Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 182: Đạo Cao Một Trượng

Edit: Thùy Anh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Trong hậu điện, bởi vì tiếng chiêng gõ trống vẫn còn vang lên bên ngoài điện, Tiêu Sắt Sắt không thể khống chế độc trùng theo ý mình.

Còn Dư Thu Thủy thân là Thảo Quỷ Bà, nàng ta che chắn cho Tấn Vương ở phía sau, ác ý nói: “Đời trước của Huyết Ngô Công đã “thay hình đổi dạng”, là ta đã hạ cổ vào người Dư Thu Thủy. Có tin hay không, bây giờ nếu ta điều khiển Huyết Ngô Công trong cơ thể hắn, cũng khiến cho hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất!”

Tiêu Sắt Sắt nghe vậy, buông sáo trùng xuống: “Ngươi dám!”

“Tiểu tiện nhân! Ta có gì mà không dám làm! Một chút thủ đoạn mèo ba chân này của ngươi, còn dám ở trước mặt Thảo Quỷ Bà Tương quốc ta diễu võ dương oai sao!” Dư Thu Thủy mắng chửi, rút một tấm phù chú, vờ như muốn điều khiển Huyết Ngô Công.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên xà nhà đột nhiên có hai thị vệ của Cẩn vương phủ nhảy xuống, kéo Tấn vương ra sau ba thước. Hai người đặt kiếm lên cổ Tấn vương.

“A? Tấn vương!” Dư Thu Thủy hoảng sợ tái mặt.

Ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt lạnh như băng, cười nhạo nói: “Dư Thu Thủy, nếu ngươi dám điều khiển Huyết Ngô Công thì ngươi cũng đừng nghĩ Tấn vương không rơi một sợi tóc nào!”

“Tiểu tiện nhân, ngươi...” Dư Thu Thủy cầm phù chú trong tay, trước tiên phải hạ thủ vi cường.

Tiêu Sắt Sắt lập tức hét lớn: “Hai vị đại ca không cần khách khí! Trước tiên cứ đâm một kiếm đi!”

Dư Thu Thủy sắc mặt đột nhiên trắng bệch, buông phù chú trong tay xuống, cầu xin: “Đừng thương tổn Tấn vương! Đừng!”

“Được, vậy thì ngươi hãy thành thật chờ ở đây đi, không được di chuyển! Xé bùa chú đi!” Tiêu Sắt Sắt nhìn ra được điểm yếu của Dư Thu Thủy giả này chính là Tấn vương. Chỉ cần bọn họ bắt được Tấn vương, sẽ không sợ Dư Thu Thủy động cổ thuật gì. Với tâm tình Vong Ngôn hiện tại, sợ rằng không có cách nào nói ra những lời như đâm Tấn Vương một kiếm, như vậy sẽ để Tiêu Sắt Sắt nàng làm kẻ ác nhân!

Trước điện tiếng hò hét dừng lại một lúc lâu, lúc này lại nổi lên.



Vốn là Ngọc Khuynh Huyền dẫn Tiêu Thư Đồng, Tiêu Khác và Tiêu Trí Viễn rời khỏi điện Tiêu Lan, ở ngoài điện chỉ huy Ngự Lâm quân tiếp tục chiến đấu.

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu Ứng Trường An dám châm ngòi nổ, chết cũng là bọn họ và các tướng sĩ Ngự Lâm quân. Bản thân Ngọc Khuynh Huyền đã rời khỏi điện Tiêu Lan, đến nơi an toàn.

Những tướng sĩ Ngự Lâm quân tự biết mình đã bị chủ tử bỏ rơi, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác. Người nhà bọn họ đều nằm trong tay chủ tử, bọn họ ngoại trừ tiếp tục chiến đấu, cũng không có lựa chọn nào khác.

Các tướng sĩ Ngự Lâm quân lại xông lên, trận chiến lại nổi lên. Trong tiếng chiêng gõ trống càng thê lương. Hà Hoan cũng một lần nữa lao vào chiến đấu, trường kiếm sắc nhanh như chớp, trong nháy mắt lập tức lấy mạng người. Ứng Trường An cũng hung hăng phun một bãi nước bọt, ném một bao thuốc nổ vào, vác theo một cái chày giã thuốc lập tức chạy vào trong đám người. Thần chắn giết thần, Phật ngăn giết Phật, xuống tay độc ác tàn nhẫn.

Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một hồi kèn mãnh liệt.

Mọi người trong điện đều ngẩn ra, chỉ nghe được tiếng kèn, âm thanh hành quân lớn, có rất nhiều người từ rất xa hò hét xông tới.

Hà Hoan giương mắt lên, hô: “Các huynh đệ, viện binh của chúng ta đang đến! Giết hết đi!”

Khí thế của nhóm cận vệ lại một lần nữa được cổ vũ mà dâng lên. Viện binh tới, nghe âm thanh hành quân này, người tới có lẽ không hề ít. Bọn họ phải kiên trì, chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa thì có thể cùng quân viện trợ trước sau tấn công, như vậy trận chiến này có thể thắng lợi!

Ngọc Khuynh Huyền đã rút ra ngoài điện, thật không dám nghĩ sẽ có một đội kỵ binh xuất hiện. Nhìn ra xa, một đội ngũ kỵ binh lớn chia làm hai hướng, từ hai cánh trái phải đánh tới, ý đồ bao vây điện Tiêu Lan.

Các tướng sĩ Ngự Lâm quân bên ngoài bày thế trận đón địch, chuẩn bị nghênh chiến đội kỵ binh này. Tiêu Trí Viễn cũng dùng sức ném Tiêu Khác ra, chất vấn nói: “Phụ thân, sao người có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”

“Câm miệng lại cho ta!” Tiêu Khác tát một cái vào mặt Tiêu Trí Viễn, túm lấy hắn tới gần bên cạnh Ngọc Khuynh Huyền, hỏi: “Nhị điện hạ, đám người này số lượng quá nhiều, các tướng sĩ Ngự Lâm quân có thể chống đỡ nổi không.”

Sự tàn nhẫn trong mắt Ngọc Khuynh Huyền càng thêm rõ ràng, ánh mắt đình trệ một lát, hung hăng nói: “Chống không nổi cũng phải chống, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng! Người tới! Lấy kiếm tới!”

Lập tức một thanh kiếm được đưa đến tay hắn, Ngọc Khuynh Huyền rút kiếm ra khỏi vỏ, quái đản cười nói: “Hãy để bổn điện hạ lĩnh giáo công phu của ngươi.”

Đội kỵ binh kia dần đến gần, xem số lượng cũng không nhiều hơn các tướng sĩ Ngự Lâm quân, nhưng tiếng hô rung trời, sát khí đằng đằng. Cầm đầu là một người mặc áo giáp bằng đồng, người này Ngọc Khuynh Huyền nhận ra, chính là chủ tướng Nam Doanh duy nhất còn sống sót trong tứ doanh Thuận Kinh. Mà bên người này còn có một tướng quân thiếu niên, mặc áo giáp màu bạc, áo choàng màu xám đậm đang tung bay ở phía sau. Chiến mã chạy nhanh như sấm, trong tay vung trường kiếm ba thước, cẩn thận nhìn hóa ra là Trương Dật Phàm.



Sắc mặt Tiêu Khác tối xuống, cúi đầu nói: “Khó trách trong khoảng thời gian này không có tin tức gì của hắn, thì ra là vụng trộm đi Nam Doanh!”

Vẻ mặt Tiêu Thư Đồng cũng không được tốt lắm, lớp sơn trên móng tay bị bong ra từng mảng một, lộ ra một số móng tay hơi xám. Nàng tức giận nói: “Đều bị người ta tính toán ngược lại rồi mới tỉnh ngộ, có ích lợi gì chứ. Nhưng cũng không sao, ta và Nhị điện hạ còn có một đòn sát thủ. Cho dù Cẩn vương có thiên quân vạn mã, cuối cùng cũng phải bại trong một chiêu kia.”

Tiêu Khác thấy Tiêu Thư Đồng tự tin, cũng an tâm một chút, hỏi: “Thư Đồng, con có biện pháp gì?”

“Con lập tức đi làm cái này.” Tiêu Thư Đồng nhìn Tiêu Khác một cái, xoay người đi đến sau điện Tiêu Lan.

Quân đội Nam Doanh đánh tới, tựa như một hồi thủy triều mãnh liệt đánh về phía điện Tiêu Lan. Các tướng sĩ Ngự Lâm quân lập tức nghênh đón địch, trong nháy mắt giao chiến xảy ra, quân Bình mãnh liệt, máu tươi bắn tung tóe.

Trương Dật Phàm cưỡi một con ngựa to lớn màu đen tuyền, tiến quân thần tốc. Kiếm trong tay khi thì như sóng biển cuồn cuộn, khi thì chém thẳng xuống, một đường xông về phía điện Tiêu Lan, đi tới đâu thi thể nhiều chừng đó.

Hà Hoan ở trong điện nhìn thấy Trương Dật Phàm ở phía xa, trong lòng mừng rỡ, càng kích động hét lớn: “Các huynh đệ, tiếp tục giết! Viện quân ở bên ngoài tiếp ứng chúng ta, giết!”

“Giết!”

“Giết hết!”

Các cận vệ dường như cảm nhận được thắng lợi cách đó không xa, được cổ vũ hơn rất nhiều, mỗi người đều khai khát chiến đấu. Họ giết càng thêm hung ác, quyết đoán vô cùng.

Dòng họ vì hi vọng thoát khỏi nguy hiểm nên nhặt tất cả đồ vật trên mặt đất có thể đánh nhau lên, đi theo các cận vệ cùng nhau chém giết. Những người có binh khí thì nhặt binh khí, không có binh khí thì ngay cả bút lông và nghiên mực cũng dùng. Một người cầm nghiên mực đập vào địch, người còn lại chấm đầy bút mực hắt đen mắt kẻ địch, đao kiếm của cận vệ nhân cơ hội này mà giết tên địch. Đám thư sinh này chưa từng nghĩ tới bọn họ cũng sẽ có một ngày phối hợp ăn ý với binh lính như vậy. Đoàn người dần dần phá vòng vây, cách cửa chính điện Tiêu Lan càng ngày càng gần.

Ngọc Khuynh Vân che chở cho Triệu Phóng Yên, dùng kiếm nhặt được chém ngã một tên địch, nói với Hà Hoan: “Rời khỏi điện, đi bảo vệ Tiêu ngũ thiếu gia ngay.”

“Ta đã biết rồi.” Bóng dáng Hà Hoan theo tiếng nói đồng loạt rời khỏi điện Tiêu Lan, nhanh chóng tìm Tiêu Trí Viễn trong đám người, kéo hắn ra khỏi tay Tiêu Khác.

Trận chiến hỗn loạn như thế, ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không bị thương, người của Tiêu gia cũng vậy. Với Tiêu Khác, Hà Hoan ước gì hắn có thể tự sinh tự diệt. Nhưng Tiêu Trí Viễn thì khác, tiểu thư nhất định không hy vọng Tiêu Trí Viễn bị thương!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương