Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 170: Sống Sót Từ Nguy Hiểm

Edit: Khánh Ngọc

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Không nghĩ rằng Tiêu Sắt Sắt lại khen ngợi hắn, Cát vương nghe được thập phần hưởng thụ rồi kiêu ngạo cười nói: “Từ thời kỳ niên thiếu bổn vương đã tập võ bắn tên, tinh thông binh pháp, đã giết được quân địch, uống qua máu người, chiến công hiển hách! Năm đó tà giáo phản loạn là bổn vương và phụ vương cùng nhau dẫn binh trấn áp! Đồ đệ yếu đuối kia của Thiên Anh đế, hắn có tư cách gì tước đi binh quyền của bọn ta, hạn chế nơi chốn của bọn ta chứ?”

Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, cẩn thận nghĩ đến, thiên hạ này vốn chính là ai có năng lực thì người đó cai trị, thủ không được thì chỉ có thể bị người tới đánh.”

“Ha ha!” Cát vương nhịn không được cười to: “Thấy ngươi thức thời! Lại nói với ta những lời này, bổn vương giữ cho ngươi một cái mệnh hèn!”

Tiêu Sắt Sắt mừng rỡ như điên: “Cảm tạ người! Thiếp thân vốn tưởng rằng chắc hẳn phải chết nên nói toàn lời nói thật lòng, cái gọi là trước khi chết người ta thường nói thật lòng không phải sao?”

“Ha ha ha!” Trong đầu quanh quẩn những lời khen ngợi của Tiêu Sắt Sắt, Cát vương vui mừng quá đỗi ngửa đầu cười ha hả.

Đột nhiên ngực thoáng hiện lên một trận lạnh lẽo, vừa lạnh vừa sắc nhọn truyền tới, Cát vương trong lòng rùng mình, tiếng cười tức khắc đứt đoạn, muốn nói chuyện nhưng ngực lại bị đau nhức dẫn đến khó phát ra âm thanh.

Hắn trừng mắt thân thể cứng đờ, chỉ thấy tay phải của Tiêu Sắt Sắt nắm một con dao, lưỡi dao đâm vào ngực hắn.

“Ngươi…” Cát vương trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, nàng cũng đang trừng mắt nhìn hắn, một đôi con ngươi lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cát vương cầm kiếm trong tay lên, hướng tới người trước mặt hung hăng đâm xuống. Không ngờ Tiêu Sắt Sắt né được đòn tấn công của hắn, thân thể hướng sang phải tránh thoát một kiếm này, đồng thời nhấc chân hung hăng đá vào trên người Cát vương, nương theo lực rút dao ra, nhìn thân thể Cát vương ngã xuống ba tầng bậc thang, ngay lập tức ngực đã nhiễm màu đỏ của máu dưới nước mưa.

Một màn này phát sinh quá nhanh, trong chốc lát tất cả mọi người như là bị đứng hình yên lặng ở đó.

Hà Hoan vọt tới chỗ Tiêu Sắt Sắt, còn Tiêu Sắt Sắt giữ con dao quát với phản quân: “Trái tim của Cát vương đã bị ta đâm một đao, chết là điều không thể nghi ngờ! Các ngươi chỉ cần buông vũ khí, chắc chắn sẽ được miễn cái chết!”

m thanh kiên quyết lạnh băng xuyên qua trời mưa to truyền tới lỗ tai từng người. Lần thứ hai bọn họ ngây ngẩn cả người, nhìn thân ảnh Tiêu Sắt Sắt kiên nghị lại nhìn Cát vương ngã trên mặt đất đang giãy giụa. Một tia chớp xẹt qua, chiếu trong thiên địa một mảnh chói mắt, mọi người nhìn ngực Cát vương trào máu ra một cách đau đớn.

Một tướng sĩ phản quân sợ hãi buông vũ khí xuống, hắn nghĩ Cát vương chắc chắn là không sống được.

Sau đó, người thứ hai buông vũ khí.

Người thứ ba.

Người thứ tư.

Người thứ năm.



Khóe mắt Cát vương tràn đầy tức giận, dùng sức lực toàn thân đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, như là không màng việc mình sẽ bị giết, điên cuồng nhấc kiếm chém vào người tướng sĩ.

Tướng sĩ này vừa mới buông vũ khí còn chưa kịp thay đổi khẩu khí, đã bị chém chết trên mặt đất.

Các tướng sĩ phản quân khác hoảng sợ, chỉ thấy Cát vương như Tu La ôm ngực bị thương rống giận: “Ai dám đầu hàng bổn vương chém hắn! Giết nàng cho ta! Giết cho ta!”

“Giết…”



“Giết!”

Các tướng sĩ phản quân lần thứ hai nhặt vũ khí vừa buông xuống lên, lần thứ hai một đám hóa thân thành đao phủ giết chóc, giờ phút này bọn họ muốn đoạt lấy tính mạng của Tiêu Sắt Sắt.

Mà Hà Hoan đã đi đến phía sau Tiêu Sắt Sắt, một tay ôm lấy nàng nâng người bay ngược ra ngoài.

“Bắn chết nàng ta cho ta!”

Cát vương ác độc hô, trên trời đầy mũi tên cùng nhau bay đến trong đó còn có một mũi tên, đầu mũi tên nhanh chóng bay qua màn mưa, phóng đến trái tim Tiêu Sắt Sắt.

Tránh không thoát!

Đây là ý niệm trong lòng của Hà Hoan.

Phản ứng theo bản năng, Hà Hoan ôm Tiêu Sắt Sắt trên không trung vừa di chuyển vừa dùng lưng của mình đối diện với mũi tên đang phóng tới.

“Không!” Tiêu Sắt Sắt hô lên một cách thê lương.

Nàng phảng phất thấy bầu trời trong xanh sáng quắc ngày ấy, phía bắc Đại Nghiêu hùng hồn tĩnh lặng, nhóm sát thủ đột nhập đến để tập kích lấy mạng, Hà Cụ nhào về Trương Dật Phàm, bị mũi tên từ ba cơ quan bắn trúng mà vĩnh biệt cõi đời.

Đã chết thì còn sợ gì nữa, chẳng lẽ hôm nay Hà Hoan cũng vì bảo hộ cho nàng mà chết sao?

“Hà Hoan!” Tiêu Sắt Sắt nước mắt trào ra.

Không được, nếu một dao kia của nàng hoàn toàn giết chết Cát vương, Hà Hoan sẽ không phải chết thay nàng!

Mũi tên phá tan âm thanh hư không trở nên gần trong gang tấc nhưng Tiêu Sắt Sắt lại trước sau như một nhìn Hà Hoan mà không nghe thấy âm thanh của mũi tên bay đến. Ngược lại là một tiếng kêu rên đến từ người khác, mà người khác này, âm thanh này là người mà giờ phút này Tiêu Sắt Sắt muốn gặp nhất.

“Vong Ngôn!” Nàng hô lên.

Hà Hoan ôm Tiêu Sắt Sắt rơi xuống đất, chỉ thấy Ngọc Vong Ngôn đứng ở phía dưới hai người, chỗ ba tầng bậc thang, trong tay bắt lấy mũi tên kia.

Khói bụi dính trên y phục bị mưa ướt đẫm nhưng một chút cũng không làm giảm nét kinh diễm trên người hắn. Tóc đen dính lên dáng người như ngọc, chỉ liếc mắt một cái khiến cho Tiêu Sắt Sắt quên mất hô hấp.

Chỉ dùng một tay mũi tên đã biến mất, đây là nội lực phải cực kỳ thâm hậu, tướng sĩ phản quân kinh hãi, bọn họ đã không còn cách nào chú ý tới trong lòng bàn tay của Ngọc Vong Ngôn đang chảy xuống máu tươi, nhiễm đỏ cả cổ tay áo hắn.

“Cẩn… vương… Là ngươi… Ngươi…” Cát vương muốn nói cái gì đó mà Ngọc Vong Ngôn căn bản không muốn nghe hắn nói.

Nắm mũi tên trong tay giơ lên, Ngọc Vong Ngôn phất tay liền muốn đem mũi tên đâm vào tim Cát vương, sắp động thủ, nghe thấy một tiếng quát mắng: “Phản tặc! Đừng có mà tiếp tục càn rỡ!”

Bỗng nhiên một người từ trong mưa lao ra, đạp nhánh cây mượn lực bay tới dừng ở trước mặt Cát vương, hắc y ướt đẫm tối tăm, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay, âm thanh trong đêm đen điên cuồng và tà ác.

Cát vương nhìn hắn đáy mắt vốn ảm đạm nay lại sinh ra hy vọng: “Nhị điện hạ, người… người…” Là tới cứu ta sao?

“Hừ!” Ngọc Khuynh Huyền lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm giấu ở phía sau đột nhiên đâm vào vết thương của Cát vương.

“Phản tặc, nộp mạng đi!” Theo lời quát mắng của Ngọc Khuynh Huyền, Cát vương ngã xuống đất.



Trước lúc hắn bị giết chết mới hiểu được, rốt cuộc Nhị điện hạ là người âm hiểm ngoan độc cỡ nào. Vứt bỏ hắn giống như vứt bỏ một vũng bùn lầy.

Cát vương chết không nhắm mắt.

Ngọc Khuynh Huyền quay đầu lại chạm tầm mắt Ngọc Vong Ngôn ở trong mưa to. Trong tay nắm kiếm, máu như bị dòng nước cọ rửa chảy xuống, vứt mũi tên, trong lòng bàn tay đều là máu.

“Cẩn vương không sao chứ.” Ngọc Khuynh Huyền cười nói có đắc ý có tà ác có khinh bỉ nhưng khẩu khí lại là hết sức lo lắng.

Ngọc Vong Ngôn phảng phất như là không nghe thấy vung tay lên, trong mưa to âm thanh hành quân dần dần tới gần. Đội ngũ phản quân trước Ngự Thư phòng thấy Cát vương đã chết, không biết nên làm gì, cũng không biết đằng sau còn có bao nhiêu người đang bao quanh đưa bọn họ áp bách ở trong đó.

Các tướng sĩ phản quân run rẩy buông vũ khí xuống, quỳ xuống đất xin tha mạng là việc duy nhất mà giờ phút này bọn họ có thể làm.

Đại nội tổng quản từ Ngự Thư Phòng chạy ra, đế giày bắn ra một đường bọt nước: “Cẩn vương điện hạ cuối cùng người cũng đã tới!”

Ngọc Vong Ngôn không có quay đầu lại mà nhìn đội ngũ phản quân nói: “Nói cho hoàng bá phụ bổn vương đã dẫn dắt hai doanh nam bắc của Thuận Kinh, bắt lấy hai doanh, hiện tại các tướng sĩ hai doanh nam bắc sát nhập vào Đế Cung, phản quân Cát vương đầu hàng, Thuận Kinh đã được an toàn, hoàng bá phụ có thể yên tâm.”

Phía sau là tiếng hoan hô và tiếng ca ngợi của đại nội tổng quản, Ngọc Vong Ngôn không quan tâm tới. Từ một khắc khi tới nơi này, tất cả tâm tư của hắn đều ở trên người Tiêu Sắt Sắt. Hiện tại, việc hắn phải làm đã xong mà người hắn nhớ mong nhất lại đang bị nước mưa xối ở bên trong, mới vừa trải qua nguy hiểm gần như có thể bỏ mạng.

“Sắt Sắt!”

“Vong Ngôn!”

Tiêu Sắt Sắt không thấy rõ thế giới trước mắt, không biết là nước mưa từ trên lông mi không ngừng chảy xuống hay vẫn là nước mắt ở đáy lòng trào ra.

Tất cả đều mơ hồ thành một bầu trời màu xám bao gồm cả gương mặt của Ngọc Vong Ngôn. Nhưng mà nàng còn có thể thấy mắt hắn như ngọc như hoa, thấy trong mắt hắn đều là quan tâm và thâm tình, tay phải hắn đỏ tươi và tơ máu trên cổ tay, màu đỏ bị nước mưa tẩy càng sâu, hòa vào ngọc châu tử bị địch biến thành trắng sáng.

Tiêu Sắt Sắt được ôm vào lòng ngực quen thuộc, trong nháy mắt thân thể lạnh băng lại trở nên ấm áp, từ ngoài vào trong nàng không còn cảm thấy lạnh.

Một đôi tay nhỏ ôm Ngọc Vong Ngôn, nàng biết hắn nhất định có thể giải quyết tất cả, bình an trở về giống như bây giờ vậy, đem nàng ôm ở trong lòng ngực.

Tuy rằng nàng không thể giết chết Cát vương nhưng lại thành công kéo dài thời gian cho hắn. Bọn họ đã thắng, bọn họ đã chiến thắng rồi!

“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn có hàng ngàn lời muốn nói nhưng chỉ ôm lấy thân thể mềm mại này của nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của nàng, hắn bỗng nhiên không có gì để nói, khó khăn phun ra bốn chữ: “Nàng vất vả rồi.”

“Vong Ngôn…” Nghĩ lại toàn bộ mà sợ, nước mắt của Tiêu Sắt Sắt như suối phun, chui đầu vào ngực hắn khóc rống lên.

“Sắt Sắt, ta đưa nàng trở về Ngự Thư Phòng.” Ngọc Vong Ngôn đau lòng lẩm bẩm, an ủi hôn nàng một cái rồi lại dừng ở trên mặt Tiêu Sắt Sắt.

Hắn dùng áo khoác của mình che chắn cho Tiêu Sắt Sắt, miễn cưỡng chắn được một ít mưa, mang nàng đến dưới mái hiên của Ngự Thư Phòng.

“Vong Ngôn, Vong Ngôn…” Tiêu Sắt Sắt còn lấy tay hắn lau cái mũi. Đột nhiên cảm thấy thân mình mềm nhũn, mới vừa rồi thần kinh căng chặt như dây cung lúc này đột nhiên thả lỏng xuống, nháy mắt toàn bộ tri giác liền mềm theo nàng.

Thân mình của Tiêu Sắt Sắt nghiêng ngã hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Vong Ngôn hoảng sợ: “Sắt Sắt!” Vội vàng đỡ nàng.

Tiêu Thư Đồng tới gần cửa lớn cũng bước ra nhanh hỗ trợ đỡ Tiêu Sắt Sắt: “Tứ muội, tứ muội! Tỉnh lại đi!” Nàng quay đầu hướng về phía trong Ngự Thư Phòng hô: “Lâm thái y, Cẩn vương phi té xỉu rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương