Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 166: Tiền Trảm Hậu Tấu

Edit: Gia Duệ

Quả nhiên là như thế.

Tiêu Sắt Sắt không bất ngờ với lời nói của Tiêu Túy.

Nếu Tiêu Túy cứ như vậy đồng ý với Ngọc Khuynh Hàn, vậy không phải là một Tiêu Túy rắn rỏi. Tiêu Túy là người dù thế nào cũng không xem nhẹ bản thân mình, nàng kiên quyết, so với người bình thường càng cố chấp hơn nhiều.

Ngọc Khuynh Hàn trầm giọng nói: "Tiêu tam tiểu thư, một mình nàng mang theo đứa nhỏ, quá khổ."

"Mẹ con chúng ta quả thật rất tốt." Tiêu Túy nói: "Đây cũng là nhờ phúc của tứ muội."

"Ta không làm cái gì cả, tam tỷ tỷ." Tiêu Sắt Sắt cười cười: "Chẳng qua là tam tỷ tỷ, tỷ thật sự cứ như vậy cả đời sao? Quân Diệu sẽ lớn lên, sẽ biết chuyện, sau này nếu hắn hỏi cha, vậy phải làm thế nào? Tỷ thật sự nhẫn tâm để hắn làm một đứa trẻ không có cha sao?"

Tiêu Túy do dự, sắc mặt vốn trắng hồng dần trở nên trắng bệch, tái nhợt giống như tuyết rơi mùa đông.

Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Khuynh Hàn đều đang chờ nàng trả lời. Quân Diệu dường như nhận thấy được nỗi lòng của mẫu thân, bỗng nhiên không còn chơi bàn tính nữa, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Túy, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Khuynh Hàn.

Giọng nói của Tiêu Túy, càng nghe càng thấy cương quyết: "Ta sẽ tự mình cố gắng, nuôi dưỡng Quân Diệu trưởng thành."

"Tam tỷ tỷ..." Tiêu Sắt Sắt thở dài chán nản. Trong vấn đề này, Tiêu Túy có vẻ bướng bỉnh hơn Triệu Phóng Yên, nàng thật sự là rắn rỏi khí khái không có một chút mềm dẻo nào, trừ phi là liên quan đến Quân Diệu.

Hình như cảm giác được bầu không khí không thích hợp giữa các vị đại nhân, Quân Diệu đem bàn tính ném cho Lục La, bò tới về phía Tiêu Túy, y a trèo lên cánh tay của nàng.

Tiêu Túy cười một tiếng: "Quân Diệu, không có việc gì." Chuyển mắt đến hai người rồi nói: "Tứ muội, lục điện hạ, xin lỗi, Quân Diệu có thể là đói bụng, Tiêu Túy muốn chăm sóc hắn."

Ngọc Khuynh Hàn vẻ mặt nghiêm túc: "Tiêu tam tiểu thư..."

"Lòng tốt của Lục điện hạ, Tiêu Túy xin nhận lấy, xin hãy trở về đi." Tiêu Túy cúi đầu, lầm bầm cắt ngang lời của Ngọc Khuynh Hàn.

Tiêu Sắt Sắt hiểu rõ tính cách của Tiêu Túy, biết rõ khuyên tiếp cũng phí công, đành phải nói nhẹ bên tai Ngọc Khuynh Hàn: "Chúng ta đi trước đi, Lục điện hạ, còn nhiều thời gian, không cần vội vã."

Ngọc Khuynh Hàn ho nhẹ gật gật đầu, lại không yên lòng nói với Tiêu Túy: "Tự mình chăm sóc tốt, nếu như gặp chuyện phiền phức thì nói cho ta biết."

Tiêu Túy gật gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy được, nhưng không nhìn thẳng vào Ngọc Khuynh Hàn. Tiêu Sắt Sắt liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Khuynh Hàn, hắn có chút thất vọng, đau lòng liếc mắt nhìn Tiêu Túy và Quân Diệu, đi theo Tiêu Sắt Sắt ra ngoài.

Bên ngoài sân của Tiêu Túy, thị vệ mà Hà Hoan, Lục Ý và Ngọc Khuynh Hàn mang theo vẫn đang chờ nghe lệnh, thấy hai người bọn họ đi ra, trên mặt Lục Ý lập tức nở nụ cười.

Nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiêu Sắt Sắt, lẩm bẩm: "Tiểu thư tiểu thư, mọi người sao lại ra nhanh vậy, ta tưởng rằng mọi người muốn cùng tam tiểu thư trò chuyện rất lâu."

"Nha đầu nhà ngươi, ở trước cửa phòng người khác lớn tiếng như vậy làm cái gì." Tiêu Sắt Sắt cười bất đắc dĩ, ngón tay gõ nhẹ lên trán Lục Ý một cái. Lục Ý xấu hổ thè lưỡi, nhanh chóng giơ cánh tay khoác lên người Tiêu Sắt Sắt.



"Chúng ta đi thôi." Tiêu Sắt Sắt nói với Lục Ý Hà Hoan.

Hà Hoan không hiểu gãi tai, " y... Tiểu thư, chúng ta cứ đi như thế sao?"

Tiêu Sắt Sắt cười hỏi lại: "Không đi, chẳng lẽ ở lại chỗ này ngủ qua đêm?"

"Ách.." Hà Cụ nghẹn lời: “Chúng ta không phải đến gặp Tiêu Hữu thừa tướng sao?"

Nhắc tới Tiêu Khác, đáy mắt Tiêu Sắt Sắt nổi lên một tầng băng lạnh: "Gặp ông ta làm gì? Không cần gặp."

"Ách..." Nét mặt Hà Hoan càng lộ ra vẻ khó hiểu.

"Đi thôi." Trước mặt Ngọc Khuynh Hàn, Tiêu Sắt Sắt đương nhiên sẽ không giải thích cái gì, mang theo Lục Ý, đi qua trước mặt Hà Hoan. Hà Hoan đành phải ù ù cạc cạc đi theo.

Bọn họ như cũ đi ra từ cửa nhỏ của Tiêu phủ, dọc đường đi né tránh mấy tên hạ nhân đi tới đi lui, như vậy không gây nên rối loạn, lẳng lặng rời khỏi Tiêu phủ.

Bên ngoài Tiêu phủ, Ngọc Khuynh Hàn nhìn dây leo khô héo rũ xuống bức tường cao, ho khan thở dài, lại vươn tay vào trong quần áo, lấy ra một bức thư.

Hai tay của hắn cầm bức thư đưa cho Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt híp mắt: "Lục điện hạ đây là?"

Ngọc Khuynh Hàn nói: "Xin đem bức thư tay này chuyển cho Cẩn vương."

Đôi mắt Tiêu Sắt Sắt sáng ngời cười cười, nhận lấy bức thư cất kĩ, sau đó phúc thân với Ngọc Khuynh Hàn, "Ta sẽ chuyển giao ổn thỏa, Lục điện hạ yên tâm... Giờ ta trở về đây."

"Cẩn vương phi đi thong thả, dọc đường cẩn thận."

Có Ngọc Khuynh Hàn đưa tiễn, Tiêu Sắt Sắt chậm rãi lên xe ngựa, đi đường vòng trở về đường lớn. Nhìn thấy xe ngựa vững vàng tăng tốc độ, Ngọc Khuynh Hàn cũng yên tâm, bước lên xe ngựa, mang theo hai tên thị vệ giơ roi mà đi.

Vó ngựa vung lên, ngựa chạy như bay, ánh mắt Ngọc Khuynh Hàn không kiềm chế được nhìn tường viện cao cao của Tiêu phủ, trông chờ mòn mỏi.

Ngọc Khuynh Hàn nhờ Tiêu Sắt Sắt đưa bức thư cho Ngọc Vong Ngôn, nội dung của nó vô cùng quan trọng.

Ngọc Vong Ngôn ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, để nàng xem cùng mình, chỉ thấy Ngọc Khuynh Hàn trong thư nói, Ngọc Khuynh Huyền những ngày này cùng các vị vương nhiều lần lui tới, có khả năng Ngọc Khuynh Hàn do thám biết được các vị vương có ý định liên kết tạo phản, trong đó có hai vị vương gia còn lo lắng, Tường vương, Phúc vương, Cát vương cùng Thụy vương đúng là nhất định muốn khởi binh. Trong các vị vương, Tường vương có địa vị cao nhất, binh quyền lớn nhất, sẽ từ Giang Nam dẫn đầu tạo phản. Thái ấp của Phúc vương và Thụy vương đều ở Tây Nam, cách Tầm Dương vương khá gần, nếu muốn tạo phản nhất định sẽ không kinh động đến Tầm Dương vương, là lấy Tường vương làm sáng, còn hai người bọn họ ở trong tối. Trong bốn vị vương kia, thái ấp của Cát vương gần Thuận Kinh nhất, một khi khởi binh, cùng Ngọc Khuynh Huyền trong ngoài phối hợp, chỉ sợ Thuận Kinh sẽ không đáp ứng xuể, nhất định phải chuẩn bị sớm.

Ngọc Vong Ngon và Tiêu Sắt Sắt đọc lại thư một lần nữa, sau khi nhớ rõ ràng tất cả nội dung, Ngọc Vong Ngon đem bức thư đốt đi, nói với Tiêu Sắt Sắt: "Tiếp theo là trận đánh ác liệt, Sắt Sắt, nàng ở trong vương phủ cố gắng bảo vệ thân thể thật tốt, không cần lo lắng những chuyện này."

Tiêu Sắt Sắt ôn nhu cười nói: "Ta đều đã nhìn thấy, làm sao có thể mặc kệ đây? Vong Ngôn muốn đánh trận đánh ác liệt, ta cũng muốn phát huy chút công dụng, làm những chuyện ta đủ khả năng."



"Sắt Sắt, ta... nàng biết ta đau lòng nàng."

"Ta cũng đau lòng Vong Ngôn." Tiêu Sắt Sắt nháy mắt mấy cái, dựa vào trong lòng ngực Ngọc Vong Ngôn, giọng dịu dàng thì thầm: "Ta và chàng cùng tiến cùng lùi, như vậy sẽ không bởi vì bất kì thời gian và địa điểm mà thay đổi, chàng không cam lòng để cho ta nuốt lời chứ.”

"Sắt Sắt..." trái tim Ngọc Vong Ngôn cảm động muốn tan, khóe môi gợi lên nụ cười thâm tình, ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, những nụ hôn tinh tế vụn vặt rơi lên mặt nàng, ôn nhu như là lông vũ mơn trớn.

Tiêu Sắt Sắt đáp lại một cách tự nhiên, đôi môi đỏ hồng, nhìn qua càng thêm trơn mềm sáng bóng, làm đáy lòng Ngọc Vong Ngôn đập bang bang.

Ôm chặt Tiêu Sắt Sắt hơn, càng hôn càng sâu, một bên cẩn thận đứa trẻ trong bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên nghiêng đầu đi, giọng điệu ngọt ngào mang thêm phần lười biếng, tay nhỏ chọc chọc lòng ngực Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn, Lục điện hạ có thể tra ra được tin tức này ở trong tay Ngọc Nghiêng Huyền, không biết phải cẩn thận bao nhiêu, cũng không biết quá trình có nguy hiểm gì. Những tin tức này, chàng dự định nói trực tiếp cho Thiên Anh đế sao?"

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, nói: "Tiền trảm hậu tấu."

"Hoặc có thể là vừa trảm vừa tấu." Tiêu Sắt Sắt nói.

Bị Tiêu Sắt Sắt nói trúng ý nghĩ, Ngọc Vong Ngôn nói cười, lại tặng cho nàng một nụ hôn dịu dàng.

Mấy ngày nay, Ngọc Vong Ngôn bận rộn, hắn để Tiêu Sắt Sắt nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn bận rộn cái gì đều nói cho Tiêu Sắt Sắt.

Nàng pha trà cho Ngọc Vong Ngôn, nhìn hắn ngồi trước bàn trải giấy, nàng bưng trà đi, hắn nắm chặt lòng bàn tay nhỏ đau lòng xoa, không cho nàng làm những việc này.

Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt, nhân tiện liếc mắt nhìn Ngọc Vong Ngôn đang viết gì, hóa ra là viết thư cho Bạch Dã. Tiêu Sắt Sắt nhìn thư, thế mới biết Bạch Dã mở sòng bạc phong nguyệt kia ôm tiền, vốn là dùng để âm thầm chiêu mộ binh sĩ. Mấy năm qua kinh doanh, Bạch Dã đã gây dựng lực lượng vũ trang dân gian không nhỏ, mặc dù không so được với quân chính quy, chẳng qua là nếu dùng để ngăn cản Tường vương xâm lược, vẫn là có thể vì Thuận Kinh tranh thủ rất nhiều thời gian.

Ngọc Vong Ngôn nói, ngày xưa sở dĩ hắn để Bạch Dã tổ chức đội ngũ này vì là đề phòng vô sách, ngộ nhỡ đối với Thiên Anh đế trả thù thất bại, tốt xấu có thể lấy đội ngũ này vì hắn và phụ vương tranh thủ chút cơ hội. Không nghĩ tới, bây giờ đội ngũ này lại giúp Đại Nghiêu dẹp phản loạn.

Dựa vào các thái ấp của các vị vương, Tường vương phía bắc Giang Nam, nhất định phải qua vùng Hồ Dương kia, mà Bạch Dã đã xây dựng lực lượng vũ trang dân gian đúng lúc liền chiếm giữ vùng phụ cận.

Tiêu Sắt Sắt phỏng chừng tình hình tương lai, không khỏi nói: "Tường vương sợ là nằm mơ cũng nghĩ không ra, còn chưa vượt sông, ngay tại Hồ Dương bị một đám người lai lịch không rõ ràng cản lại. Đây chính là một trận chiến ác liệt, sẽ đem tất cả kế hoạch ban đầu của các vị vương kia xáo trộn. Bọn hắn làm loạn, cơ hội của chúng ta liền có nhiều hơn."

Ngọc Vong Ngôn vuốt tóc Tiêu Sắt Sắt, nói: "Tường vương giao cho Bạch Dã, Cát vương nhất định dựa vào quân coi giữ xung quanh Thuận Kinh cùng Tứ doanh ngoài thành. Thái ấp của Phúc vương và Thụy vương cách Tầm Dương rất gần, việc này phải nhanh chóng báo cho Tầm Dương vương biết."

Nhắc tới Tầm Dương vương, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến Tầm Dương vương phi, lúc trước tiểu cô nãi nãi cấp cho nàng hoa quỳnh ngọc trâm bảo vệ tính mạng, vẫn còn ở trên tay nàng. Tiểu cô nãi nãi kia nói, để Tiêu Sắt Sắt tương lai nhất định phải tự mình đi trả lại cây trâm. Tiêu Sắt Sắt nghĩ đi nghĩ lại chỉ lắc đầu bật cười, nói: "Tầm Dương vương trung nghĩa, biết là có người muốn phản loạn, hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ. Chỉ là, hắn có một mình, Phúc vương cùng Thụy vương có khả năng điều binh đi hai nơi, Tầm Dương vương làm sao chú ý tới được? Cái tính khí của vương phi hắn, có thể chiến đấu một mình, chỉ huy quân đội đánh trận nhất định là không thích hợp."

"Việc này ta cũng nghĩ qua, vẫn cần đi thêm một người." Ngọc Vong Ngôn tự đánh giá một lát, nói: "Ta sẽ ở cùng nàng một lát nữa, ta sẽ vào cung gặp Thiên Anh đế."

"Được." Tiêu Sắt Sắt leo lên cổ Ngọc Vong Ngôn, di chuyển cơ thể ngày càng đầy đặn, chậm rãi leo lên đùi của hắn, quỳ xuống, trên mặt tràn đầy dịu dàng như nước suối.

Môi như bôi son, phong đan bạch lộ, nàng làm nũng ôm chặt lấy Ngọc Vong Ngôn, hôn dọc theo trán hắn một đường đến cằm, nở một chuỗi nụ cười nhẹ ôn nhu ngọt ngào.

Đáy mắt Ngọc Vong Ngon tràn đầy sự cưng chiều yêu thương, lông mày nhíu lại, đỡ lấy thân thể Tiêu Sắt Sắt, ôn nhu nói: "Nàng vẫn nghịch ngợm như vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương