Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 185: Phụ Tử Nhận Nhau

Edit: Khánh Ngọc

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Thiên Anh đế từ từ kể ra mọi việc, Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn đã biết về mọi chuyện xảy ra trước kia.

Dư gia từng là thái phó của tiên đế, sau khi lão gia tử về cõi tiên, Dư gia tiếp tục kế thừa dõng dõi Nho học, không theo đường làm quan. Bởi vậy quyền thế gia tộc không cao nhưng rất được kính trọng, địa vị nổi bật.

Khi Thiên Anh đế đăng cơ đế vị và cùng đệ đệ Tấn vương cải trang vi hành, quen biết tiểu thư Dư gia. Vị tiểu thư kia chính là Dư Thu Thủy, mắt ngọc mày ngài, như hoa như ngọc, là người vừa có tài hoa vừa là nữ tử toát ra hơi thở trí thức. Ba người chơi thân cực kỳ.

Nghe đến đó, trong lòng Tiêu Sắt Sắt đã suy đoán được vài điều. Tài tử giai nhân xưa nay đều được ca tụng lãng mạn, nhưng mối quan hệ này, hai vị tài tử, một vị giai nhân, khả năng sẽ có vướng mắc.

Thiên Anh đế vĩnh viễn không quên được lúc Thu Thủy và hắn trao đổi tín vật đính ước, ánh mắt đưa tình kia như là giọt sương trên đóa hoa sen, chảy xuống bên cạnh cánh hoa, nhu nhược đáng thương, lưu luyến không rời.

Khi đó hắn và Dư Thu Thủy tương trợ lẫn nhau, mà Tấn vương lại lợi hại hơn hắn, cầu hắn nhường Dư Thu Thủy làm Tấn vương phi.

Tấn vương thậm chí còn hứa hẹn với Dư Thu Thủy, một đời chỉ có mình nàng, tuyệt đối không nạp thiếp.

Đáng tiếc, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, mặc dù Tấn vương hứa hẹn với Dư Thu Thủy như vậy, nhưng nàng vẫn lựa chọn người mà nàng thích - Thiên Anh đế, vào cung làm phi, nguyện ý làm thê thiếp của hắn.

Bởi vì chuyện này mà hắn căm hận. Hắn hận huynh trưởng đoạt đi người hắn thích, càng hận nữ tử hắn thích lại ham quyền thế vinh hoa.

Mối hận này tra tấn Tấn vương cả ngày lẫn đêm, cuối cùng trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn.

Có lẽ là Tấn vương quá tín nhiệm ca ca hắn, cũng có lẽ là hắn quá nhớ Dư Thu Thủy, cho nên thời điểm hai người đều thất bại, sự tuyệt vọng đã bao trùm hắn và trở thành oán hận.

Thiên Anh đế nói xong, hai hốc mắt không nhịn được đỏ lên, liên tục thở dài: “Trẫm xin lỗi hoàng đệ, trẫm và Thu Thủy rất xin lỗi hắn…”

Sau đó, Dư Thu Thủy đã hoài thai, sinh hạ Ngọc Vong Ngôn, lại bị Tấn vương thần không biết quỷ không hay tráo đổi đem ra ngoài.

Vì vậy mà Thu Thủy bị bệnh nặng, Thiên Anh đế tuy rằng đau khổ, nhưng trời sinh tính đa nghi nên hắn vẫn có điều nghi ngờ, đối tượng nghi ngờ là phi tần hậu cung, cho dù hắn điều tra rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Khoảng thời gian kia bởi vì đau khổ, hắn không dám đi thăm Dư Thu Thủy, sợ sẽ làm nàng không dễ chịu. Hắn ở chỗ các phi tần khác, mỗi ngày nghe ma ma trong điện Thu Thủy bẩm báo, biết Dư Thu Thủy đã ngủ, hắn mới yên tâm ngủ.

Hắn sơ ý, trách hắn sơ ý.

Khi hắn thấy nàng ‘bệnh nặng mới khỏi’ khiến hắn có điểm bài xích, nữ tử tính cách quái dị, không phải là ‘nàng’.

“Giả Dư Thu Thủy, là Thảo Quỷ Bà Tương quốc.” Ngọc Vong Ngôn nhìn Thiên Anh đế, thấp giọng nói.

“Thảo Quỷ Bà?” Thiên Anh đế nâng mặt lên nhìn hắn.



“Chính là vu nữ chuyên môn sử dụng cổ thuật.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Nàng ta dùng cổ thuật, đem mình biến thành bộ dáng của mẫu phi.” Hắn chỉ nói một câu như vậy, còn về sự tình của Huyết Ngô Công, một mực không nói cho Thiên Anh đế. Thân thể Thiên Anh đế bất cứ lúc nào cũng sẽ gục ngã, không thể để hắn chịu thêm kích thích.

Trong lòng ngực hoảng loạn, mí mắt Thiên Anh đế hạ xuống, đã trở nên vô lực.

Hắn thở gấp mấy hơi, lời nói thấm thía: “Trẫm rất xin lỗi hoàng đệ, rất xin lỗi Thu Thủy, cũng xin lỗi ngươi Vong Ngôn, mấy năm nay khiến ngươi không sống tốt. Trẫm thật bất hạnh, không thể bớt lo cho nhi tử. Lão tam lão nhị đều là gieo gió gặt bão, Hồ Dương Triệu thị đã huỷ diệt, nhà ngoại lão nhị Tương thị, trẫm sẽ tước lại quyền thế của bọn họ. Lão đại và lão ngũ đều là người không quan tâm chính sự, ngươi không cần lo lắng bọn họ. Lão lục thân thể không tốt, mấy năm nay vẫn luôn chịu tính khí của lão nhị, mẫu gia hắn vô quyền vô thế, cũng không thể tranh với ngươi. Lão thất lão bát lão cửu đều là hài tử, đi theo lão đại lão ngũ lão lục cùng nhau phong tước là được. Còn lão tứ…”

Ngọc Vong Ngôn nghe ra được hàm ý trong lời nói của Thiên Anh đế, đang muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt của Thiên Anh đế đình chỉ.

“Vong Ngôn, các ngươi để trẫm nói cho hết lời.”

Thiên Anh đế đem tã bọc đưa trả cho đại nội tổng quản, để hắn đưa đến trong lòng ngực Tiêu Sắt Sắt, Thiên Anh đế nói: “Trẫm vẫn luôn cho rằng, lão tứ là nhi tử Thu Thủy, cho nên sủng ái hắn nhất, lại không dám biểu hiện ra ngoài. Nhưng mà bây giờ phát hiện ra hắn là do kẻ giả mạo kia sinh ra, trái tim trẫm giống như bị dao nhọn đâm, rất đau.”

Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý nghĩ giống nhau.

Ngọc Vong Ngôn khuyên nhủ: “Bất luận mẹ đẻ Tứ điện hạ là ai, hắn đều là con của người. Huống hồ, đức hạnh của hắn, người cũng rõ nhất.”

“Suy cho cùng, lão tứ cũng là người tốt.” Thậm chí sau án Hồ Dương, Thiên Anh đế vẫn luôn trong tối ngoài sáng bồi dưỡng lão tứ, đem Ngọc thị giang sơn giao cho hắn.

Chỉ là khi đó hắn nghĩ lão tứ là Thu Thủy sinh ra, trong lòng cũng nhiều một phần thiên vị, nhưng hiện giờ thì sao? Sự tức giận, ghê tởm hàng giả kia khiến phần thiên vị không còn.

Vừa rồi y nữ Lâm gia kia khóc lóc nói, hắn giao phó thân mình, chỉ sợ nhai bất quá mấy ngày rồi, hắn vẫn nên quyết đoán giải quyết sớm một chút sự việc phía sau cho tốt.

Vừa rồi y nữ Lâm gia khóc lóc nói thân thể hắn chỉ còn vài ngày, hắn cần nhanh chóng an bài mọi việc.

Thấy y nữ Lâm gia khóc đến thương tâm, Thiên Anh đế cũng không đành lòng trách cứ nàng nói chuyện triều cương. Ngọc thị giang sơn, giao cho lão tứ là lựa chọn sáng suốt, nhưng hắn để Vong Ngôn thua thiệt nhiều như vậy, trước khi chết mới nhận lại đứa con trai này, cái gì tốt cũng không cho hắn, cho hắn danh phận, sợ sẽ đưa tới càng nhiều phiền toái. Thiên Anh đế tham lam muốn cho hắn đủ địa vị quyền thế…

Nhìn Thiên Anh đế biểu tình không ngừng biến hóa dù rất nhỏ, Tiêu Sắt Sắt biết ý nghĩ của hắn, thở dài, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, người một đời vì dân khổ cực, cũng biết đối với Vong Ngôn, Đế Cung này có bao nhiêu mệt mỏi…”

Thiên Anh đế nghe ra ý tứ của Tiêu Sắt Sắt.

“Phụ hoàng, mấy năm nay Vong Ngôn vẫn luôn bị thù hận và thân tình trói buộc, cũng đã lâu rồi, hắn nên nghỉ ngơi. Nếu có thể buông triều chính, đi khắp nơi nhìn các nước non sông gấm vóc, đối với Vong Ngôn mới là ban ân lớn nhất.”

Thiên Anh đế lặng im trong chốc lát, rút đi kinh ngạc nơi khóe mắt, nói: “Vong Ngôn, đây là khát vọng mà ngươi lựa chọn phải không?”

“… Đúng.” Ngọc Vong Ngôn sau một lúc lâu mới trả lời, nhưng là ngữ điệu kiên định.

“Vậy được rồi.” Thiên Anh đế bất đắc dĩ bật cười, trong ánh mắt, dần dần tràn ngập cầu xin.

“Vong Ngôn…” Thiên Anh đế dò hỏi: “Ngươi… Có thể kêu ta một tiếng ‘phụ hoàng’ không?” Từ khi hắn tiến vào thiên điện đến bây giờ, còn chưa xưng hô như vậy. Hắn sủng chất nhi nay lại biến thành nhi tử của mình, đương nhiên là hắn kích động, vì những chuyện đó mà liên lụy cốt nhục, khiến quan hệ phụ tử trở nên xấu hổ như vậy, thậm chí đối mặt nhìn nhau, cũng không biết nói thế nào.



Ngọc Vong Ngôn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, đây là nụ cười ấm áp mà lần đầu Thiên Anh đế thấy được, như là ánh mặt trời vào đông.

Nụ cười ấm áp, Thiên Anh đế nghe Ngọc Vong Ngôn nhẹ gọi: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu.”

Ngắn ngủn tám chữ làm Thiên Anh đế dường như nhận được sự cứu rỗi to lớn nhất.

Tiếng phụ hoàng này, tuy rằng tới quá muộn, nhưng một chút cũng không muộn.

Lúc còn sống có thể nhận lại nhi tử mình và Thu Thủy, hắn chết cũng không hối tiếc.

Hạ thấp giọng, Thiên Anh đế thoải mái dựa vào giường, cười nói: “Tốt, trẫm có chút mệt mỏi, các ngươi lui xuống đi.”

“Được.” Ngọc Vong Ngôn ôm Tiêu Sắt Sắt, xoay người rời đi.

Lúc ra khỏi điện, lại nghe thấy Thiên Anh đế nói: “Về Đường Thành Tiêu thị, trẫm cần xử phạt. Nhưng vì mặt mũi Tiêu Sắt Sắt, trẫm sẽ lưu chút tình cảm.”

Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm một lát, trả lời: “Đường Thành Tiêu thị kết bè kết cánh, mạo phạm thánh thượng, đây là tội lớn, người cần xử phạt chủ mưu đúng tội. Chỉ là không đúng lúc sinh ra ở Tiêu gia, sống tại Tiêu gia, mong phụ hoàng xử lý nhẹ nhàng.”

“Trẫm đáp ứng ngươi.”

Nhìn Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt rời đi, Thiên Anh đế nói với đại nội tổng quản: “Chuẩn bị giấy bút, nghiên mực, trẫm soạn chiếu thư.”

Ngoài hành lang dài, Ngọc Vong Ngôn ôm Tiêu Sắt Sắt, đi ra sau điện bên kia. Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc không nói gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ê a của tiểu oa nhi trong lòng ngực Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt vỗ vỗ hắn, khóe môi khẽ nhếch, nhợt nhạt cười hỏi: “Không trách ta ở trước mặt phụ hoàng nói lung tung, tự tiện làm chủ sự việc cho chàng sao?”

Biết nàng đang nói đến việc không giao giang sơn Ngọc thi cho hắn, Ngọc Vong Ngôn ôn nhu cười nói: “Sao ta lại trách nàng, nàng chỉ nói ta muốn. Nơi này quá mệt mỏi, lúc trước không thể không ở lại đây, hiện giờ ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.”

“Được, ta theo chàng, Vong Ngôn, mặc kệ chàng đến nơi nào, ta và hài tử đều theo chàng…” Tiêu Sắt Sắt hai mắt cười cong lên, nháy mắt này, biểu tình khát khao của nàng như là tiểu hài tử đếm ngôi sao trên bầu trời: “Chờ hậu quả sự việc được giải quyết tốt, chúng ta đi phía nam đi, đi Tầm Dương trước, Hứa tỷ tỷ đã dặn ta cho nàng mượn cây trâm. Sau đó, chúng ta có thể đi Tương quốc? Hà Hoan đã nói, Võ Lăng Nguyên mười dặm đào hoa, nhất định thật đẹp…”

Ngọc Vong Ngôn đầu tựa vào nàng lời nói mềm như bông, trạc ngọc trong con ngươi, cũng xuất hiện khát khao giống nàng.

“Được.” Hắn cười nói.

Tiêu Sắt Sắt được như ý nguyện, cười càng ngọt. Đưa ra ý đi Tương quốc, là có tâm tư. Mẫu gia nàng Võ Lăng Hà thị là thế gia đệ nhất vu thuật Tương quốc, nàng nghĩ, về việc giải quyết Huyết Ngô Công như thế nào, Võ Lăng Hà thị không chừng sẽ có biện pháp. Từ trước Vong Ngôn công vụ quấn thân không thể đi, tương lai không lâu, lại có thể đi.

Đối với tương lai, nàng có hy vọng, nhưng trước mắt, còn có chút khói mù không có tan, còn cần giải quyết —— Tiêu Khác cùng Tiêu Thư Đồng, còn có xử trí Tấn vương và Dư Thu Thủy.

Đáy mắt trầm trầm, Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nâng thân mình lên, ở bên tai Ngọc Vong Ngôn để lại một lời nói.

Ngọc Vong Ngôn thần sắc chợt trở nên khẩn trương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương