Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 57: Kinh Ngạc

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Hạ Nhi Liên Y

-----------------------------

Không ai có thể nghĩ rằng vũ điệu của Tiêu Sắt Sắt lại kinh diễm như vậy.

Khom lưng, vung tay áo, dáng điệu uyển chuyển mềm mại như nước mùa xuân giữa lớp vải lụa.

Điệu múa kia như con bướm hút mật, như những chú chim mệt mỏi bay về, vải lụa nhiều màu sắc như mộng như ảo, một khung cảnh như thần tiên hiện lên trên ngọn nến, từng động tác như câu mất tâm hồn, duyên dáng xinh đẹp mà chấn động.

Trương Cẩm Lam sợ ngây người, ly rượu trên bàn bị đánh nghiêng, nàng ta không biết rượu đã chảy xuống quần, nàng ta ngoảnh lại nhìn.

Chưa bao giờ xem được vũ điệu duyên dáng xinh đẹp như vậy, cũng không biết vũ đạo của nữ tử ở giữa lớp vải lụa kia lại lóa mắt như thế.

Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy sợ, một loại sợ hãi thất bại, làm cho Trương Cẩm Lam hơi thở dồn dập.

Sự thu hút đó cũng không phải là hiện ra toàn bộ, mà là giống như Tiêu Sắt Sắt như ẩn như hiện.

Ngay cả Ngọc Vong Ngôn cũng vì khiếp sợ mà không thể mở miệng, bị tư thái cùng vũ điệu của Tiêu Sắt Sắt lấp đầy, giống như ma chú bình thường, không thể thoát thân.

“Cẩm Sắt…”

Hắn đúng là vô thức gọi ra cái tên này. Cũng giống như người đã qua đời đột nhiên trở lại, ngay tại lúc đèn hoa rực rỡ dưới lớp vải hạ xuống, vũ đạo vì hắn mà ẩn chứa mối tình.

Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, lớp vải nhẹ nhàng bị thổi lên, mở ra một góc, Ngọc Vong Ngôn thấy Tiêu Sắt Sắt rõ ràng.

Ánh mắt hai người giao tiếp trong nháy mắt, Ngọc Vong Ngôn nhìn dáng người nàng như mây lướt qua mặt trăng, đôi mắt sầu triền miên.

Vong Ngôn.

Nàng động động môi, không tiếng động gọi tên hắn. Sau đó thân ảnh một lần nữa mơ hồ ở giữa lớp vải, một sải bước bay bổng, vô cùng kinh diễm.

Bọn nhạc sĩ tấu nhạc đều đã mê muội, đem tình cảm thưởng thức nhập vào khúc nhạc, tràn ngập cảm tình đối với vũ điệu của Tiêu Sắt Sắt, hòa một thể, tự nhiên trọn vẹn.

Cuối cùng vũ điệu cũng phải chấm dứt.

Tiêu Sắt Sắt lấy một tư thế xinh đẹp khiến tất cả mọi người im bặt.

Ngọc Khuynh Vân hô nhỏ một tiếng trong đám người, nhóm cung tỳ phụng mệnh đốt đèn một lần nữa, để thị vệ đại nội thu lớp vải về.

Tất cả hồi phục như cũ, nhưng vũ đạo kia của Tiêu Sắt Sắt lại là một dấu vết ăn sâu trong trí nhớ mọi người.



Thật đẹp, rất chấn động, xinh đẹp không vướng bụi trần, như huyền nữ hạ phàm, lại giống như là giấc mơ hão huyền?

Mọi người thật lâu không thể bình tĩnh lại, nổi bật nhất là sắc mặt tái nhợt và kinh hãi của người Triệu gia. Bọn họ không thể tin kỹ thuật múa như vậy lại là do một nữ tử ngu ngốc trình diễn, nữ tử này rốt cuộc, rốt cuộc…

“Cẩm Lam, tới phiên ngươi.” Ngọc Khuynh Dương đã có chút hoảng.

Trương Cẩm Lam trong lòng cũng luống cuống, nhưng ngoài mặt lại tự nhiên thành thạo, cũng không có tự tin về vũ đạo của mình.

Nàng ta thậm chí quên mất quy định của Ngọc Khuynh Vân, nàng ta nhảy loạn theo nhạc khúc của nhạc sĩ.

Nàng ta càng nhảy, sắc mặt người Triệu gia càng khó xem.

Nàng ta càng nhảy, đồng tử Tiêu Sắt Sắt càng lạnh.

Cuối cùng, thân thể nàng ta mất cân bằng, kêu thảm một tiếng, chật vật ngồi xuống đất, khóc thút thít.

“Cẩm Lam!”

Ngọc Khuynh Dương rất buồn bực với kết quả như vậy, nghĩ muốn trách cứ Trương Cẩm Lam, nhưng lại đau lòng bộ dáng chật vật của nàng ta ngay lúc này.

Hắn chạy nhanh đỡ Trương Cẩm Lam lên, dìu nàng về chỗ ngồi. Trương Cẩm Lam ngay cả đầu cũng không muốn ngước lên, ánh mắt sưng đỏ, rốt cuộc cũng không chịu được thất bại như vậy, nước mắt chảy xuống.

“Hừ.” Ở giữa Trương Dật Phàm nhỏ giọng hừ lạnh, “Nàng ta không phải tỷ tỷ của ta, chịu tội là đáng!”

Trương Tiềm cũng không thể khuyên nhủ hắn, đành thở dài, trong dư quang nhìn thấy Tiêu Khác cùng một nhóm nữ quyến quan lại vẻ mặt toan tính không chút giấu giếm.

Triệu hoàng hậu nói: “Bệ hạ, Cẩm Lam vô ý bị thương, để cho Thái tử dìu nàng xuống nghỉ ngơi trước?”

“Mau đưa nàng xuống, gọi y nữ.” Thiên Anh đế nói: “Thân thể quan trọng, vừa rồi ngã cũng không nhẹ.”

Nghe ra ngữ điệu không còn cảm tình giống như trước, trong lòng Trương Cẩm Lam sợ hãi cùng oán niệm.

Nàng ta thật vất vả vì chuyện chim Sùng Minh dành được sự tiếp nhận của Thiên Anh đế, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại đoạt lấy hào quang của nàng ta, làm cho nàng ta xấu mặt.

Vì cái gì Cẩn vương được sủng ái, Cẩn vương phi cũng được Thiên Anh đế yêu thích?

Tiêu Sắt Sắt đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, trước đó ngài đã đáp ứng ta, vẫn tính chứ?”

Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam dừng bước chân, hai người quay đầu lại nhìn.

Thiên Anh đế khẽ cười nói: “Vua không nói đùa, ngươi thắng là xứng đáng, trẫm đương nhiên phải đáp ứng ngươi một thỉnh cầu.”

“Tốt quá.”

Tiêu Sắt Sắt đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, mọi người ngạc nhiên.



“Bệ hạ, nô tì khẩn cầu ngài miễn tội khi quân!”

Thiên Anh đế giật mình kinh ngạc, chỉ cảm thấy khẩu khí trong những lời nói của Tiêu Sắt Sắt đã thay đổi, không còn là một kẻ ngu ngốc hề hề như trước, mà là cứng rắn mềm mỏng, có cương có nhu.

Sự hoài nghi trong lòng dần dần nảy lên, Thiên Anh đế nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi…”

“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt nhìn sàn nhà hoa mỹ, nói từng chữ: “Nô tì chỉ là giả ngu, thật ra nô tì đã không còn ngốc.”

Những tiếng ồn ào liên tục vang lên.

Giống như việc mọi người ngờ vực không có căn cứ, nhưng vào giờ phút này lúc nghe thấy Tiêu Sắt Sắt chính mình thẳng thắn thừa nhận, vẫn là không nhịn được âm thanh kinh ngạc.

Sắc mặt Thiên Anh đế nháy mắt tối đen, lửa giận mãnh liệt đốt cháy, Thiên Anh đế bị kích thích muốn chém Tiêu Sắt Sắt.

Ngôi vua Đại Nghiêu khi nào lại để một nữ quyến ngu ngốc trêu chọc? Nàng muốn hắn hạ bộ, để hắn đáp ứng miễn tội của nàng, hành vi như vậy thật sự là rất buồn cười!

“Ngươi…”

“Phụ hoàng.” Ngọc Khuynh Dương nhân cơ hội cắn ngược lại Tiêu Sắt Sắt, “Cẩn vương phi phạm vào tội khi quân, dính líu đến cửu tộc!”

Tiêu Khác dường như đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng chạy đến, quỳ gối phía sau Tiêu Sắt Sắt nói: “Hoàng thượng minh giám! Tiêu Sắt Sắt từ nhỏ đã ngu dại, cựu thần cùng người Tiêu gia căn bản không biết nàng thông minh từ lúc nào!”

Tiêu Sắt Sắt không tiếng động cười khẽ. Tiêu Khác a Tiêu Khác, ngoại trừ hắn e rằng cũng không có ai tin được, lúc này không phải vì nàng mà giải thích, ngược lại là giải vây cho bản thân chính mình.

Ngọc Khuynh Dương hô: “Phụ hoàng! Không thể nhẫn nhục, Cẩn vương phi không để ngài vào mắt, chẳng lẽ không nên liên lụy đến cửu tộc sao?”

Lời này không nói cũng thế thôi, vừa nói khiến cho Thiên Anh đế hoàn toàn cáu kỉnh.

Hắn quát: “Đồ vô liêm sỉ! Trẫm đều đã đáp ứng Cẩn vương phi, lời vua không nói đùa, ngươi hiện tại là muốn tự ta đánh vào mặt mình hay sao?”

“Phụ hoàng, nhi thần là bất bình vì ngài!”

“Câm miệng, ngươi là đồ vô liêm sỉ! Cẩn vương phi liên lụy cửu tộc, trẫm và mẫu hậu ngươi cũng phải chết cùng!”

Ngọc Khuynh Dương ngây ngốc, lúc này mới phản ứng lại, Tiêu Sắt Sắt là phi tử Ngọc Vong Ngôn, Tấn vương cũng là người trong cửu tộc với nàng, ngay cả bản thân mình cũng bị tính vào trong.

“Được rồi, ngươi mang Cẩm Lam lui xuống đi.” Thiên Anh đế thất vọng gầm nhẹ.

Ngọc Khuynh Dương còn muốn nói gì đó, Hoàng hậu vội vàng liếc nhìn hắn một cái, hắn đành dẫn theo Trương Cẩm Lam rời đi. Hai người tâm tình rơi xuống đáy, chuyện tình hôm nay tất cả đều hỏng mất!

Thiên Anh đế hỉ nộ vô thường, phe cánh Tiêu gia và Triệu gia cũng không dám lên tiếng. Tấn vương nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt, đáy mắt có thâm ý rất khó dò. Tiêu Sắt Sắt vẫn quỳ, lồng ngực đập phập phồng, tay phải dần dần nắm lại, chờ đợi Thiên Anh đế quyết định.

Nàng hiểu được giờ phút này không giống với lúc nãy, bản thân mình lúc này là một ván cược. Nàng không thể không lấy sinh tử bản thân ra đặt cược.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương