Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 61: Chó Dữ Làm Loạn

Edit: Tuy Dụ

Beta: Hạ Nhi Liên Y

-------------------------

Từ trước đến nay Ngọc Khuynh Vân là người ôn nhu hòa nhã, Tiêu Sắt Sắt và hắn cũng gặp mặt mấy lần, chỉ là lần này thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, có chút xa lạ.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Sinh ra trong hoàng thất, đôi khi cũng không có biện pháp, nếu như những người xung quanh là kẻ phức tạp, bản thân không nhận thức được cũng sẽ trở nên phức tạp. Cái gọi là không có lòng hại người nhưng phòng người thì không thể không, chỉ cần là người hiền lành, trong đầu suy nghĩ quanh quẩn nhiều điều cũng không nhất định là chuyện xấu.”

Ngọc Khuynh Vân chậm rãi lắc đầu: “Tiểu thư thế gia vọng tộc, không ai trong sáng như tờ giấy trắng. Mà ta lại là một người không thể chấp nhận người khác có một chút vết nhơ nào.”

“Cũng không thể bao gồm hết thảy mà nói như vậy.” Tiêu Sắt Sắt cười một tiếng, không khỏi nghĩ tới ngũ tiểu thư Tiêu phủ. Ngũ tiểu thư lòng dạ ngay thẳng, tính cách cởi mở, rất không giống với quan niệm tiểu thư thế gia của Ngọc Khuynh Vân.

Ngọc Khuynh Vân lại ôn hòa cười: “Nhưng mà tối nay, Cẩn vương phi thật làm cho ta mở rộng tầm mắt. Hóa ra Cẩn vương phi không chỉ không ngốc, còn xuất sắc tuyệt diễm như vậy.”

Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Tứ điện hạ khen nhầm rồi, người trong giang hồ chỉ là thân bất do kỷ. Hơn nữa, mấy ngày trước ta bị thương, nghe nói tứ điện hạ tặng Vương gia không ít linh chi cho ta dưỡng bệnh, phần ân tình này, ta ghi nhớ.”

Ngọc Khuynh Vân chắp tay: “Cẩn vương phi không cần khách khí, ta và Tấn hoàng thúc cùng với Cẩn vương qua lại thân thiết, vả lại trong tay ta có nhiều dược liệu, dĩ nhiên phải dốc hết sức. Trái lại thì trước đó ta có nói muốn dành thời gian đến phủ để thăm hỏi, nhưng vẫn không có thời gian rảnh rỗi, thật hổ thẹn.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Tứ điện hạ ở vị trí cao, khẳng định rất bận rộn, Cẩn vương phủ luôn mở rộng cửa chào đón điện hạ, lúc nào có thời gian hãy tới ngồi một chút, không cần luôn nhớ ở trong lòng.”

Ngọc Khuynh Vân ôn hòa nói: “Vậy thì theo ý Cẩn vương phi.”

Tiêu Sắt Sắt chỉ cười không nói.

“Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Vân lại hỏi: “Ngươi làm sao đến được nơi này? Cẩn vương không ở cùng với ngươi sao?”

Tiêu Sắt Sắt nửa thật nửa giả đáp: “Vương gia với phụ thân ta có lời muốn nói, ta ở thiên điện điện Tiêu Lan chờ Vương gia, nhìn thấy Triệu tiểu thư đến tìm đồ, rồi không cẩn thận rơi mất hà bao.” Nói tới đây nàng như nhớ ra cái gì đó, giật mình lên tiếng: “Hà bao! Hà bao của Triệu tiểu vẫn còn ở trong tay ta, mới vừa vinh dự đón tiếp nghe điện hạ nói chuyện, lại quên đem trả hà bao cho Triệu tiểu thư.”

Ngọc Khuynh Vân cười nói: “Cẩn vương phi cũng có lúc quên mất việc mình đang làm.”

Tiêu Sắt Sắt thẹn đỏ mặt nói: “Bây giờ nàng đã đi mất, hà bao này dù sao vẫn phải trả cho nàng, ta đi tìm nàng một lát. Tứ điện hạ, xin cáo từ.”

Ngọc Khuynh Vân chắp tay nói: “Cẩn vương phi đi thong thả, ta sẽ không tiễn, tránh để cho người khác nhìn thấy, mượn cớ nói lời không tốt.”

“Tứ điện hạ lo ngại không sai.” Tiêu Sắt Sắt cúi người, sau đó nhìn phương hướng Triệu Phóng Yên mới vừa rời đi, đuổi theo.

Cung điện Đế vương có phần hơi lạnh, dường như so với bên ngoài còn lạnh hơn.

Mặc dù Tiêu Sắt Sắt đã đi rất nhanh, vẫn cảm thấy không khí lạnh buốt trên áo choàng chui vào người, lạnh cóng đến độ nàng liên tục run rẩy.

Đi qua từng tòa hoa viên, nhìn các loại hoa và cây cối bị đóng băng lạnh lẽo, Tiêu Sắt Sắt đi đến vườn mai.

Trong vườn mai có tiếng nữ nhân đang khóc nức nở, hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Sắt Sắt.

Nữ nhân đang yên lặng khóc ở kia, chính là Triệu Phóng Yên. Dáng người co ro ở giữa hai cây hồng mai, nhìn qua trông rất tội nghiệp đáng thương.

Có lẽ chỉ thời điểm ở một mình này nàng mới có thể tỏ ra yếu ớt, mà đem cứng rắn bề ngoài cũng hiện ra trên người.

“Triệu tiểu thư.” Tiêu Sắt Sắt khẽ gọi.

Triệu Phóng Yên run lên, lúc quay đầu cũng đã lau sạch nước mắt, đứng lên thi lễ: “Triệu Phóng Yên tham kiến Cẩn vương phi.”



“Nhìn thấy ta, ngươi không thấy lạ sao?” Tiêu Sắt Sắt lấy ra hà bao, “Mới vừa rồi ở thiên điện của điện Tiêu Lan, thấy ngươi làm rơi cái này, đặc biệt mang đến trả.”

“Đa tạ Cẩn vương phi.” Triệu Phóng Yên nhận hà bao, “Đáng tiếc bộ diêu của ta không biết là rơi ở nơi nào, đó là di vật của mẹ ta.”

Tiêu Sắt Sắt nhất thời hiểu rõ, thì ra Triệu Phóng Yên mới vừa rồi ở thiên điện đi vội vàng, là bởi vì nóng lòng tìm bộ diêu trong thời gian giao hẹn với Ngọc Khuynh Vân. Đáng tiếc, bộ diêu của nàng ấy không thể tìm lại.

Triệu Phóng Yên nói: “Chuyện Cẩn vương phi ở trong cung yến đoạt giải nhất, ta có nghe nói qua, Phóng Yên chúc mừng Cẩn vương phi.”

Tiêu Sắt Sắt nhàn nhạt nói: “Thương đánh chim đầu đàn, đoạt giải nhất chưa chắc là chuyện gì tốt.”

Triệu Phóng Yên không nói, nhưng trong lòng lại rõ ràng, nếu Cẩn vương phi là chim đầu đàn, kẻ ra tay giết chim nhất định không thể thiếu Hồ Dương Triệu thị.

Đối với người Triệu gia, Triệu Phóng Yên là nỗi thất vọng, bọn họ cả ngày sống trong vinh hoa quyền thế, bất kể đại phú đại quý như thế nào cũng không thỏa mãn được lòng tham của bọn họ. Cháu gái đích tôn của Triệu thị, đây vốn là thân phận cao quý, nhưng đối với Triệu Phóng Yên mà nói giống như là giòi trong xương cốt, nàng chỉ muốn thoát khỏi Triệu gia, chuyên tâm làm một tư tế(*).

* tư tế: còn gọi là thấy tế, chuyên phụ trách cúng tế trong cung

“Triệu tiểu thư có chuyện đau lòng gì sao?” Tiêu Sắt Sắt nói: “Vừa rồi nghe thấy ngươi khóc rất thương tâm.”

Triệu Phóng Yên cười gượng nói: “Cầu mà không được, nên mới thương tâm, hắn vẫn luôn không muốn chấp nhận ta.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Hắn là tứ điện hạ.”

“Cẩn vương phi thực sự đều biết hết.” Triệu Phóng Yên không ngạc nhiên chút nào, ngược lại là nếu Tiêu Sắt Sắt không thừa nhận, nàng trái lại sẽ cảm thấy là đang nói dối.

Tiêu Sắt Sắt trấn an nói: “Trên đời có quá nhiều người cầu mà không được, chỉ khi mở rộng lòng mình trước, mới có thể không còn bị tổn thương.”

“Đạo lý này Phóng Yên hiểu, cũng cảm ơn Cẩn vương phi đã an ủi.” Triệu Phóng Yên khẽ thở dài một cái, “Dưa hái xanh không ngọt, Phóng Yên cũng không thể cưỡng cầu gì, nhưng Triệu gia liên tục từng bước ép sát, trong lòng ta tích lũy quá nhiều cảm xúc khó chịu, chỉ có thể tìm một chỗ không người khóc ra.”

“Ngươi rất kiên cường mạnh mẽ.” Giọng Tiêu Sắt Sắt chứa đựng sự khâm phục, “Triệu gia đang ép ngươi làm Thái tử phi, đúng không?”

Triệu Phóng Yên nhìn xung quanh, chắc chắn không có người, nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Ta không muốn gả cho Thái tử biểu ca.”

“Tại sao? Ngọc Khuynh Dương không tốt sao? Hắn quyền cao chức trọng lại phong lưu hào phóng, nhiều thiếu nữ vì hắn mê muội. Cái gọi là người kia sống chính trực, chẳng phải nói hắn là một nam tử như vậy sao.”

Triệu Phóng Yên buồn bực nói: “Cái gọi là người kia sống chính trực, là bởi vì bị hình tượng bề ngoài mê hoặc không rõ chân tướng, chỉ có tiếp xúc nhiều mới biết sự thối rữa bên trong.”

Thối rữa bên trong, lại là lời như vậy, hóa ra, Triệu Phóng Yên cũng biết rõ bộ mặt thật của Ngọc Khuynh Dương.

“Cẩn vương phi, Phóng Yên đa tạ người đặc biệt mang trả hà bao, cũng không dám dối gạt người cái gì.” Triệu Phóng Yên nói: “Ta là biểu muội hắn, Thái tử biểu ca làm người có thái độ không quá rõ ràng. Ban đầu Trương Cẩm Sắt, nếu như không phải là bị hắn làm cho mê muội, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thê thảm đó.”

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt đột nhiên chấn động mạnh, thống khổ và thù hận giống như bị một cái xẻng đào ra, thần kinh nàng đau nhói một cách rõ rệt.

Nàng truy hỏi: “Chẳng lẽ Triệu tiểu thư biết trong đó phát sinh chuyện gì…”

“Chuyện không có chứng cứ, Phóng Yên sẽ không nói bậy bạ.” Triệu Phóng Yên nhìn về phía bầu trời đêm, tối nay bầu trời thật quang đãng, chỉ có ánh trăng ảm đạm.

“Chẳng qua là vào một đêm kia trước khi Trương Cẩm Sắt chết, ta nhìn thấy sao bổn mạng của nàng rơi vào tử cục.”

Tiêu Sắt Sắt không hiểu cách xem vận mệnh, suy nghĩ một chút nói: “Nếu là nàng phải bị xử tử, sao bổn mạng hẳn là chắc chắn phải rơi vào tử cục rồi.”

“Không phải.” Triệu Phóng Yên nói: “Tử cục này không phải được định sẵn.”

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, lại hỏi: “Ngươi còn nhìn thấy cái gì?”

“Có một sự kiện lạ.” Triệu Phóng Yên nói: “Người sau khi chết, sao bổn mạng sẽ ảm đạm trong bảy ngày, nhưng Trương Cẩm Sắt sau khi chết đến buổi tối ngày thứ ba, ta nhìn thấy sao bổn mạng của nàng đột nhiên sáng rực, vị trí cũng thay đổi.”



Tiêu Sắt Sắt giật mình. Trương Cẩm Sắt sau khi chết ngày thứ ba, không phải là ngày Tiêu Sắt Sắt tỉnh lại sao? Triệu Phóng Yên này xem vận mệnh thật sự rất giỏi.

“Không biết Triệu tiểu thư đối với chuyện lạ như vậy có suy nghĩ gì không.”

Triệu Phóng Yên nói: “Không có, ta cũng là lần đầu tiên thấy chuyện như vậy, nếu nói cho ai khác cũng biết trước sẽ bị cười nhạo thành nghi thần nghi quỷ, cho nên cũng vẫn chưa nói ai cả.”

Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ thỉnh giáo sư phụ hoặc là đồng môn.”

“Ta sẽ không đi thỉnh giáo bọn họ.” Triệu Phóng Yên có chút bất đắc dĩ, “Ngay cả bọn họ cũng có rất nhiều người không tin vào xem vận mệnh, chỉ là vì hứng thú mà học tập. Chiêm tinh thuật hư vô mờ mịt... Tất cả đều là nghi thần nghi quỷ.”

Trong lời này có vài phần khổ sở, Tiêu Sắt Sắt nghe rất rõ ràng. Mới vừa rồi Ngọc Khuynh Vân nói chiêm tinh thuật là vô căn cứ, nhưng đây cũng là việc Triệu Phóng Yên một mực kiên trì. Bị người mà mình ái mộ đả kích tín ngưỡng tinh thần, đau đớn như vậy sao có thể không nặng.

Mọi người luôn sợ quỷ kính thần, nhưng lại tin rằng cõi đời này không có quỷ thần, cho nên trong mắt của nhiều người, cúng tế chẳng qua là một loại hình thức, huống hồ gì là tin tưởng Triệu Phóng Yên xem được vận mệnh.

Tiêu Sắt Sắt lúc trước đối với việc xem vận mệnh cũng có chút không coi trọng, có thể trải qua việc mượn xác hoàn hồn này, kiến thức Tương quốc cổ thuật, còn có cái gì là không thể tin chứ?

Ít nhất, Triệu Phóng Yên xem ra được rõ ràng sao bổn mạng của nàng.

“Triệu tiểu thư.” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Có tín ngưỡng là chuyện tốt, có thể kiên trì vì tín ngưỡng cũng không dễ dàng, cho nên ta ủng hộ ngươi.”

“Đa tạ Cẩn vương phi đã hiểu cho.” Triệu Phóng Yên bất đắc dĩ mà cười.

Trước mắt sắc trời đã quá muộn, Tiêu Sắt Sắt phải đi về thiên điện. Triệu Phóng Yên phải về Triệu gia, cũng cần đi ngang qua điện Tiêu Lan, hai người đơn giản kết bạn cùng đi.

Trên đoạn đường này, Triệu Phóng Yên nói với Tiêu Sắt Sắt rất nhiều chuyện liên quan đến chiêm tinh thuật, Tiêu Sắt Sắt nghĩ, Triệu Phóng Yên e là bởi vì bị Ngọc Khuynh Vân từ chối mà thương tâm, cho nên muốn cùng với nàng bày tỏ hết, cũng không có quá nhiều bận tâm đến.

Ngược lại, nói đến chiêm tinh thuật và Tương quốc cổ thuật là hai loại hệ thống, Tiêu Sắt Sắt nghe xong, cũng sinh ra chút hứng thú.

Ngay tại lúc gần đến điện Tiêu Lan, chẳng ai ngờ tới, đột nhiên trong chỗ tối lại lao ra một con chó.

Đây là một con chó dữ tợn, đầu rất to, bộ dáng hung ác, mãnh liệt sủa hai tiếng, sau đó nhào về phía Tiêu Sắt Sắt.

“Cẩn thận!” Triệu Phóng Yên đẩy Tiêu Sắt Sắt ra, bị cắn một cái trên cánh tay.

“Triệu tiểu thư!” Tiêu Sắt Sắt la lên.

Chó dữ nếm được mùi máu, càng hung hăng hơn, lại cắn một cái ở trên đùi Triệu Phóng Yên.

“Người đâu! Người đâu mau tới.” Tiêu Sắt Sắt lạc giọng quát lên, bẻ một nhánh cây, liều mạng quất chó dữ.

Chó dữ kêu lên một tiếng thảm thiết, bị đánh lui lại, Triệu Phóng Yên thở hổn hển. Con chó đáng ghét lập tức lại nhào tới, Tiêu Sắt Sắt hung hăng đá vào bụng chó dữ, sau khi nó rơi xuống đất lại lao về phía Triệu Phóng Yên, định cắn cái thứ ba.

Triệu Phóng Yên ngã ngồi trên đất, cả người toàn là máu.

Tiêu Sắt Sắt xông lên lần nữa đạp chó dữ, lên tiếng hét lớn: “Cứu mạng! Người đâu mau tới.”

Cuối cùng cũng có tiếng bước chân truyền tới, Tiêu Sắt Sắt lần này không chống đỡ được, nhìn chó dữ bổ nhào về phía trước người mình.

Gần như là cùng lúc, nàng được một người ôm vào trong lòng, cảm giác chưởng phong ác liệt sát qua vai mà tới, chó dữ bị đánh bay ra ngoài.

“Vương gia!” Tiêu Sắt Sắt ném nhánh cây, xoay người lại ôm lấy Ngọc Vong Ngôn nói, “Triệu tiểu thư nàng ấy ——”

“Mau cứu người!” Ngọc Vong Ngôn ra lệnh nhóm cấm vệ đang chạy tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương