Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 167: Yến Hội Hỗn Loạn

Editor: Bảo My

Ở với Tiêu Sắt Sắt trong phủ một lát, Ngọc Vong Ngôn cưỡi ngựa, đi đến hoàng cung, ở ngự thư phòng nhìn thấy Thiên Anh đế.

Thiên Anh đế cho hạ nhân ở ngự thư phòng lui ra ngoài, bao gồm cả đại nội tổng quản, lần này cũng không giữ lại bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên Thiên Anh đế không để lại ai trong ngự thư phòng, bọn hạ nhân chờ ở bên ngoài, đều cúi đầu, âm thầm hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì khiến cho Thiên Anh đế cẩn thận như vậy, thậm chí ngay cửa sổ cũng đóng chặt.

Không một ai biết Cẩn vương và Thiên Anh đế đã nói gì, chỉ thấy lúc Cẩn vương đi ra, vẫn bình tĩnh lạnh lẽo lại có chút ấm áp, giống như mặt hồ yên ả không nhìn ra vấn đề.

Ngày kế tiếp, Thiên Anh đế bỗng nhiên cho thủ vệ truyền chủ tướng của bốn quân doanh vào cung, còn vì bọn họ mở tiệc chiêu đãi, khen ngợi cổ vũ bọn họ tới bây giờ vẫn rất trung thành. Ngoại trừ tam công cửu khanh ở ngoài, chỉ có các vị hoàng tử, dòng họ và nữ quyến.

Tiêu Sắt Sắt đang mang thai, đặc biệt cho phép ngồi bên cạnh Ngọc Vong Ngôn, không cần uống rượu. Trong Tiêu Lan điện, khuôn mặt của những vũ cơ xinh đẹp như nguyệt, tay áo khi múa bay lượn như dòng nước, các vị khách thỉnh thoảng đi ngang qua bên người, đều chiêm ngưỡng được tư thái thướt tha đầy hương hoa mê người. Tiêu Sắt Sắt thưởng thức vũ điệu, mày liễu từ đầu đến giờ vẫn chưa hề giản ra.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, Ngọc Vong Ngôn đã nói với nàng, hôm qua mặc dù hắn thành công khuyên Thiên Anh đế phòng ngừa hỏa hoạn xảy ra, nhưng không có kiến nghị Thiên Anh đế triệu tập bốn chủ tướng tới Tiêu Lan điện uống rượu. Thế nhưng Thiên Anh đế vẫn cố chấp tổ chức yến hội, muốn qua cách này khen ngợi sự trung thành của bốn vị chủ tướng.

Tiếng sáo loạn tai, tà âm vô cùng, Tiêu Sắt Sắt ăn uống cũng không cảm thấy ngon, miễn cưỡng ăn vài miếng sủi cảo, vừa nghe vừa uống rượu nho.

Trước mặt, vũ cơ mặc y phục đỏ nhạt, dịu dàng múa lượn, như làn nước hướng phía về một trong những tướng lĩnh, mùi hoa mê người từ trong tay áo bay ra, truyền vào mũi, chọc cho chủ tướng đó vui vẻ vô cùng.

Mười hai vũ cơ không ngừng đổi vị trí, khom lưng, phất tay áo, mùi hoa thơm bay khắp nơi, toàn bộ Tiêu Lan điện đều tràn đầy hương thơm làm say lòng người.

“A! Tiết tướng quân, ngươi làm sao vậy!”

Chẳng biết ai bỗng nhiên lại hô lên một tiếng, nhạc công vẫn tấu đàn như cũ, vũ cơ cũng tiếp tục múa lượn, Tiết tướng quân trong tứ đại chủ tướng vùng Trung Đông đột nhiên từ chỗ ngồi đứng bật dậy, gương mặt vặn vẹo đáng sợ không gì so được, mạnh mẽ vọt tới bên trong nhóm vũ cơ, tách trận hình của vũ cơ ra, làm các nàng sợ hãi hét thất thanh, liên tục né sang xung quanh.

“Tiết ái khanh, ngươi đang làm cái gì!” Thiên Anh đế quát.

Tiêu Khác đang ở gần liền đứng dậy, muốn đi ngăn cản Tiết tướng quân nhưng không ngờ Tiết tướng quân bỗng nhiên che mặt khóc lớn, khóc một tiếng rồi lại hét một tiếng điên cuồng, hướng về cây cột gần nhất đâm mạnh vào.

Ầm.

Đầu Tiết tướng quân lập tức chảy máu, ngã ra mặt đất.

“A!” Các vũ cơ sợ mất mật, hoảng sợ la thét lên.

Sự tình xảy ra đột ngột, không nghĩ tới một người sống cứ như vậy đâm đầu chết, ngũ trảo kim long trên cột nhuộm đầy máu, chảy xuống đất.



“Nhanh, nhanh truyền thái y!” Thiên Anh đế nói.

Trong lúc đại nội tổng quản muốn đi truyền thái y, chủ tướng quân doanh phía tây lại lật bàn của mình, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã rút kiếm cắt ngang một đường trên cổ.

“Lý tướng quân!” Thần tử ngồi hai bên sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cho đến khi kiếm của Lý tướng quân rơi xuống đất mới phản ứng lại, hắn tự vẫn!

Ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt giãn ra. Tiết tướng quân đã xảy ra chuyện, Lý tương quân cũng không xong… Ngay sau đó lại thấy chủ tướng quân phía nam cũng cầm kiếm, hai người quan võ cách ở gần đó cũng sợ hắn tự vẫn, nhanh chóng tiến lên cản kiếm, không ngờ hắn lại nâng kiếm lên chém vào bả vai hai người, bọn hắn đau đến mức muốn ngất xỉu.

“A a, nạp mạng đi! Ta giết ngươi, ta giết ngươi!” Chủ tướng phía nam như bị ma nhập, động tác điên cuồng, vung kiếm không theo quỹ đạo nhưng lại dồn tất cả sức lực và thù hận trong đó.

Cấm vệ quân tiến vào hộ giá ngăn cản hắn, đang lúc giằng co, bàn xung quanh bỗng nhiên bị lật ngửa, chén rượu vỡ nát trên mặt đất, màn che bị nghiền nát. Đám nữ quyến sợ đến mức bò lê té ngã trên đất, toàn bộ đều mất hình tượng. Mà chủ tướng phía nam lại vẫn còn đang rất phẫn nộ, khí lực ngày càng điên cuồng, giống như… một con trâu điên!

“Hộ giá! Nhanh hộ giá!” Nội thị bên trong che chở cho Thiên Anh đế, cấm vệ môn xếp thành hàng đứng ở trước mặt Thiên Anh đế, một đám người hợp lực ngăn cản.

Đại nội tổng quản vất vả chạy được ra ngoài, sợ đến mất hồn, nửa khắc cũng không dám ngừng lại, vội vã chạy về phía thái y viện.

Toàn bộ Tiêu Lan điện đều tan hoang, binh khí, bóng người, tiếng thét chói tai, tiếng ồn, đó là tất cả âm thanh và hình ảnh lúc này.

Chủ tướng phía nam cũng rất cuồng loạn, cấm vệ quân không còn cách nào đành phải nặng tay hơn, hơn mười người vây công một người, cuối cùng chiếm thế thượng phong, đâm trúng được chủ tướng một đao rồi một đao. Hắn một thân thương tích, máu chảy liên tục, nhưng vẫn còn đang điên cuồng la hét muốn giết người, hai mắt đều biến thành màu đỏ.

Hắn bị kiếm và người vây quanh, gào khóc hô to, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ngã xuống mặt đất, hấp hối nửa sống nửa chết, ngực đập phập phồng, dưới thân là một vũng máu, đem thảm đỏ nhuộm thành một màu đen.

Cuối cùng cấm vệ quân cũng thở phào nhẹ nhõm, cho đến lúc này, mọi người mới chú ý tới chủ tướng phía bắc, không biết đã yên lặng chết từ lúc nào trên chính ghế ngồi của mình, hai tay vẫn còn đang nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm đâm vào bụng, vết thương tạo ra có hình tam giác.

Thiên Anh đế thật không ngờ một yến hội vui vẻ lại xảy ra tình trạng này, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu, tiếng ho khan xen lẫn thống khổ cùng bất lực.

Hắn vỗ long ỷ, kêu lớn: “Thái y! Thái y đâu!”

Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, Ngọc Vong Ngôn đều rất cẩn thận che chở cho Tiêu Sắt Sắt, dẫn nàng đến một góc an toàn đứng quan sát. Hình ảnh tàn nhẫn này, hắn đều che lại không cho Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy, xung quanh toàn là tiếng nôn mửa và tiếng run rẩy nghị luận cũng đủ để cho Tiêu Sắt Sắt biết, mấy vị tướng quân này phần lớn đều chết rất khó coi, vô cùng bất ngờ.

Đâm vào cột, tự vẫn, mổ bụng, chỉ còn chủ tướng phía nam đang điên cuồng bị trọng thương trên mặt đất là còn sống. Mặc dù vậy hắn vẫn vung kiếm như cũ, giống như không có mục tiêu cụ thế, chỉ là theo bản năng điên cuồng công kích những thứ hắn nhìn thấy.

Tiêu Sắt Sắt nghe người vừa mới nôn xong nói: “Làm sao lại xảy ra loại chuyện như vậy, bọn họ bị trúng tà sao?”

“Lần trước ở nơi tế tự cũng có chuyện bị sét đánh kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì!”



Tiêu Sắt Sắt dựa vào ngực của Ngọc Vong Ngôn, ngẩng đầu lên, cắn răng, thì thầm nói: “Quên nói, sự tình ngươi sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, thực sự Thiên Anh đế không nên tổ chức buổi yến hội lần này…”

Đem các chủ tướng của tứ doanh tập trung lại ở Tiêu Lan điện, vạn nhất có người ra tay thủ tiêu bọn họ, chẳng phải sẽ dễ dàng bắt hết? Thiên Anh đế tự tin cho rằng không ai có thể ở trên Tiêu Lan điện ra tay giết bốn người họ, nhưng hắn lại không ngờ được, bốn người này không phải bị giết, mà là ba tự sát, một bị điên!

Trong tình cảnh hỗn loạn, thái y rốt cục cũng mang theo rương chạy tới, vừa nhìn thấy chủ tướng phía nam nằm trên đất, các thái y sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ra đất.

Vị này vẫn còn đang trong tình trạng hỗn loạn, mấy người cấm vệ quân phải liều chết mới có thể đoạt được kiếm của hắn, đem người đè xuống đất, trói tay chân lại, lúc này mới có thể đem hắn đặt lên cáng, nâng đi theo thái y. Mặc khác ba chủ tướng còn lại, triệt để tắt thờ, chết tại chỗ.

Ngũ điện hạ gần người tử vẫn nhất, nhìn thi thể trước mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Đáng chết! Bọn họ bị quỷ ám sao? Phụ hoàng, phải khám nghiệm tử thi của bọn họ thật kỹ!”

Sắt mặt Thiên Anh đế trắng bệch cố gắng nghiêm lại nói: “Thường Hiếu! Ngươi phải cho trẫm một câu trả lời thuyết phục, trẫm muốn nghe sự thật!”

“Thần tuân chỉ!” Thương Hiếu lập tức tuân lệnh, so với những thần tử đang nôn mửa khác thì hắn cũng được coi như khá bình tĩnh.

Kết quả khám nghiệm tử thi rất nhanh sẽ có, đại nội tổng quản khuyên Thiên Anh đế quay về nghỉ ngơi, nhưng Thiên Anh đế đã sớm bị kích động đến mức toàn thân đau đớn uể oải, càng muốn nghe câu trả lời thuyết phục. Rõ ràng đã bố trí tốt các vũ cơ và người coi, vì sao bốn con người sống sờ sờ có thể nói điên là điên được, vừa vặn chính xác là bọn họ! Đây là mưu sát, nhất định là mưu sát! Rốt cuộc là ai dưới mí mắt hắn thần không biết quỷ không hay ra tay được như vậy! Là ai? Lão nhị sao? Hay là một người khác! Hắn muốn nghe báo cáo khám nghiệm tử thi!

Thiên Anh đế không đi, những người khác cũng không dám đi, run thì vẫn run, nôn mửa cũng cố che ngực, đám nữ quyến thì cúi đầu nức nở, không dám giương mắt nhìn Thiên Anh đế.

Ngọc Vong Ngôn đỡ Tiêu Sắt Sắt, tìm một chỗ ở phía trên ngồi xuống, xoa xoa bụng dưới của nàng, nhỏ giọng nói: “Ủy khuất nàng, chờ một chút thôi, dựa vào người ta ngủ đi, đỡ lạnh.”

“Thiếp không sao, Vong Ngôn.” Tiêu Sắt Sắt thuận theo đó dựa vào vai Ngọc Vong Ngôn, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo.

Nàng có thể nghe được người khám nghiệm tử thi báo cáo lại, nghe thấy họ đang dùng các loại công cụ va chạm nhau tạo nên tiếng động, còn nghe bọn họ thảo luận thở dài.

Giống như đã qua hồi lâu, những người khám nghiệm trao đổi ánh mắt với nhau, đạt thành hiệp nghị, mới nhìn Thiên Anh đế nói: “Hoàng thượng, ba vị tướng quân thực sự đã tự vẫn, nhưng mà… không phải tự nguyện chết.”

Nhiều người thở dốc kinh ngạc. Không phải tự nguyện chết, chẳng lẽ đúng là do bị quỷ bám lấy?

“Giải thích rõ cho trẫm!” Thiên Anh đế quát lớn, bản thân dùng quá nhiều sức, nên sau đó lập tức ho khan mệt nhọc không ngừng: “Khụ, khụ…”

Người khám nghiệm lập tức quỳ xuống đất, nói: “Hoàng thượng, để điều tra rõ được nguyên nhân chết của ba vị tướng quân, ty chứ chỉ có thể giải phẫu thi thể! Xin bệ hạ cho phép thần có thể mang các vị tướng quân về Đại Lý Tự, giải phẫu nghiệm thi!”

Thiên Anh đế cắn răng nhìn ba vị ái tướng, đau buồn đến cực điểm. Bọn họ đều là trung thần, cuối cùng rơi vào kết cục này, lại bị phẫu thi, chết không toàn thây là một điều đáng buồn cùng vũ nhục đến cực hạn, nhưng nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ chết không minh bạch…

Thiên Anh đế ho một tiếng, chật vật nói ra: “Phẫu!”

Người khám nghiệm tử thi được cho phép, theo gợi ý của Thường Hiểu, thu thập xong dụng cụ, liền dẫn theo các tướng sĩ cấm vệ quân, lui ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương