Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 66: Tồn Tại Trên Danh Nghĩa

Editor: Thùy Linh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

-------------------------------

Tiêu Sắt Sắt ánh mắt sắc lạnh, đem tầm mắt từ phía những người tiểu thiếp di chuyển nhìn về phía Sơn Tông.

Sơn Tông võ nghệ cao cường, nội lực tu vi thâm hậu, vừa rồi nếu tiểu thiếp bên ngoài nghe lén thì Sơn Tông nhất định đã phát hiện ra bọn họ.

“Vương phi vì sao lại nhìn chằm chằm vào ta?” Sơn Tông cười hỏi.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Nếu ngươi đã biết các nàng ở bên ngoài, vì sao không nói?”

Sơn Tông đáp: “Chuyện của chủ từ, thuộc hạ chỉ là một thị vệ, không dám xen vào.”

Hà Cụ lập tức rút ra nửa thanh kiếm, ánh sáng rét lạnh, nhóm tiểu thiếp sợ tới mức lui về sau mấy bước, Hà Cụ ánh mắt âm trầm như có thể giết người.

Một thị thiếp nhìn nhìn xung quanh, sai tì nữ chạy nhanh đi kêu Ngọc Vong Ngôn lại đây, một bên nói với Tiêu Sắt Sắt: “Vương phi tỷ tỷ, tất cả bọn muội đều thấy rõ, trong tay tỷ lại còn đang cầm y phục của nam nhân xa lạ, sợi chỉ còn chưa có cắt đứt. Chờ lát nữa Vương gia tới đây, tỷ cũng đừng nghĩ trốn trốn tránh tránh, vô dụng thôi.”

Tiêu Sắt Sắt khóe môi nhẹ cong. Trốn trốn tránh tránh? Quan hệ của nàng cùng Ngọc Vong Ngôn đã nháo đến nước này, nàng còn cần trốn tránh cái gì?

Hà Cụ hung hăng liếc xéo một cái trên người nhóm tiểu thiếp, đứng dậy lạnh nhạt nói: “Thuộc hạ đem các nàng đều giết hết.”

“A? Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Nhóm tiểu thiếp vội vàng lui về phía sau, “Nếu ngươi dám đụng đến bọn ta, Vương gia sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn!”

Hà Cụ nói: “Giết các ngươi, chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt.”

“Ngươi! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

“Được rồi, các ngươi kêu cái gì.” Tiêu Sắt Sắt thấy ầm ĩ, nhàn nhạt nói một câu.

Hà Cụ thu kiếm lại, ngồi ở bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, mặt âm trầm.

Nhóm tiểu thiếp trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt thêm một tia sợ hãi. Nhưng nghĩ Tiêu Sắt Sắt đem y phục của nam tử xa lạ mang vào nhà khâu vá, là nàng sai trước, mặc kệ nói thế nào thì cuối cùng người xui xẻo nhất định là nàng.

Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh xử lý y phục Hà Cụ như cũ, biểu tình nhàn nhạt như mặt hồ, không chút hoảng loạn. Sau khi xử lý tốt, đưa y phục cho Lục Ý, để nàng mang đi phơi, tiếp theo lại cầm lấy y phục ướt của Sơn Tông.

“Vương phi, y phục thuộc hạ không có rách.” Sơn Tông nói.

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ngươi ngày thường quá mức bận rộn, không chú ý cũng là hiển nhiên, ta nhìn thấy có một chỗ bị rách, để đêm nay ta khâu vá lại một thể.”

Sơn Tông lanh lẹ cười cười, dù bận nhưng vẫn ung dung muốn xem Tiêu Sắt Sắt sẽ hóa giải việc này như thế nào.

Sau một nén nhang, Ngọc Vong Ngôn đi tới.



Nhóm tiểu thiếp vội vàng nhường đường hành lễ: “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Các nàng giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm.

Tiêu Sắt Sắt trong lòng chua xót, nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, lại càng thêm đau lòng.

Hắn không phải một mình tới, bên người là Quách trắc phi vẫn luôn đi theo. Một thân tố y thanh tịnh, nữ tử mỹ lệ trang điểm nhẹ nhàng, toát ra phong độ trí thức nồng đậm, bình thản mà vô tranh, giờ phút này nàng đi bên người Ngọc Vong Ngôn, cảnh tượng này hài hòa không nói lên lời.

“Sao lại thế này.” Ngọc Vong Ngôn trầm giọng hỏi.

Lập tức có thị thiếp nói: “Hồi bẩm Vương gia, Vương phi đem một nam nhân xa lạ vào phòng, còn vá áo cho hắn, chúng thần thiếp đều thấy, cảm thấy đây là việc lớn nên mới cả gan mời Vương gia lại đây.”

Ngọc Vong Ngôn giống như nhẹ nhàng bâng quơ nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, lại nhìn về phía Hà Cụ, một đôi mắt âm trầm mà mang theo nồng đậm sát khí.

Tiêu Sắt Sắt vẫn còn đang may vá, trên tay từng đường kim mũi chỉ, trong lòng lại đau xót.

Mà Ngọc Vong Ngôn cũng nhận ra đó là y phục của Sơn Tông.

“Sơn Tông.” Ngọc Vong Ngôn kêu.

Sơn Tông đứng dậy, chắp tay nói: “Vương gia, Vương phi nói y phục của thuộc hạ bị rách, muốn đem vá lại.”

Thị thiếp nói: “Vương gia người xem, không phải chúng thần thiếp khua môi múa mép, mà là hành vi của Vương phi xác thật có điểm đáng ngờ!”

Tiêu Sắt Sắt cười khẽ: “Ta thân là nữ chủ nhân của Vương phủ, quý trọng thuộc hạ, vậy mà cũng coi là có điểm đáng ngờ?”

“Cái này…”

Tiêu Sắt Sắt lại nói: “Sơn Tông và Hà Cụ theo lệnh Vương gia mà làm việc, bị dính nước mưa, ta lo lắng bọn họ sinh bệnh, để bọn hắn mau thay y phục, thuận tay giúp bọn hắn vá lại y phục rách, đây cũng là đáng ngờ?”

Nhóm tiểu thiếp im bặt.

Có người nói: “Sơn Tông đại nhân thì cũng thôi đi, còn cái vị kia… chẳng nhẽ không phải một người xa lạ?”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Thị vệ của Vương gia thân thủ phi phàm, các ngươi có thể biết toàn bộ sao? Huống chi vị Hà Cụ huynh đệ này cũng không phải là thị vệ Vương gia tuyển vào phủ, mà là cậu nhà ngoại của Sơn Tông muốn giúp đỡ hắn cùng nhau xử lý việc khó.”

“Cậu nhà ngoại?” Nhóm tiểu thiếp ngơ ngẩn.

Sơn Tông khóe môi khẽ nhếch.

“Đúng vậy, hắn là Hà Cụ, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tính theo bối phận, là cậu nhà ngoại của Sơn Tông.” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nhìn về phía Sơn Tông, “Đây là ngươi nói với ta, ta tin ngươi, nên mới kêu các ngươi tiến vào thay y phục. Sơn Tông, chẳng lẽ ngươi lừa ta?”

“Không dám.” Sơn Tông đành phải nói: “Hà Cụ chính là cậu nhà ngoại của thuộc hạ.”

Hà Cụ liếc mắt nhìn Sơn Tông, ánh mắt sắc bén, hai ánh mắt giao tiếp, không chút hữu hảo.

“Được rồi, Sơn Tông, y phục của ngươi vá xong rồi.” Tiêu Sắt Sắt nói, cắt đứt sợi chỉ, đem y phục đưa cho Sơn Tông, “Y phục này đã quá cũ, mặc nhiều sợ sẽ lại rách, nếu lại bị rách thì mang lại đây ta vá giúp ngươi. Ngươi vì Vương phủ mà bôn ba, ta thay Vương gia cảm ơn ngươi.”



“Đây đều là việc thuộc hạ nên làm.”

Thấy Tiêu Sắt Sắt chỉ cần dăm ba câu, đã có thể hóa giải bất lợi, lại đem cái mũ ‘Không có việc gì lại đi nháo loạn’ đội ở trên đầu nhóm tiểu thiếp. Có hai thị thiếp nhát gan chống đỡ không được, quỳ bùm xuống đất hô: “Vương gia, chúng thần thiếp chỉ là hiểu lầm, không nghĩ tới Vương phi tỷ tỷ là xuất phát từ ý nghĩ như vậy.”

“Đúng vậy, đều là hiểu lầm, chúng ta cũng không biết cậu nhà ngoại của Sơn Tông đại nhân tới.”

“Vương gia, tỷ tỷ hiền đức, chúng thiếp thân hướng Vương phi tỷ tỷ bồi tội.”

Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.

“Vương gia tính toán xử lý chuyện này như thế nào?”

Ngọc Vong Ngôn tránh tầm mắt Tiêu Sắt Sắt tầm mắt, nói với Quách trắc phi: “Giai Di, ngươi xử lý chuyện này đi.”

Giai Di?

Đáy mắt Tiêu Sắt Sắt lưu quang xoay chuyển.

Bắt đầu từ khi nào hắn gọi thân thiết như vậy?

Giai Di.

Thật là một cái tên dễ nghe.

Quách Giai Di hành lễ với Ngọc Vong Ngôn, đi đến trước mặt Tiêu Sắt Sắt, “Vương phi, trong khoảng thời gian này ngài đã vất vả, Vương gia hy vọng ngài nghỉ ngơi thật tốt, sự việc vặt vãnh của nội viện thiếp thân sẽ thay người xử lý.”

Tâm Tiêu Sắt Sắt rạn nứt.

Ngọc Vong Ngôn, ngươi đây là muốn đoạt quyền của ta, làm ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa?

Thương tâm cùng thống khổ nghiền nát tâm Tiêu Sắt Sắt, nàng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, con ngươi chứa đầy sự dò hỏi.

Vì cái gì?

Ít nhất cũng nên cho nàng một cái lý do!

“Giai Di, ngươi theo lẽ công bằng mà xử lý, không xử lý được thì nói cho bổn vương.” Ngọc Vong Ngôn dứt lời liền rời đi, không cùng Tiêu Sắt Sắt nói một lời.

Hắn bước đi vội vàng, như là đang trốn tránh cái gì, chỉ để lại cho Tiêu Sắt Sắt bóng lưng, nàng vô cùng chua xót.

Nhóm tiểu thiếp vẫn còn đang quỳ, Quách Giai Di trang trọng nói: “Vương phi xử lý nội vụ vất vả, thể xác và tinh thần mỏi mệt, các ngươi quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, không trừng phạt thật sự là không được.”

“Quách trắc phi…”

“Như vậy đi.” Quách Giai Di nói: “Các ngươi trở về, mỗi ngày ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ trồng rau mà Vương phi trước đây giao phó, thời gian còn lại không được tới gần nơi này của Vương phi. Nếu thật sự có việc muốn gặp Vương phi, cần phải có được sự đồng ý của ta.” Hỏi Tiêu Sắt Sắt: “Vương phi, không biết ta xử lý như vậy, cảm thấy có chỗ nào không ổn hay không, thiếp thân lập tức thay đổi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương