì sao? Có phải cũng như vậy hay không?”

“Không, em trai của tôi rất ngoan, rất hiểu chuyện, cho dù có tùy hứng một chút nhưng cũng sẽ không làm cho người ta chán ghét.” Tưởng Trạch Hàm cười cười, tầm mắt nhìn lướt qua màn hình máy tính, nhìn em trai nhà mình một thân comple, cố giả dạng ổn trọng tự nhiên nhưng lại khó giấu được tính trẻ con, ánh mắt anh không khỏi lại nhu hòa vài phần —— chính là Lê Chu bên người em trai nhà mình nhìn qua rất chướng mắt, đỏm dáng như con công đực đang tìm bạn đời vậy.

Ngón tay thon dài thuần thục di động, đem tất cả hình ảnh có liên quan tới em trai mình lưu lại —— đương nhiên, cũng lại thuần thục mà cắt rớt tên chướng mắt nào đó —— Tưởng Trạch Hàm đem hình ảnh đều lưu lại một tập tin tên là “Người nhà”, ở tập con tên là “《 Mộng quỹ 》”.

Tích lũy quanh năm suốt tháng, cái tập tin này đã càng lúc càng lớn, cơ hồ chiếm ba phần năm bộ nhớ đã dùng của máy tính Tưởng Trạch Hàm. Tất cả ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Tưởng Trạch Thần đều bị Tưởng Trạch Hàm lấy tinh thần cực kỳ chuyên nghiệp phân loại quy chỉnh hợp lý, mà ngay cả những tấm ảnh chụp hồi chưa có máy chụp ảnh kĩ thuật số cũng được quét hết vào máy tính, một tấm cũng không hề bỏ sót —— duy nhất để Tưởng Trạch Hàm cảm thấy tiếc hận chính là, trong tay của anh không có một tấm ảnh nào chụp Tưởng Trạch Thần trước sáu tuổi, khi đó anh đối với em trai nhà mình không quá để tâm, cho nên căn bản không có loại suy nghĩ này.

Một phần năm còn lại là các loại văn kiện cần thiết của công ty, một phần năm cuối cùng là những đoạn video cắt nối ngắn của tất cả những bộ phim Tưởng Trạch Thần đã đóng —— Tưởng Trạch Hàm không có bất luận hứng thú nào với nội dung bộ phim, cho nên anh chỉ cắt lấy những đoạn ngắn có Tưởng Trạch Thần diễn mà thôi.

Tưởng Trạch Hàm chưa từng để người khác xem những ảnh chụp cùng video này, ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng không ngoại lệ, bởi vì chính bản thân anh cũng mơ hồ phát hiện loại đam mê thu thập này cũng có phần hơi biến thái, anh không muốn dọa tới cậu em trai ngốc nghếch cái gì cũng không biết kia của mình. (?)

—— Đương nhiên, về sau có lẽ cậu cần phải biết, nhưng mà ít nhất không phải hiện tại, hiện tại cậu còn quá nhỏ …

Cửa phòng kí túc xá lại lần thứ hai bị đẩy ra, hai tên cùng phòng còn lại cũng từ nhà tắm quang vinh trở về, ngồi vào trên giường rồi bắt đầu tám nhảm. Đỗ Lỗi nhẹ nhàng thở phào một hơi, tổng cảm thấy một mình ngồi nói chuyện phiếm với Tưởng Trạch Hàm thật quá áp lực, hiện tại tốt quá rồi, nhiều người, nhiều đề tài hơn, ít nhất cậu ta không cần vắt hết óc để không khiến không khí tẻ ngắt.

Đề tài giữa đám con trai có nhiều tới đâu cũng không ngoài mấy chuyện như: thể thao, chính trị, trò chơi, con gái…

Tuy rằng quen nhau chưa tới vài ngày, nhưng điều này cũng không gây trở ngại để các chàng xúm lại cùng bàn tán bình luận về đám con gái chung trường.

Vừa mới từ trong vực sâu “Không được yêu sớm” bò lên, nhóm thiếu nam thiếu nữ rốt cục có thể không kiêng nể gì mà biểu hiện ra mầm tình với bạn khác phái.Trong cuộc họp lớp cùng đợt huấn luyện quân sự vừa qua, trọng điểm chú ý của đám con trai là trong lớp trong khoa có cô nào xinh xắn hay không, ngay cả lớp khác khoa khác cũng không tha, đến đàn chị khóa trên cũng bị nhăm nhe chú ý —— Đương nhiên, Tưởng Trạch Hàm từ trước đến nay đều là ‘ngoại tộc’ chưa bao giờ nằm trong phạm vi người bình thường nên cũng không nằm trong đám người trên.

Vừa tán gẫu tới đề tài này, ba nam sinh kia đều hai mắt tỏa ánh sáng mà trăm miệng một lời nhấc lên Trương Dĩnh, cô gái này tướng mạo lẫn khí chất đều là xuất chúng nên hiển nhiên được tất cả các nam sinh coi trọng. Chỉ tiếc người đẹp được mọi nam sinh mơ ước thì việc theo đuổi cũng không phải khó khăn cỡ nhỏ, tuy rằng tất cả mọi người trong bụng đều làm mộng đẹp như đánh bại đối thủ ưu tú và ôm mĩ nhân về nhà, nhưng sự thật lạnh băng tàn khốc cũng làm cho bọn họ biết, mộng đẹp sở dĩ là mộng đẹp là bởi vì nó không thực tế.

“Lại nói tiếp, cô bé Trương Dĩnh kia có phải rất thân với cậu không? Nhiều lần nghỉ ngơi lúc học quân sự thấy cô ấy tới tìm cậu, đúng rồi, tôi nhớ rõ lúc họp lớp cô ấy ngồi chung với cậu, có phải hay không?” Lý Văn Cường đẩy kính mắt, nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm đang không chút để ý tới câu chuyện của họ mà chuyên chú nghịch máy tính, chớp chớp mắt dò hỏi —— người này tuy rằng thoạt nhìn như là một con mọt sách, nhưng khôn khéo cùng ưu tú cũng là vượt trên mọi nam sinh khác.

“Tôi quen anh trai của cô ấy, nhưng Trương Dĩnh là khai giảng mới quen.” Tưởng Trạch Hàm đối với đề tài như thế này có chút chán ngấy —— Kỳ thật, có rất ít cuộc nói chuyện tầm phào linh tinh làm anh có hứng thú, đương nhiên là trừ khi nó có liên quan tới Tưởng Trạch Thần—— nhưng anh vẫn bày ra tư thái khiến kẻ khác không biết mình đang cảm thấy không vui, anh cười để đáp lại.

“Ai, thật tốt số, gần quan được ban lộc nha, ngay cả anh trai đều biết rồi còn gì.” Triệu Bân gãi gãi tóc, thật dài mà hít vào một hơi —— Hình thể của cậu ta trong bốn người có phần cường tráng, thoạt nhìn hẳn là thực thích vận động —— “Trương Dĩnh vừa nhìn đã biết là người có xuất thân tốt đẹp như cậu, các cậu môn đăng hộ đối, người đẹp lại có ấn tượng tốt với cậu, xem ra tất cả mọi người không có cơ hội nữa rồi!”

“Vậy cũng không nhất định, kỳ thật cô ấy không phải loại hình tôi thích.” Tưởng Trạch Hàm cười lắc lắc đầu, anh tuyệt đối không thích vừa mới vào học đã bị dư luận buộc vào với một người nào đó, huống chi còn là người khiến anh có cảm giác đầy nguy cơ.

“Vậy cậu thích loại hình gì?” Vừa nghe liền biết sắp có tin tức để ‘bà tám’, ba nam sinh còn lại trong kí túc xá lập tức hưng phấn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tưởng Trạch Hàm vẫn đang nhàn nhã nằm dựa trên đầu giường, trong nội tâm âm thầm kích động, có lẽ vị trí ” bạn trai Trương Dĩnh ” còn có thể tranh thủ một chút cơ hội.

“Cái này sao…” Tưởng Trạch Hàm híp mắt “Đại khái là có chút ngốc nghếch, làm cho người ta thực lo lắng, không nhìn cẩn thận liền dễ dàng gây chuyện, có phần thích giả chín chắn, nhưng hơi giỡn một chút liền xù lông, nói chung là thuộc hệ đáng yêu. “

Các nam sinh im lặng không nói gì một lát, tổng cảm thấy đáp án này thấy thế nào cũng không được bình thường.

Lý Văn Cường vô lực đỡ trán: “Người anh em, cậu nói giỡn đấy à? Gu của cậu rất độc đáo!”

Triệu Bân gãi gãi tóc: “Kỳ thật, cũng không tính quá độc đáo, đặt mình vào hoàn cảnh ấy thì nếu có bạn gái như vậy cũng có nhiều niềm vui, có điều mình vẫn thích những cô gái chín chắn ổn trọng biết chăm sóc người khác.”

Đỗ Lỗi nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được, vẻ mặt rối rắm mà phun tào: ” Anh em à, có phải cậu dưỡng em trai dưỡng thành thói quen? Đến nỗi muốn đem bạn gái thành em trai mà dưỡng?!”

“… Có lẽ đi.” Tưởng Trạch Hàm cười cười nhún vai, trả lời ba phải cái nào cũng được.

—— Ai biết anh là muốn đem bạn gái thành em trai dưỡng, hay là muốn đem em trai thành bạn gái dưỡng đâu ╮(╯▽╰)╭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương