Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 55: Trang Sinh Hiểu Mộng

Edit: Kim Thùy

Beta: Áng Mây

—---------------------------

Đầu xuân, vẫn chưa đến lúc hồ điệp sinh trưởng, nhưng lúc này lại có cả trăm ngàn con hồ điệp nhiều màu, lần lượt cùng nhau bay vào cửa sổ đang khép hờ, vây quanh người Tiêu Sắt Sắt.

Nhóm công khanh kinh hãi, nếu chim Sùng Minh hiển linh là kỳ tích, vậy điều đang thấy đây được gọi là thần kỳ.

Những con hồ điệp rực rỡ màu sắc, linh động nhẹ nhàng, điện Tiêu Lan cứ không ngừng có hồ điệp bay vào, dần tạo thành một dải tuyết có màu rực rỡ hoa lệ.

Tiêu Sắt Sắt cứ đứng trong dải tuyết đó, mặc chiếc váy màu nhạt tung bay như ánh trăng, có hàng ngàn nếp gấp, hoa văn, được trang trí bằng những hạt ngọc trai màu lục lam hơi nhấp nhô.

Vào thời khắc này, nàng giống như tiên nữ, giống như tranh, được bao quanh bởi những con hồ điệp, đôi mắt đẹp vừa yên tĩnh vừa đa tình.

Theo mười ngón tay, giai điệu nhẹ nhàng biến đổi, những con hồ điệp như bị điều khiển, bay đến gần Tiêu Sắt Sắt, ở phía trên đầu của nàng dần tạo thành một chữ.

Thắng.

Sắc mặt Triệu phi kinh hãi.

Mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Ngọc Vong Ngôn không thể rời mắt.

Thiên Anh đế cao hứng từ ghế rồng đứng dậy, vừa hô lớn vừa vỗ tay: “Tốt! Tốt! Đại Nghiêu tất thắng, Đại Nghiêu tất thắng!”

Tiêu Sắt Sắt dừng lại, giai điệu kết thúc, hồ điệp vẫn chưa tản đi.

Nàng ngước nhìn Thiên Anh đế nở nụ cười xinh đẹp, đẹp đến đau lòng.

“Bệ hạ, khúc nhạc này tên là《Trang Sinh Hiểu Mộng》.”

Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên run lên, tách trà trong tay rơi xuống sàn.

Trang Sinh Hiểu Mộng.

*Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên

Cả đời này, Ngọc Vong Ngôn cũng không thể quên đi được cái chết của Trương Cẩm Sắt, không thể quên cái cảm giác lạnh lẽo trong linh đường, hắn cắn đầu ngón tay dùng máu để viết chữ, một dòng máu đỏ tươi dính trên tường, viết lên nỗi nhớ đến thấu xương, viết lên nỗi đau đứt ruột.

Trang Chu mộng điệp, nàng là hồ điệp trong giấc mộng của hắn, hắn không thể phát ra âm thanh trong giấc mộng đó, vừa mở miệng đã có một luồng cảm xúc mạnh mẽ ập vào lồng ngực một cách mãnh liệt.

Sau đó, hắn nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt.

Hóa ra, ngay lúc nói chuyện, nàng cũng đang nhìn hắn, mang theo cả nụ cười đau thương vụn vỡ ấy.

Nàng có đồng cảm với hắn không? Hay nói, trong mộng của nàng, hắn chính là hồ điệp?

Ngọc Vong Ngôn chỉ cảm thấy có chút hoảng loạn, cảm xúc hỗn loạn, hai mắt tối sầm lại.

Một tràng pháo tay bất ngờ, nhanh chóng làm ngắt tâm tư của Ngọc Vong Ngôn.

Tiếng vỗ tay có chút khó chịu, là tiếng vỗ tay của Ngọc Khuynh Huyền, khóe miệng cười có chút tà ác, thở dài đồng cảm: “Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên... Cầu mà không được, đáng thương, thật đáng thương!”



Mọi người đều sửng sốt, tuy không biết Ngọc Khuynh Huyền đang nói đến ai, nhưng nhất định là đã đụng trúng vào nỗi đau của Cẩn vương.

Mọi người đều sửng sốt, nhị điện hạ đây là nói bóng nói gió, thật quá to gan.

Nhưng Thiên Anh đế lại không có ý trách phạt Ngọc Khuynh Huyền, đứa con trai này của ông là một quái thai, ông không muốn ở hồ điệp bính tấu chữ “thắng” này dạy dỗ con cái, làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

Thiên Anh đế chỉ liếc nhìn Ngọc Khuynh Huyền một cái rồi nói với Tiêu Sắt Sắt: “Tốt lắm.”

Sắc mặt Ngọc Khuynh Dương đột nhiên tái nhợt.

Trương Cẩm Lam có chút ngạc nhiên và tức giận.

Triệu phi vội nói: “Cẩn vương phi trời sinh ngốc nghếch, sao có thể thổi ra được khúc nhạc như vậy chứ? Còn nói từ trước đến nay kỳ nghệ của nàng ta chỉ là tầm thường.”

Thiên Anh đế bị chọc giận, nói: “Triệu phi, hôm nay nàng nói nhiều thật đấy.”

Sắc mặt Triệu phi trắng bệch, vội vàng đáp: “Thần thiếp lỡ lời… Nhưng khúc nhạc của Cẩn vương phi thổi thực sự quá khó tin.”

“Khó tin gì chứ!” Tiêu Sắt Sắt vỗ vỗ sáo nói: “Thiên phú âm luật của ta rất cao đấy, học nhạc cụ cực kỳ nhanh, nếu không tin thì cứ hỏi phụ thân ta.” Giơ tay ra chỉ về phía Tiêu Khác nói: “Phụ thân, người nói có đúng không?”

Nét mặt Tiêu Khác đột nhiên u ám một cách kỳ lạ, không chỉ là có mây đen bao phủ, mà còn đầy bất ngờ và nghi hoặc.

Tiêu Khác đột nhiên đứng dậy, chắp tay hướng về phía Thiên Anh đế: “Bệ hạ thứ tội, đứa nhỏ này không biết trên dưới, xin bệ hạ cho phép lão thần mang nàng ra ngoài dạy bảo.” Nói xong liền đi về phía Tiêu Sắt Sắt, kéo lấy tay nàng.

“Đi ra ngoài với ta!”

“Phụ thân, làm sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt đi theo Tiêu Khác, ngốc nghếch hỏi.

“Nữ nhi bất tài, im miệng lại cho ta!” Tiêu Khắc gầm gừ mắng Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Sắt Sắt co cổ lại, ủy khuất cúi thấp đầu.

Tiêu Khác quyền cao chức trọng, lại hành động như vậy, Thiên Anh đế cũng mặc hắn. Thấy Tiêu Khác đã ra ngoài, mọi người ai nấy đều nghỉ ngơi ăn uống cùng nhau thảo luận.

Tâm trạng của Trương Cẩm Lam rất tệ, cứ nghĩ rằng tùy tiện dâng một khúc đã có thể dễ dàng đánh bại Tiêu Sắt Sắt, nhưng ai mà ngờ Tiêu Sắt Sắt lại còn giấu tài như vậy.

Sao có thể chứ? Nàng ta là một kẻ ngốc, trừ phi...

Trương Cẩm Lam nheo mắt, nói nhỏ: “Cẩn vương phi quả nhiên có vấn đề.”

Bên ngoài điện Tiêu Lan, những bậc thang trùng điệp dài nối tiếp nhau.

Ánh đèn dần tiêu tan qua những bước chân, chỉ còn một ánh sáng màu cam nhàn nhạt, lạnh lẽo, sự yên ắng bao trùm lên điện Tiêu Lan hoa lệ và náo nhiệt.

Tiêu Khác dẫn Tiêu Sắt Sắt đi xuống bậc thềm, đi đến một nơi cách xa khỏi điện Tiêu Lan, ánh đèn chói lọi chiếu lên người Tiêu Khác, mát lạnh.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tiêu Khác lạnh lùng hỏi.

Tiêu Sắt Sắt có chút hoảng hốt, cười nói: “Phụ thân, người cảm thấy thế nào?”

“Ngươi không phải là con gái của Tiêu mỗ!”

“Vậy sao?” Đôi mắt Tiêu Sắt Sắt trở nên lạnh nhạt, ánh sáng buổi tối mờ mịt làm cho Tiêu Khác không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt này, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Vậy thì nữ nhi của phụ thân, sẽ có dáng vẻ như thế nào?”

Tiêu Khác lạnh lùng nói: “Ta là phụ thân ngươi, Sắt Sắt có dáng vẻ như thế nào, không ai hiểu rõ hơn ta.”

“Phụ thân, người thật sự hiểu rõ sao?” Tiêu Sắt Sắt thì thầm: “Phụ thân chỉ hiểu rõ Tiêu Sắt Sắt của năm bốn, năm tuổi, thấy mẫu thân chết vì khó sinh nên trở nên ngốc nghếch đó thôi.”

Tiêu Khác trong lòng kinh động: “Rốt cuộc, ngươi là ai?”



“Tiêu Sắt Sắt, còn có thể là ai?”

“Ngươi trở nên thông minh rồi?”

“Đúng, ta trở nên thông minh rồi.”

Tiêu Khác sững sờ, sau đó có chút tức giận, trong chốc lát cũng tan biến, Tiêu Khác nói: “Thông minh thì tốt.”

“Đúng vậy, thông minh rất tốt, phụ thân, người rất hy vọng như vậy đúng không.” Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, nhìn đóa hoa được thêu ở trên giày.

Tiêu Khác nói: “Vì Đường thành Tiêu thị, ngươi trở nên thông minh thì tất nhiên là tốt, nhưng ngươi định thu xếp việc này thế nào đây! Tội khi quân, ngươi muốn Tiêu gia cùng ngươi bị chém đầu hay sao?”

“Yên tâm, sao ta có thể làm liên lụy đến gia đình chứ?” Tiêu Sắt Sắt lành lạnh nói: “Ta và Tiêu gia cùng vinh cùng nhục, ta tự có cách công khai bản thân trở nên thông minh.”

“Đừng có để ta thất vọng.” Tiêu Khác nghiêm khắc nói: “Tiêu gia là nỗi khổ tâm của ta, nếu như bị phá hủy trong tay ngươi, Tiêu mỗ ta sẽ cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ.”

Đúng là một người phụ thân vô tâm. Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn Tiêu Khác, nói: “Vậy phụ thân cứ chờ xem, ta muốn sống, còn phải nhờ cậy Đường thành Tiêu thị. Phụ thân lo lắng gì chứ?”

“Vậy là tốt nhất.” Tiêu Khác nói: “Nói đi, là từ lúc nào ngươi hết ngốc rồi.”

“Cái hôm tỉnh lại đó.” Tiêu Sắt Sắt đáp: “Trèo cây rồi ngã xuống, vô tình khiến đầu không ngốc nữa, ngủ ba ngày ba đêm tỉnh lại, đầu óc mơ hồ. Mười mấy năm cứ như một cơn mộng vậy, phụ thân, người hiểu rõ, ta giả ngốc chỉ là vì muốn được sống tốt thôi, không chết trước ngày xuất giá thì cũng chết bởi Hoàng thị và Tiêu Văn Thúy.”

Nhắc đến hai người đó, sau lưng Tiêu Khác như sấm gầm vậy.

Tiêu Khác còn nhớ rất rõ, hai người bọn họ hại hắn mất hết bao nhiêu mặt mũi, còn suýt nữa khiến cho Tiêu Sắt Sắt không thể gả cho Cẩn vương!

Nhắc đến đây, vẻ mặt Tiêu Khác đột nhiên tốt lên, nở một nụ cười thiện ý.

“Sắt Sắt, con là đích nữ của Tiêu gia, vì ngốc nghếch mà khiến ta rất khổ tâm, hiện tại, cũng coi như yên tâm rồi.”

Tiêu Sắt Sắt thờ ơ đáp: “Khiến phụ thân lo lắng rồi.”

“Cũng không là gì, ngươi có được ngày hôm nay cũng xem như là ta đã không nuôi uổng phí.”

Tiêu Khác nói: “Thông minh thì tốt, Đường thành Tiêu thị còn phải nhờ vào ngươi. Chăm sóc tốt cho Cẩn vương, cố gắng giữ chặt tim hắn, sau này Tiêu thị cũng dễ dàng hơn rồi.”

Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Phụ thân, người biết rõ Cẩn vương vẫn luôn day dứt không quên được Trương Cẩm Sắt, trái tim của chàng cũng đã theo nàng ấy xuống đất rồi, sẽ không đem giao trái tim cho bất kỳ nữ nhân nào khác.”

“Đó là do ngươi không có năng lực!” Tiêu Khác thì thào nói: “Đường thành Tiêu thị chỉ có thể vinh, không thể nhục. Vì ngươi đã thành hôn với Cẩn vương, vậy thì nhiệm vụ của ngươi là phải thu phục hai cha con nhà họ!”

Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: “Đường thành Tiêu thị đã đại cát đại quý rồi, ngoài Triệu thị ra thì có thể thua ai chứ? Phụ thân có từng nghĩ đến, nếu như sau này Tiêu thị thay thế Triệu thị vậy thì mục tiêu tiếp theo sẽ là ai đây, thăng thiên sao?”

“Tiêu Sắt Sắt.” Tiêu Khác bị những lời này làm cho tức giận, la lên một tiếng: “Nói những điều như vậy, ngươi muốn bị tru di cửu tộc?”

“Phụ thân yên tâm.” Tiêu sắt Sắt cười: “Ta không muốn chết, và sẽ không khiến người nhà bị liên lụy. Chăm sóc Cẩn vương, điều này ta sẽ cố gắng dụng tâm, phụ thân vẫn là nên để chút tâm tư lên người tam tỷ tỷ đi, tỷ ấy dù sao cũng là nữ nhi của người.”

Tiêu Khác không ngờ đến Tiêu Sắt Sắt sẽ nhắc đến Tiêu Túy, trong lòng có chút không vui.

Hắn căn bản là không thích nữ nhi này chút nào. Tiêu Túy là một vết nhơ trong lòng Tiêu Khác, còn mang thai một đứa dã chủng, nếu không phải lục điện hạ từng dặn dò thì hắn đã đem mẫu tử hai người đuổi ra khỏi nhà, để không làm mất thanh danh của nữ nhi nhà họ Tiêu.

“Sao phụ thân lại không nói gì? Chuyện này rất khó sao?” Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là cho thêm ít y phục, thêm chút đồ ăn ngon, thêm một chút thuốc bổ để tam tỷ tỷ dưỡng thai. Sản nghiệp Tiêu gia to lớn, mà không thể làm những điều như vậy sao? Người làm phụ thân, sao có thể đối xử với nhi tử mình như vậy chứ?”

Tiêu Khác tức giận muốn hét lên, nhưng nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt còn có ích đối với vinh nhục của Đường thành Tiêu thị trong tương lai, chỉ đành nén giận mà nói: “Tiêu Túy dù gì cũng là giọt máu của ta, ta còn có thể đối xử tệ với nó hay sao.”

“Phụ thân nói như vậy thì ta yên tâm rồi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ: “Cuối năm tam tỷ tỷ sinh, ta nhất định sẽ về thăm tam tỷ tỷ. Trong thời gian này ta không muốn nghe thấy bất cứ tin gì về việc đối xử với tỷ ấy không tốt, hay bàn tán chế giễu đứa cháu ngoại sắp ra đời này của mình.”

Tiêu Khác nén cơn tức giận xuống dưới, nói: “Lão thần thỉnh tuân theo mệnh lệnh của Cẩn vương phi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương