Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 168: Nguy Cấp

Edit: Trúc Linh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Sức mạnh của lời đồn rất đáng sợ.

Có lẽ nó không phải là lời đồn vô căn cứ, nhưng khi có kẻ cố tình bóp méo lời đồn đó, ngay lập tức sẽ làm cho lòng người dao động.

Chuyện các chủ tướng bốn doanh Thuận Kinh ba chết một trọng thương trên Tiêu Lan điện rất nhanh đã truyền đi khắp nơi, còn tung tin nhảm rằng Thiên Anh đế cả ngày đa nghi, bởi vì chuyện của bốn vị tướng doanh chủ và Lục Vương nên Thiên Anh đế nghi ngờ bốn vị tướng doanh chủ bất trung, lập tức thiết đãi một bữa tiệc Hồng Môn Yến để giết họ. Bá tánh thở dài, đây rõ ràng là vắt chanh bỏ vỏ, thỏ chết khuyển nấu! Thiên Anh đế này, không thể cùng hắn hưởng vinh hoa phú quý được, thật sự quá đa nghi!

Nghe thấy những lời đồn đang được truyền đi, Thiên Anh đế lại ho khan ra máu, thân thể như sắp ngã giống như cây gỗ mục trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ hoàn toàn, các thái y dùng hai con mắt đỏ bừng lắc đầu nói, bệ hạ cứ duy trì tâm trạng giống như bây giờ thì sẽ không thể chống chọi được bao lâu nữa.

Ngỗ tác của Đại Lý Tự đang soạn lại báo cáo nghiệm thi. Thường Hiếu lén lút nói cho Ngọc Vong Ngôn biết lần này cái chết của ba vị tướng quân rất kỳ quái, rất nhiều ngỗ tác có kinh nghiệm lâu năm trong Đại Lý Tự cũng không thể nhìn ra được nơi nào có vấn đề, trước mắt chỉ có thể đọc sách cổ, tìm chút dấu vết để lại.

Thường Hiếu còn có suy đoán rằng, đối với cách chết này, có khả năng xuất phát từ môn phái đã lánh nạn lâu đời trên giang hồ.

Đại sự cứ một việc lại một việc xảy ra, nhanh tới nỗi làm người ta không thể chống đỡ được.

Cách Thuận Kinh gần nhất là Cát vương, khởi binh tạo phản.

Thiên Anh đế cấp bách triệu tập lực lượng phòng bị xung quanh Thuận Kinh, đồng thời hành quân chặn địch. Hắn muốn tiêu diệt Cát vương ở bên ngoài Thuận Kinh, nhưng mà mỗi ngày chiến báo truyền đến, sắc mặt của Thiên Anh đế càng kém hơn, thân thể cũng dần dần khó mà duy trì.

Quân phản loạn của Cát vương tuy rằng đã bị ngăn chặn nhưng vẫn có thể tới gần Thuận Kinh!

Trước mắt bốn vị doanh tướng ở Thuận Kinh có ba người đã chết, một người đang bị trọng thương, bên trong Thuận Kinh đâu đâu cũng là lời đồn đãi ác ý, bốn vị phó tướng của bốn doanh và các tướng sĩ đều oán hận Thiên Anh đế. chủ tướng không khống chế được cục diện, bốn doanh không nghe sai sử.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Đông Nam Tương vương khởi binh, Tây Nam Phúc Vương, Thụy Vương cũng vậy, chiếm lấy vùng lãnh thổ phía nam của Đại Nghiêu. Bốn vị Vương gia gặp lại nhau ở phía bắc Đại Nghiêu, cùng nhau hợp lực chiếm lấy đất nước.

Thái giám truyền chiến báo sắc mặt ngày càng xanh mét. Đôi tay giơ chiến báo lên cao đang run rẩy, chờ đợi sự tức giận của Thiên Anh đế, dư quang nhìn xuống dưới chỗ đứng của Cẩn vương, thực sự không rõ vì sao đến lúc này rồi mà Cẩn vương vẫn có thể bình chân như vại, tựa như không nghe được tin tức sợ hãi này.

Lại thêm tin chiến báo truyền tới… Cát vương đã phá được phòng tuyến cuối cùng, tiến thẳng vào Thuận Kinh.

Mà lúc này, bốn doanh vẫn loạn giống như một nồi cháo, vị tướng duy nhất còn sống là chủ tướng doanh trại phía nam mang theo một thân trọng thương trở lại ổn định các sĩ tướng của mình. Bên phía Đại Lý Tự, nhóm ngỗ tác cũng đang hợp lực phân tích nguyên nhân cái chết của ba vị tướng kia.

“Cút! Cút đi! Tất cả đều cút cho trẫm!” Thiên Anh đế gạt hết chiến báo, thư tịch, giấy bút, nghiên mực, tất cả đồ vật trên bàn đều bị ném trúng người các cung nhân hầu hạ gần đó.

Các cung nhân đều cúi người xuống hành lễ, sau đó chạy nhanh trốn đi như thú chạy loạn.

Một quyển sách bị ném dưới chân Ngọc Vong Ngôn, hắn nhíu mi, nhặt quyển sách lên, tùy tiện sửa sang lại một chút, nói: “Hoàng bá phụ tạm thời đừng nóng giận.”

Khuôn mặt đầy lửa giận của Thiên Anh đế biến thành u sầu, thở dài: “Vong Ngôn, ngươi nói xem, bốn doanh ở Thuận Kinh đều không nghe chỉ huy, chỉ có Nam Doanh chắc chắn không ngăn được phản quân của Cát vương, trẫm suy nghĩ, có phải chỉ có lão nhị mới có thể trấn áp được bọn họ?”

“Tuyệt đối không thể làm vậy!” Ngọc Vong Ngôn nói giống như chém đinh chặt sắt: “Thần chất thực sự không có ý nói quá, chỉ sợ nếu như bốn doanh của Thuận Kinh rơi vào tay nhị điện hạ, Cát vương nhất định sẽ không còn lo lắng.”

Thiên Anh đế cắn chặt răng. Lão nhị, hắn từ trước đến giờ đều không đáng tin, hiện tại dã tâm của hắn lại càng rõ ràng. Nhưng từ khi chư vương bức vua thoái vị, lão nhị vẫn luôn ở trong tối, mặc dù Vong Ngôn đã phái người điều tra và xác định quả thực lão nhị luôn âm thầm cấu kết với chư vương, nhưng bây giờ Thuận Kinh đang nguy cấp, người có thể chế trụ được bốn doanh của Thuận Kinh chỉ có lão nhị…

“Không dùng người mà mình không tin cậy.” Ngọc Vong Ngôn chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thiên Anh đế: “Hoàng bá phụ không thể đánh cược lên Nhị điện hạ, nếu cứ vậy mà đánh cược, nhất định sẽ thân bại danh liệt.”



Thiên Anh đế suy sụp, ngồi lên trên ghế: “Vậy ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ?”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Thu phục bốn doanh, giao tranh với phản quân. Việc này hãy để thần chất làm.”

“Ngươi… Có nắm chắc không?” Đáy mắt Thiên Anh đế xuất hiện ánh lửa sáng ngời.

Ngọc Vong Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Có nắm chắc hay không, thần chất không dám nói. Đều là đánh cược cả thôi, có điều đánh cược trên người thần chất, ít nhất sẽ không bị cắn ngược lại.”

“A…” Thiên Anh đế thở dài.

“Còn có một chuyện.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay nói: “Vì tránh cho chư vị điện hạ thừa cơ tác loạn, thần chất kiến nghị Hoàng bá phụ triệu tập bọn họ tới Đế Cung, trước khi dẹp được phản quân, nhất định không được tự mình ra ngoài hành động.”

“Chuẩn!”

“Thần chất còn cần quyền điều hành quân ở Thuận Kinh và quyền tùy cơ ứng biến.”

Thiên Anh đế trầm ngâm một lát, nói: “Chuẩn!”

Có Thiên Anh đế hạ lệnh cấp quyền điều hành quân và quyền tùy cơ ứng biến, Ngọc Vong Ngôn rất nhanh đã sở hữu lực lượng vũ trang và quân lính rải rác xung quanh Thuận Kinh, ngăn cản phản quân của Cát vương.

Đội quân ở vùng ngoại thành đối với chuyện ‘thỏ chết khuyển nấu’ của bốn vị doanh tướng cũng không biết nhiều, bốn doanh Thuận Kinh lòng đầy căm phẫn vì vậy tất cả đều nghe theo quân lệnh, ra sức chém giết.

Phản quân của Cát vương bị cường lực ngăn chặn, tốc độ tiến quân cũng bị chậm lại.

Đúng lúc này, Đông Nam Tường vương đánh tới Hồ Dương thì bị một lực lượng vũ trang khổng lồ chặn lại. Không biết lực lượng vũ trang này ở đâu tới, chẳng những quen thuộc địa hình mà còn có những phương thức tác chiến vừa quỷ dị vừa thay đổi thất thường. Đông một búa, tây một gậy, đốt lương thảo, ám sát ngựa chiến, đánh lại chạy, chạy xong đổi hướng lại đánh. Làm cho quân của Tường vương quay thành một vòng tới mức đầu óc choáng váng, cứ như vậy mà bị nhốt lại ở Hồ Dương.

Tây Nam Phúc vương và Thụy vương chia làm hai phản quân, quân Phúc vương trước đó đã bị Tầm Dương vương trực tiếp giết chết, nhuệ khí của quân cũng mất hết, Tả Hữu cũng không biết được vì sao bản thân lại gặp phải kiểu chết này. Tầm Dương vương thậm chí đem chặn tin tức của Phúc vương với mấy vị Vương gia lại, trực tiếp biến hắn thành kẻ lạc lõng một mình.

Quân của Thụy vương lại gặp phải điều kỳ dị, đều bị quân kiêu dũng thiện chiến của Tầm Dương vương đánh nhưng người lãnh binh không phải là Tầm Dương vương mà là một nam tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt giữ quân lệnh tối cao của Tầm Dương vương.

Nam tử này xuống tay cũng đủ sạch sẽ, không để Thụy vương lộ ra một chút tin tức nào. Phúc vương, Thụy vương hăng hái chiến đấu, trong lòng lại không ngừng gào thét, đến cuối cùng là ai đã để lộ ra tiếng gió?

Tin tức được đưa đi không xa, Cát vương ở ngoại thành Thuận Kinh bắt đầu nôn nóng, bất an. Lo lắng cho đồng minh gặp phải tình huống bất trắc.

Nhiều ngày mưa dầm, con đường trở nên lầy lội, giống như những nôn nóng ở trong lòng Cát vương đang quyện lại thành một thùng dầu. Cát vương quýnh lên, trận đánh dài liên miên, đập nồi dìm thuyền dường như muốn khởi xướng công kích mãnh liệt vào Thuận Kinh.

Bốn doanh Thuận Kinh bỗng nhiên có hai doanh làm phản, hai chủ tướng tân nhiệm bỗng nhiên bị phó tướng giết chết, hai doanh vùng dậy ngay tại chỗ, lấy danh “Khởi nghĩa” giúp Cát vương mở đường.

Chủ tướng Nam Doanh mang thân bị thương dẫn dắt các huynh đệ chống cự hai doanh kia. Mà Bắc Doanh trên dưới bàng quang, không tạo phản, không nghe lệnh, chỉ đứng bên ngoài yên lặng xem diễn biến.

Mưa rơi tầm tã, không khí u ám nặng nề.

Tiếng sấm đầu xuân, tia chớp chói mắt, phản xạ ánh sáng của binh khí, người người giao chiến, rung trời động đất mà hò hét… Đều tụ tập ở trên mặt đất ngay tại ngoại ô.

Mưa to tầm tã, mãnh liệt cọ rửa đại địa này, máu đỏ nhuốm cả một vùng, mới vừa bị nước mưa xối xuống lại có người chết, đất lại bị nhiễm hồng lần thứ hai.



Một đám người chết đi, bất luận là địch nhân hay chiến hữu thì sinh mệnh đều rơi xuống thổ địa trong làn mưa xối xả, trôi đi không lưu lại dấu vết.

Tất cả những điều này chỉ gói gọn trong mấy từ ít ỏi khi chiến báo về quân phản loạn nguy cấp.

Tông thân ở Thuận Kinh ngồi không yên, các quan lại ngồi không yên, Thiên Anh đế càng ngồi không yên.

Có thể phái ra võ tướng cũng đã phái ra, tông thân sợ hãi gào thét, mà Ngọc Vong Ngôn lúc này lại tự nhiên biến mất, không biết ở nơi nào.

Lòng Thiên Anh đế nóng như lửa đốt, hay là số vận của hắn đến đây là hết?

Thái giám hoang mang rối loạn chạy tới Ngự Thư phòng, đôi tay mang tới chiến báo mới nhất, bởi vì quá mức hoảng loạn nên đã vấp phải tấm thảm, ngã lăn trên mặt đất.

Tiêu Sắt Sắt từ từ đi tới, khom lưng, nhặt chiến báo lên, toàn bộ động tác đều thong dong giống như đang uống trà.

Nàng nhìn chiến báo, nhàn nhạt nói: “Thuận Kinh đã bị công phá.”

“Cái gì…” Thiên Anh đế từ trên ghế ngã xuống mặt đất, ngay cả sức lực ném đồ vật cũng không có.

“Vong Ngôn đâu? Vong Ngôn đang ở đâu?” Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt quát.

Tiêu Sắt Sắt từ từ đáp: “Bẩm Hoàng bá bá, thần thiếp cũng không biết. Nhưng thần thiếp tin tưởng, chàng có thể ở một khắc cuối cùng ngăn cơn sóng lũ. Chàng nhất định có thể tính toán được thời gian, sẽ không để trì hoãn lâu dài.”

Một ngụm khí nghẹn ở cổ Thiên Anh đế: “Khụ khụ khụ…” Muốn nói chuyện lại bị ho khan tới mức mặt biến hồng.

Một bên là biểu muội Lâm gia đang đợi lệnh, chạy nhanh dẫn hòm thuốc đi lên, xem mạch cho Thiên Anh đế, cho uống dược, mấy ngân châm được cắm trên huyệt vị.

Nơi này là bên trong Ngự Thư phòng, là Thiên Anh đế gọi Tiêu Sắt Sắt vào đây bồi hắn. Gian ngoài cũng có hai nữ quyến, là Tiêu Thư Đồng và Tưởng Quý phi. Thiên Anh đế để lại tâm nhãn, sợ Ngọc Khuynh Huyền ở cửa Đế Cung làm chuyện xấu, liền đưa thê tử của hắn nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này Ngọc Khuynh Vân tới, hơi từ huân hương bay tới làm cho gương mặt hắn trở nên mơ hồ.

Thị lực của Thiên Anh đế ngày càng không tốt, sắp thấy không rõ đứa con trai này, chỉ hỏi: “Không ở bên ngoài bồi mẫu phi của ngươi, vào đây làm gì?”

Ngọc Khuynh Vân nói: “Nhi thần tới đây bồi phụ hoàng.”

Thanh âm này có chút nghẹn ngào, Thiên Anh đế xoa xoa lỗ tai. Hắn là bệnh tới hồ đồ nên mới cảm thấy đây không phải là âm thanh của con hắn.

Biểu muội Lâm gia ổn định bệnh tình cho Thiên Anh đế, thối lui, đứng một bên Ngọc Khuynh Vân.

Tiêu Sắt Sắt chào hỏi Ngọc Khuynh Vân, ánh mắt dừng ở trên hai người, nghĩ tới thân phận khả nghi của biểu muội Lâm gia, Dư Thu Thủy có biểu hiện khả nghi, ánh mắt lại thâm trầm thêm chút.

Tia chớp lóe qua đám mây đen giăng dài trên bầu trời nhìn thê lương vô cùng.

Tiếng ầm vang dội, là tiếng sấm, tựa như thiên quân vạn mã tới gần. Nước mưa từ trên trời rơi xuống như muốn trút hết tất cả.

Tiêu Sắt Sắt chậm rãi ngồi xuống, đôi tay cầm ly trà. Nước trà theo yết hầu vào trong bụng, rõ ràng là ấm nhưng lại giống như nước lạnh mùa đông về.

Không biết bao lâu nữa thì phản quân sẽ tiến vào Đế Cung?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương