Trọng Sinh Chi Nịch Sát
-
Chương 37
Đối với định nghĩa và lý tưởng về bạn gái của anh hai nhà mình, Tưởng Trạch Thần đương nhiên hoàn toàn không biết, lúc này, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đã hoàn toàn đặt trên tiếng vang của [Mộng Quỹ] sau khi phim được phát sóng rồi, hệt như lúc cậu mới quay xong bộ phim đầu tiên — không ngừng tìm kiếm đủ loại bình luận trên mạng về bộ phim điện ảnh này — đương nhiên, chủ yếu là tìm kiếm bình luận về mình.
Khiến Tưởng Trạch Thần khoái trá chính là, cùng tình huống trước kia bất đồng, trước đây mọi bình luận về bộ phim cậu diễn trên cơ bản đều hoàn toàn không liên quan tới cậu, bây giờ ba bài bình luận về [Mộng Quỹ] thì cũng có ít nhất một bài nói tới cậu, tuy rằng đại đa số đều đi cùng với nhân vật của Lê Chu, cũng vẫn là vị trí phụ thuộc, nhưng mà đối với Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên chân chính lọt vào tầm mắt của người bình luận điện ảnh mà nói, điểm tiến bộ nhỏ bé này cũng là một cổ vũ lớn lao lắm rồi.
—— Hơn nữa đại đa số đều là cổ vũ cùng ca ngợi, như thế đủ khiến Tưởng Trạch Thần cười ngây ngô nửa ngày.
Cùng đời trước giống nhau, diễn xuất của Lê Chu thu hút được mọi ánh mắt của người xem, chỗ đáng được tán dương có rất nhiều, cơ hồ là còn vượt qua cả nam nữ nhân vật chính, mà Tưởng Trạch Thần sắm vai ‘Bạn thân’ của cậu ta cũng được dính ít hào quang, cùng Lê Chu đồng thời được nhiều người cười đùa xưng là “CP phụ xen kẽ toàn bộ nội dung chủ yếu của bộ phim, dù không thể hiện rõ ràng nhưng lại khiến người ta hồi tưởng không ngừng”.
—— Ế! Cái ‘CP phụ’ rốt cuộc là thứ loạn thất bát tao gì vậy!
Tưởng Trạch Thần thực bất đắc dĩ, cậu biết trên mạng có một đàn quần thể giới tính nữ có ‘Hoả nhãn kim tinh thích não bổ(1)’ được gọi là hủ nữ, dù sao sau khi trọng sinh đại đa số sinh hoạt giải trí của cậu đều tiến hành trên mạng, đối với các cô nàng trải rộng trên mạng internet vả lại còn có độ ‘lây lan’ rất cao như thế, cậu không thể không biết — nhưng cậu chưa từng nghĩ đến, chính mình thế nhưng cũng sẽ thành ‘đối tượng YY’ của đám người kia.
Từ bình luận điện ảnh đứng đắn mò đến bình luận từ các diễn đàn, lại từ nội dung bình luận lần tìm tới một bài post vô cùng lộ liễu trắng trợn đã lấy tên nhân vật mà cậu cùng Lê Chu sắm vai trong phim để đặt thành tên nhân vật trong một đoạn văn ngắn trên Baidu.
Khi Tưởng Trạch Thần xem xong gần như đại bộ phận nội dung trên đó, đều hận không thể tát cho mình một cái — Ai bảo mày tràn đầy lòng hiếu kỳ này! Ai bảo mày tò mò mãnh liệt này! Ai bảo tinh thần tìm kiếm của mày hơn người này! Đấy xem đi, mù mắt rồi đi?!
Đủ loại văn vẻ hoặc là ái muội hoặc là thanh thủy hoặc là trắng trợn, đủ loại tranh vẽ hoặc là ái muội hoặc là thanh thủy hoặc là trắng trợn, thậm chí còn có đủ loại ảnh chụp của cậu với Lê Chu hoặc là đã hoặc là chưa qua PTS, Tưởng Trạch Thần không thể không quỳ lạy ‘Nhân tài đời nào cũng có’, nhóm các nàng hủ cho tới bây giờ đều là nhân tài đông đúc, ở trong tay các nàng là không có gì không có khả năng!
Sau khi nhanh như gió quét đọc xong một đoản văn H khẩu vị nặng, Tưởng Trạch Thần rốt cuộc hỏng mất, một bên ở trong đầu gào thét “Lão tử hiện tại mới mười ba tuổi nha, vẫn còn thuộc phạm vi bảo vệ của ‘Luật bảo vệ trẻ vị thành niên’ nha, các người có thể cho đóa hoa bé nhỏ của tổ quốc một con đường sống hay không!”. Một bên run rẩy khóe miệng một bên ấn vào icon QQ đang sáng của Lê Chu, ngàn chọn vạn tuyển một bài tương đối ái muội lại tương đối thanh thủy lại tương đối đứng đắn chuyển qua cho Lê Chu, để tránh cho người ta vừa xem đã bị dọa, tiến hành theo từng bước và vân vân là điều Tưởng Trạch Thần vẫn hiểu rất rõ.
—— Cái gọi là ‘Một người vui không bằng nhiều người vui’, thứ dễ mù mắt như vậy, Tưởng Trạch Thần mới không có khả năng một người độc hưởng đâu, quả nhiên là có người để chia sẻ vẫn tốt nhất ╮(╯▽╰)╭
Không nghĩ tới, loại văn chương khiến Tưởng Trạch Thần đầu óc hỗn độn, chỉ chiếm được một cái 【^_^】 bình tĩnh của Lê Chu.
Tổng cảm thấy chính mình bị lần thứ hai đả kích, Tưởng Trạch Thần dị thường không cam lòng, gõ bàn phím mà viết
Lê Chu nhanh chóng trả lời < Tớ đã sớm thấy được rồi. >
< Vậy sao cậu còn bình tĩnh như vậy! Chẳng lẽ cậu không có cảm giác bị sét đánh hoặc là mù mắt sao?! > Tưởng Trạch Thần không bình tĩnh nổi.
Cho dù cách internet, Tưởng Trạch Thần cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng đắc ý làm người ta ngứa răng ngứa lợi của Lê Chu vào lúc này.
Tốc độ đánh chữ của Lê Chu khá nhanh, thoạt nhìn có phần nóng lòng giải thích cho rõ, vì mình bào chữa
Tưởng Trạch Thần vô cùng khiếp sợ, cậu cảm thấy chính mình tựa hồ thấy được một mảnh đất trời mới — tuy rằng cậu tuyệt không muốn nhìn đến…
Đại khái là cảm thấy Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, nhận được kích thích khá lớn, Lê Chu cuối cùng ngược lại bắt đầu an ủi cậu.
Tưởng Trạch Thần cười khổ, cậu cũng biết độ nóng của bộ phim này sẽ không bao giờ thấp xuống, ngoài nguyên nhân lúc đầu, nguyên nhân chủ yếu là do cách cư xử của cư dân mạng đối với một Lê Chu càng ngày càng xuất chúng — mỗi một lần Lê Chu đạt được một thành tựu lớn hơn nữa, bộ phim này sẽ được những người bình luận và các nhóm Fan lôi ra ‘Tiên thi’(2), quả thực cũng coi là lâu bền khó suy.
Chẳng qua, Tưởng Trạch Thần không biết diễn viên đời trước đóng vai của cậu có hay không cũng bị truyền ‘scandal’ cùng Lê Chu như thế này, dù sao cậu khi đó cũng chỉ coi việc xem tin tức của giới giải trí là thủ đoạn theo đuổi các em gái xinh đẹp, đối với loại ‘tin tức tầm phào’ chỉ được một bộ phận người chú ý là tuyệt đối không hề xem qua.
Dựa theo lệ thường, sau khi thuận mao còn phải cào quấy một phen, có điều Lê Chu quyết không thừa nhận mình thực thích trêu chọc đối phương đến xù lông, chỉ là đang khách quan mà phân tích tình huống, để người cộng sự của mình chuẩn bị nhiều tâm lý một chút mà thôi.
như Lê Chu mong muốn, Tưởng Trạch Thần đã xù lông.
Cùng Lê Chu cãi cọ vài câu, Tưởng Trạch Thần chán nản kết thúc đối thoại, gần như cùng lúc, icon của Lý Thiệu Minh hoạt bát mà nhảy lên. Tưởng Trạch Thần dừng lại động tác, nhất thời có loại cảm giác không tốt lắm.
Quả nhiên, khi cậu nhấp vào bảng trò chuyện, đập vào mắt chính là một chuỗi cười to đầy kiêu ngạo sau đó là một hình ảnh — cậu cùng Lê Chu ‘Thâm tình’ ôm nhau, có phần giống như một cảnh trong phim, nhưng là… Uy! Quần áo đi nơi nào rồi, hỗn đản!
Tưởng Trạch Thần nhất thời có loại cảm giác trời long đất lở…
< …… > vô lực mà đánh mấy cái dấu chấm lửng, Tưởng Trạch Thần ‘vô thanh thắng hữu thanh’ đầy đủ biểu hiện ra tình trạng của mình giờ này khắc này.
Không chút nào cảm nhận được Tưởng Trạch Thần đang đau thương trong lòng, Lý Thiệu Minh cho tới bây giờ đều đem cụm từ ‘Thằng bạn xấu xa’ giữ vững đến thuần túy và làm tới nơi tới chốn, hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ che giấu tâm tình vui sướng khi người gặp họa của mình,
Đối với cái này, Tưởng Trạch Thần chỉ cần lạch cạch gõ vài chữ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, sau đó dứt khoát đóng bảng trò chuyện lại.
—— Mấy từ ngữ linh tinh như công nha thụ nha, lúc trước Tưởng Trạch Thần vẫn là hoàn toàn không hiểu, nhưng mà hiện tại cậu đã hiểu — thậm chí không chỉ có mình cậu hiểu, ngay cả Lý Thiệu Minh tên ngốc kia thế nhưng cũng đã hiểu! Nhóm hủ cô nương à, có phải hay không nên ban cho Tưởng Trạch Thần cậu một chiếc huân chương công hiến cho việc ‘Truyền bá văn hóa đam mỹ’?!
Chịu đủ đau thương, Tưởng Trạch Thần cau có mặt mày nhìn icon QQ của Lý Thiệu Minh vẫn đang phi thường có cảm giác tồn tại, thanh âm thông báo ‘tinh tinh’ ‘tinh tinh’ cũng ùn ùn kéo tới, nhưng cậu đã hoàn toàn lười đi để ý đến tên ngốc đó — Cậu nổi giận rồi nha! Tưởng Trạch Thần vô cùng kiên định mà tính toán truyền đạt tin tức này cho cái tên bạn không có nghĩa khí kia.
Ngay tại khi Tưởng Trạch Thần tính toán tắt đi QQ, một mình một người nhấm nháp vết thương lòng, Tưởng Trạch Hàm online, nhìn qua lịch để bàn liền biết hôm nay là ngày anh kết thúc khóa học quân sự.
Thoáng suy tư một chút, cảm thấy thân là một người em trai đủ tư cách, đại khái là tại thời điểm mình buồn khổ tìm anh hai tâm sự một hồi, vì thế Tưởng Trạch Thần nhấp vào icon của anh hai nhà mình, đem những thứ mới chia sẻ cho Lê Chu chuyển qua, sau đó đồng thời gửi qua một icon lệ rơi đầy mặt
Tưởng Trạch Hàm không lập tức đáp lại như thường lệ, không biết là đang làm cái gì khác hay là đang xem thứ cậu mới chuyển qua, Tưởng Trạch Thần đứng dậy, rót chén nước cho mình.
Một lần nữa trở lại bên máy tính, Tưởng Trạch Hàm đã gửi lại đây vài tin nhắn, đại đa số đều là an ủi thuận mao, làm cho Tưởng Trạch Thần cảm thấy tâm tình đã khá hơn rất nhiều — quả nhiên, bên cạnh mình chỉ có anh hai nhà mình là biết an ủi thôi, những tên khác đều vô lại cả! Toàn là những tên ‘hắn chết tốt hơn ta chết’!
Bội phần vui mừng, Tưởng Trạch Thần thoăn thoắt hoạt động ngón tay, thuận buồm xuôi gió mà đối anh hai nhà mình bán manh lăn lộn một phen, sau đó ngạo kiều mà tỏ vẻ mình mới không quan tâm mấy thứ này đâu!
Tưởng Trạch Hàm nhanh chóng đáp lại.
— Thật ra thì, đây cũng là một trong những oán niệm của Tưởng Trạch Thần.
Tưởng Trạch Hàm: < ……… >
Trong phòng ngủ của một trường đại học nào đó, vừa mới hoàn thành khóa quân sự, tắm rửa xong quay về, đang nằm trên giường ký túc giả chết, Đỗ Lỗi bị tiếng gõ kim loại không hề báo trước làm giật mình. Vội vàng xoay người bám vào mép giường nhìn xuống, vừa nhìn liền thấy Tưởng Trạch Hàm ngồi bên máy tính trên bàn học đang cầm dao gọt táo — tư thế cùng ánh mắt này rất có vài phần hương vị sát khí bốn phía.
“Hảo đao pháp!” Đỗ Lỗi khen, lập tức 囧囧 hữu thần, “Có điều vị huynh đài này, miếng táo này chẳng lẽ cùng ngài có thù sát thê đoạt tử? Hận không thể đem nó băm thành bùn?”
“…Hóa ra đêm qua sau khi tắt đèn cậu không ngủ, ngược lại trốn ở trong chăn xem tiểu thuyết võ hiệp sao?” Tưởng Trạch Hàm bình tĩnh ngẩng đầu, liếc Đỗ Lỗi một cái, lại nói “Có điều, câu ‘có thù sát thê đoạt tử’ kia hẳn nên đổi thành ‘có thù đoạt thê sát tử’ thì thỏa đáng hơn.”
“…Hai câu này thì có cái gì khác nhau sao? Tớ vẫn cho rằng đều là so sánh khổ đại cừu thâm mà…” Đỗ Lỗi chớp chớp đôi mắt, đầu óc có phần lơ mơ.
“Cụ thể tình huống không cần phân tích, dù sao đối tượng giết cùng đoạt là bất đồng.” Tưởng Trạch Hàm mỉm cười.
Đỗ Lỗi: …… Vì cái gì mình cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp suy nghĩ của Tưởng Trạch Hàm! Chẳng lẽ đây là khoảng cách giữa thiên tài và thường nhân sao?!
—— Không, kỳ thực đây là khoảng cách giữa người bình thường cùng biến thái…
Chú thích:
(1). Hoả nhãn kim tinh thích não bổ
-Hỏa nhãn kim tinh: Ý nói ánh mắt sắc bén có thể phân biệt thật giả
-Não bổ: Ý nói tưởng tượng phong phú, tưởng tượng những thứ không có thật hoặc tưởng tưởng một vài kết cục mong muốn cho người mình thiên vị. Đại khái là YY
(2).Tiên thi: Ý nói là lôi việc cũ ra nhai đi nhai lại
Khiến Tưởng Trạch Thần khoái trá chính là, cùng tình huống trước kia bất đồng, trước đây mọi bình luận về bộ phim cậu diễn trên cơ bản đều hoàn toàn không liên quan tới cậu, bây giờ ba bài bình luận về [Mộng Quỹ] thì cũng có ít nhất một bài nói tới cậu, tuy rằng đại đa số đều đi cùng với nhân vật của Lê Chu, cũng vẫn là vị trí phụ thuộc, nhưng mà đối với Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên chân chính lọt vào tầm mắt của người bình luận điện ảnh mà nói, điểm tiến bộ nhỏ bé này cũng là một cổ vũ lớn lao lắm rồi.
—— Hơn nữa đại đa số đều là cổ vũ cùng ca ngợi, như thế đủ khiến Tưởng Trạch Thần cười ngây ngô nửa ngày.
Cùng đời trước giống nhau, diễn xuất của Lê Chu thu hút được mọi ánh mắt của người xem, chỗ đáng được tán dương có rất nhiều, cơ hồ là còn vượt qua cả nam nữ nhân vật chính, mà Tưởng Trạch Thần sắm vai ‘Bạn thân’ của cậu ta cũng được dính ít hào quang, cùng Lê Chu đồng thời được nhiều người cười đùa xưng là “CP phụ xen kẽ toàn bộ nội dung chủ yếu của bộ phim, dù không thể hiện rõ ràng nhưng lại khiến người ta hồi tưởng không ngừng”.
—— Ế! Cái ‘CP phụ’ rốt cuộc là thứ loạn thất bát tao gì vậy!
Tưởng Trạch Thần thực bất đắc dĩ, cậu biết trên mạng có một đàn quần thể giới tính nữ có ‘Hoả nhãn kim tinh thích não bổ(1)’ được gọi là hủ nữ, dù sao sau khi trọng sinh đại đa số sinh hoạt giải trí của cậu đều tiến hành trên mạng, đối với các cô nàng trải rộng trên mạng internet vả lại còn có độ ‘lây lan’ rất cao như thế, cậu không thể không biết — nhưng cậu chưa từng nghĩ đến, chính mình thế nhưng cũng sẽ thành ‘đối tượng YY’ của đám người kia.
Từ bình luận điện ảnh đứng đắn mò đến bình luận từ các diễn đàn, lại từ nội dung bình luận lần tìm tới một bài post vô cùng lộ liễu trắng trợn đã lấy tên nhân vật mà cậu cùng Lê Chu sắm vai trong phim để đặt thành tên nhân vật trong một đoạn văn ngắn trên Baidu.
Khi Tưởng Trạch Thần xem xong gần như đại bộ phận nội dung trên đó, đều hận không thể tát cho mình một cái — Ai bảo mày tràn đầy lòng hiếu kỳ này! Ai bảo mày tò mò mãnh liệt này! Ai bảo tinh thần tìm kiếm của mày hơn người này! Đấy xem đi, mù mắt rồi đi?!
Đủ loại văn vẻ hoặc là ái muội hoặc là thanh thủy hoặc là trắng trợn, đủ loại tranh vẽ hoặc là ái muội hoặc là thanh thủy hoặc là trắng trợn, thậm chí còn có đủ loại ảnh chụp của cậu với Lê Chu hoặc là đã hoặc là chưa qua PTS, Tưởng Trạch Thần không thể không quỳ lạy ‘Nhân tài đời nào cũng có’, nhóm các nàng hủ cho tới bây giờ đều là nhân tài đông đúc, ở trong tay các nàng là không có gì không có khả năng!
Sau khi nhanh như gió quét đọc xong một đoản văn H khẩu vị nặng, Tưởng Trạch Thần rốt cuộc hỏng mất, một bên ở trong đầu gào thét “Lão tử hiện tại mới mười ba tuổi nha, vẫn còn thuộc phạm vi bảo vệ của ‘Luật bảo vệ trẻ vị thành niên’ nha, các người có thể cho đóa hoa bé nhỏ của tổ quốc một con đường sống hay không!”. Một bên run rẩy khóe miệng một bên ấn vào icon QQ đang sáng của Lê Chu, ngàn chọn vạn tuyển một bài tương đối ái muội lại tương đối thanh thủy lại tương đối đứng đắn chuyển qua cho Lê Chu, để tránh cho người ta vừa xem đã bị dọa, tiến hành theo từng bước và vân vân là điều Tưởng Trạch Thần vẫn hiểu rất rõ.
—— Cái gọi là ‘Một người vui không bằng nhiều người vui’, thứ dễ mù mắt như vậy, Tưởng Trạch Thần mới không có khả năng một người độc hưởng đâu, quả nhiên là có người để chia sẻ vẫn tốt nhất ╮(╯▽╰)╭
Không nghĩ tới, loại văn chương khiến Tưởng Trạch Thần đầu óc hỗn độn, chỉ chiếm được một cái 【^_^】 bình tĩnh của Lê Chu.
Tổng cảm thấy chính mình bị lần thứ hai đả kích, Tưởng Trạch Thần dị thường không cam lòng, gõ bàn phím mà viết
Lê Chu nhanh chóng trả lời < Tớ đã sớm thấy được rồi. >
< Vậy sao cậu còn bình tĩnh như vậy! Chẳng lẽ cậu không có cảm giác bị sét đánh hoặc là mù mắt sao?! > Tưởng Trạch Thần không bình tĩnh nổi.
Cho dù cách internet, Tưởng Trạch Thần cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng đắc ý làm người ta ngứa răng ngứa lợi của Lê Chu vào lúc này.
Tốc độ đánh chữ của Lê Chu khá nhanh, thoạt nhìn có phần nóng lòng giải thích cho rõ, vì mình bào chữa
Tưởng Trạch Thần vô cùng khiếp sợ, cậu cảm thấy chính mình tựa hồ thấy được một mảnh đất trời mới — tuy rằng cậu tuyệt không muốn nhìn đến…
Đại khái là cảm thấy Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, nhận được kích thích khá lớn, Lê Chu cuối cùng ngược lại bắt đầu an ủi cậu.
Tưởng Trạch Thần cười khổ, cậu cũng biết độ nóng của bộ phim này sẽ không bao giờ thấp xuống, ngoài nguyên nhân lúc đầu, nguyên nhân chủ yếu là do cách cư xử của cư dân mạng đối với một Lê Chu càng ngày càng xuất chúng — mỗi một lần Lê Chu đạt được một thành tựu lớn hơn nữa, bộ phim này sẽ được những người bình luận và các nhóm Fan lôi ra ‘Tiên thi’(2), quả thực cũng coi là lâu bền khó suy.
Chẳng qua, Tưởng Trạch Thần không biết diễn viên đời trước đóng vai của cậu có hay không cũng bị truyền ‘scandal’ cùng Lê Chu như thế này, dù sao cậu khi đó cũng chỉ coi việc xem tin tức của giới giải trí là thủ đoạn theo đuổi các em gái xinh đẹp, đối với loại ‘tin tức tầm phào’ chỉ được một bộ phận người chú ý là tuyệt đối không hề xem qua.
Dựa theo lệ thường, sau khi thuận mao còn phải cào quấy một phen, có điều Lê Chu quyết không thừa nhận mình thực thích trêu chọc đối phương đến xù lông, chỉ là đang khách quan mà phân tích tình huống, để người cộng sự của mình chuẩn bị nhiều tâm lý một chút mà thôi.
như Lê Chu mong muốn, Tưởng Trạch Thần đã xù lông.
Cùng Lê Chu cãi cọ vài câu, Tưởng Trạch Thần chán nản kết thúc đối thoại, gần như cùng lúc, icon của Lý Thiệu Minh hoạt bát mà nhảy lên. Tưởng Trạch Thần dừng lại động tác, nhất thời có loại cảm giác không tốt lắm.
Quả nhiên, khi cậu nhấp vào bảng trò chuyện, đập vào mắt chính là một chuỗi cười to đầy kiêu ngạo sau đó là một hình ảnh — cậu cùng Lê Chu ‘Thâm tình’ ôm nhau, có phần giống như một cảnh trong phim, nhưng là… Uy! Quần áo đi nơi nào rồi, hỗn đản!
Tưởng Trạch Thần nhất thời có loại cảm giác trời long đất lở…
< …… > vô lực mà đánh mấy cái dấu chấm lửng, Tưởng Trạch Thần ‘vô thanh thắng hữu thanh’ đầy đủ biểu hiện ra tình trạng của mình giờ này khắc này.
Không chút nào cảm nhận được Tưởng Trạch Thần đang đau thương trong lòng, Lý Thiệu Minh cho tới bây giờ đều đem cụm từ ‘Thằng bạn xấu xa’ giữ vững đến thuần túy và làm tới nơi tới chốn, hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ che giấu tâm tình vui sướng khi người gặp họa của mình,
Đối với cái này, Tưởng Trạch Thần chỉ cần lạch cạch gõ vài chữ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, sau đó dứt khoát đóng bảng trò chuyện lại.
—— Mấy từ ngữ linh tinh như công nha thụ nha, lúc trước Tưởng Trạch Thần vẫn là hoàn toàn không hiểu, nhưng mà hiện tại cậu đã hiểu — thậm chí không chỉ có mình cậu hiểu, ngay cả Lý Thiệu Minh tên ngốc kia thế nhưng cũng đã hiểu! Nhóm hủ cô nương à, có phải hay không nên ban cho Tưởng Trạch Thần cậu một chiếc huân chương công hiến cho việc ‘Truyền bá văn hóa đam mỹ’?!
Chịu đủ đau thương, Tưởng Trạch Thần cau có mặt mày nhìn icon QQ của Lý Thiệu Minh vẫn đang phi thường có cảm giác tồn tại, thanh âm thông báo ‘tinh tinh’ ‘tinh tinh’ cũng ùn ùn kéo tới, nhưng cậu đã hoàn toàn lười đi để ý đến tên ngốc đó — Cậu nổi giận rồi nha! Tưởng Trạch Thần vô cùng kiên định mà tính toán truyền đạt tin tức này cho cái tên bạn không có nghĩa khí kia.
Ngay tại khi Tưởng Trạch Thần tính toán tắt đi QQ, một mình một người nhấm nháp vết thương lòng, Tưởng Trạch Hàm online, nhìn qua lịch để bàn liền biết hôm nay là ngày anh kết thúc khóa học quân sự.
Thoáng suy tư một chút, cảm thấy thân là một người em trai đủ tư cách, đại khái là tại thời điểm mình buồn khổ tìm anh hai tâm sự một hồi, vì thế Tưởng Trạch Thần nhấp vào icon của anh hai nhà mình, đem những thứ mới chia sẻ cho Lê Chu chuyển qua, sau đó đồng thời gửi qua một icon lệ rơi đầy mặt
Tưởng Trạch Hàm không lập tức đáp lại như thường lệ, không biết là đang làm cái gì khác hay là đang xem thứ cậu mới chuyển qua, Tưởng Trạch Thần đứng dậy, rót chén nước cho mình.
Một lần nữa trở lại bên máy tính, Tưởng Trạch Hàm đã gửi lại đây vài tin nhắn, đại đa số đều là an ủi thuận mao, làm cho Tưởng Trạch Thần cảm thấy tâm tình đã khá hơn rất nhiều — quả nhiên, bên cạnh mình chỉ có anh hai nhà mình là biết an ủi thôi, những tên khác đều vô lại cả! Toàn là những tên ‘hắn chết tốt hơn ta chết’!
Bội phần vui mừng, Tưởng Trạch Thần thoăn thoắt hoạt động ngón tay, thuận buồm xuôi gió mà đối anh hai nhà mình bán manh lăn lộn một phen, sau đó ngạo kiều mà tỏ vẻ mình mới không quan tâm mấy thứ này đâu!
Tưởng Trạch Hàm nhanh chóng đáp lại.
— Thật ra thì, đây cũng là một trong những oán niệm của Tưởng Trạch Thần.
Tưởng Trạch Hàm: < ……… >
Trong phòng ngủ của một trường đại học nào đó, vừa mới hoàn thành khóa quân sự, tắm rửa xong quay về, đang nằm trên giường ký túc giả chết, Đỗ Lỗi bị tiếng gõ kim loại không hề báo trước làm giật mình. Vội vàng xoay người bám vào mép giường nhìn xuống, vừa nhìn liền thấy Tưởng Trạch Hàm ngồi bên máy tính trên bàn học đang cầm dao gọt táo — tư thế cùng ánh mắt này rất có vài phần hương vị sát khí bốn phía.
“Hảo đao pháp!” Đỗ Lỗi khen, lập tức 囧囧 hữu thần, “Có điều vị huynh đài này, miếng táo này chẳng lẽ cùng ngài có thù sát thê đoạt tử? Hận không thể đem nó băm thành bùn?”
“…Hóa ra đêm qua sau khi tắt đèn cậu không ngủ, ngược lại trốn ở trong chăn xem tiểu thuyết võ hiệp sao?” Tưởng Trạch Hàm bình tĩnh ngẩng đầu, liếc Đỗ Lỗi một cái, lại nói “Có điều, câu ‘có thù sát thê đoạt tử’ kia hẳn nên đổi thành ‘có thù đoạt thê sát tử’ thì thỏa đáng hơn.”
“…Hai câu này thì có cái gì khác nhau sao? Tớ vẫn cho rằng đều là so sánh khổ đại cừu thâm mà…” Đỗ Lỗi chớp chớp đôi mắt, đầu óc có phần lơ mơ.
“Cụ thể tình huống không cần phân tích, dù sao đối tượng giết cùng đoạt là bất đồng.” Tưởng Trạch Hàm mỉm cười.
Đỗ Lỗi: …… Vì cái gì mình cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp suy nghĩ của Tưởng Trạch Hàm! Chẳng lẽ đây là khoảng cách giữa thiên tài và thường nhân sao?!
—— Không, kỳ thực đây là khoảng cách giữa người bình thường cùng biến thái…
Chú thích:
(1). Hoả nhãn kim tinh thích não bổ
-Hỏa nhãn kim tinh: Ý nói ánh mắt sắc bén có thể phân biệt thật giả
-Não bổ: Ý nói tưởng tượng phong phú, tưởng tượng những thứ không có thật hoặc tưởng tưởng một vài kết cục mong muốn cho người mình thiên vị. Đại khái là YY
(2).Tiên thi: Ý nói là lôi việc cũ ra nhai đi nhai lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook